Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ Truyện (Sắc) – Chương 11: – Botruyen

Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ Truyện (Sắc) - Chương 11:

Phần 3: Lâm gia tan nhà nát cửa.

Sáng sớm hôm sau, Lệnh Hồ Xung đã khăn gói lên đường đến Hoành Sơn để dâng lễ vật lên Lưu sư thúc Lưu Chính Phong của chàng, cùng thời điểm đó, Nhạc Bất Quần sư phụ của chàng cũng đã khám phá ra Tịch tà kiếm pháp mà ông đang điều tra có nguồn gốc từ vị cao thủ Lâm Viễn Đồ năm xưa. Và bộ pháp đó trải qua mấy đời đang được hậu duệ sau này của ông là Lâm Chấn Nam đang làm cẩm y vệ của triều đình cất giữ. Tịch tà kiếm phổ là một bí kíp võ công mà bất cứ một ai học nghệ đều muốn sở hữu. Dù cỉ nghe qua lời kể, nhưng ai cũng có thể mường tượng ra Lâm Viễn Đồ năm xưa oai phong lừng lẫy thế nào khi ông dùng 72 đường kiếm của bộ môn võ công này, đánh bại toàn bộ cao thủ võ lâm trên giang hồ. Vì vậy mà không chỉ có Nhạc Bất Quần, mà còn có cả Dư Thương Hải của phái Thanh Thành cùng rất nhiều cao thủ khác muốn có bộ võ công này. Nhạc Bất Quần biết phái Thanh Thành của Dư Thương Hải trước đây cũng có mối thù với Lâm gia và đang tìm cách chiếm đoạt bộ kiếm pháp đó. Nên ngay khi Lệnh Hồ Xung vừa xuống núi, ông lại tiếp tục sai nhị đồ đệ của mình là Lao Đức Nặc cùng con gái của mình là Nhạc Linh San lên đường âm thầm bám theo Lâm gia để ứng cứu nếu chẳng may họ bị phái Thanh Thanh truy sát, nếu để bộ kiếm pháp đó rơi vào tay Dư Thương Hải thì ông sẽ mất cơ hội phát quang hưng đại phái Hoa Sơn.

Lâm Chấn Nam lúc này tuổi cũng đã cao, ông xin hoàng thượng cho về quê an dưỡng và được chuẩn tấu, cả gia đinh đang trên đường về quê trên một chiếc thuyền lớn, con trai của Lâm Chấn Nam là Lâm Bình Chi do bản tính tò mò, ở trên thuyền, y luôn tìm cách để biết bí mật mà cha mẹ đang giấu mình, nhưng không tài nào thấy được, những cái bẫy mà Lâm Chấn Nam giăng ra vô cùng tinh xảo, nếu không có mẹ cứu, hẳn là Lâm Bình Chi đã mấy lần phải trầu diêm vương rồi. Bà hoảng hồn:

– Bình Chi, mẹ đã dặn con bao nhiêu lần rồi, đây là khoang cấm, bất cứ ai cũng không được vào, tại sao con cứ không nghe lời vậy hả?
– Mẹ, con lớn rồi, những bi mật của các người, cho dù bây giờ con không biết thì sớm muộn sau này con cũng biết, tại sao hai người cứ phải giấu con mãi như vậy? – Hắn gằn giọng tức giận.
– Có báu vật dễ rước hoạ vào thân, cha mẹ không cho con biết, cũng là muốn tốt cho con mà thôi.
– Con mặc kệ, tóm lại con sẽ không dừng lại đâu, nếu hai người cứ nhất định không chịu nói, sau này nếu chẳng may hai người thấy con trai mình chết trong những bánh răng kia, con mong mẹ đừng hối hận.
– Bình Chi, Bình Chi đứng lại đã…thật cứng đầu. – Lâm phu nhân chán nản.
– Tiểu công gia, người đã tìm ra bí mật đó chưa vậy? – Mấy tên nô bộc nhao vào hỏi?
– Ngươi hỏi gì mà hỏi ngu vậy, trông vẻ mặt của tiểu công gia như vậy, thì chắc là không khai thác được gì rồi. Tiểu công gia đừng buồn, sơm muộn gì người cũng sẽ biết thôi mà.
– Thôi được rồi, hai ngươi cứ mặc kệ ta, lo mà làm việc đi.

Lâm Bình Chi trầm ngâm ngoài thuyền một lát, chợt hắn nhìn ra xa, thấp thoáng có một cô gái đang bơi trên mặt nước và nhìn về phía thuyền của mình. Đoán là đang bị theo dõi, Lâm Bình Chi nhảy lao vút xuống nước đuổi theo cô gái đó trong khi mọi người thì ngơ ngác không hiểu hắn xuống nước làm gì. Cô gái đó chính là Nhạc Linh San, nàng đang theo dõi động thái của nhà họ Lâm, nhưng thật không may do đến quá gần nên để Lâm Bình Tri phát hiện, thấy mình bị đuổi Linh San quay đầu chạy. Lâm Bình Chi đuổi rất nhanh, chỉ một lát hắn đã bắt kịp Linh San, nàng vừa chạy vừa thầm nghĩ “làm sao đây, nếu để hắn biết mình có võ công thì biết giải thích như thế nào bây giờ, trong khi cha lại dặn không được manh động”. Bơi được một quãng nữa nàng quay người lại, đúng lúc đó Lâm Bình Chi một chưởng phóng tới giữa ngực nàng làm nàng bắn ra xa rồi ngất lịm dưới nước.

Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ Truyện (Sắc) - Chương 11:

Hắn hoảng hốt “Cô ta không biết võ công à. Rồi hắn hốt hoảng bơi đến bế nàng lên bờ. Lâm Bình Chi đặt nàng nằm ngửa trên một phiến đá phẳng, hắn liên tục gọi “cô nương, cô nương, cô không sao chứ” nhưng Linh San vẫn nằm im bất động, Lâm Binh Chi hốt hoảng bóp chặt lấy mũi nàng rồi sau đó hô hấp nhân tạo cho nàng và dùng tay ấn mạnh vào ***g ngực nàng liên hồi. Linh San giật người một cái rồi nôn ra cả một vũng nước, lúc này Lâm Bình Chi mới thở phào nhẹ nhõm:

– Cô nương, cô không sao chứ?
– Ngươi là ai, tại sao lại đi theo để bắt ta.
– Cô còn mắng người được như thế là không sao rồi. Câu đó ta phải hỏi cô mới đúng chứ, tại sao cô lị theo dõi thuyền của nhà ta vậy?
– Ai thèm theo dõi thuyền của nhà ngươi, ta là người đi mò ngọc, ngươi không thấy ta đang mò chân trâu hay sao? – nói đoạn nàng đưa ra mấy viên chân trâu làm bằng chứng.

– Cô nương, ta thật có lỗi, là ta đã hiểu lầm cô rồi.

Lúc này hắn mới để ý kỹ Linh San, nàng thật xinh đẹp, bộ quần áo mỏng tanh nàng mặc bơi đã bị ướt sạch sẽ, nó bó sát vào cơ thể nàng để lộ ra những đường cong gợi cảm chết người, lúc nãy hô hấp cứu nàng hắn đã được chạm tay vào bộ ngực no tròn và gợi cảm qua lớp vải mờ ảo kia, nhưng do tình thế lúc đó quá nguy cấp nên hắn không kịp hưởng thụ, bây giờ nhìn lại mới thấy nó thật đẹp và hấp dẫn. nếu được lại, có khi hắn phải bóp cho đã điếu bàn tay của hắn mới thôi. Nhìn thấy hắn cứ dán mắt vào ngực mình mà không nói một lời nào, Linh San giật mình tát cho hắn một cái như trời giáng làm hắn tỉnh cơn mơ ngủ. Linh San cuống quýt dùng tay che đi những phần nhạy cảm trên cơ thể mình. Nhận ra sự thất thố của mình, Lâm Bình Tri chữa thẹn:

– Cô nương, xin lỗi, ta không cố ý nhưng thực sự cô quá đẹp, ta chưa từng gặp một cô gái nào xinh đẹp như cô cả. – Dù rất tức giân nhưng những lời ngon ngọt của hắn cũng làm nàng thấy thích thú.
– Nhà cô ở đâu, để ta cõng cô về. – Hắn tiếp tục.

Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, Linh San quyết định trèo lên lưng hắn và chỉ đường cho hắn đi. Lâm Bình Tri cõng nàng trên lưng, cả bộ ngực mà hắn ao ước được bóp bây giờ đang ốp thẳng vào lưng hắn, dù qua lớp vải nhưng hắn có thể cảm nhận rõ là nó thật êm ái và mềm mại. hai cách tay hắn thì ôm chạt lấy bộ đùi trần của nàng mà ép sát vào hông mình. Cõng nàng đi mà người hắn vã mồ hôi ra như tắm vậy, nhưng không phải là vì mệt.
Hai người đi đến một căn nhà lá ở sâu trong rừng, đây là căn nhà mà Lao Đức Nặc dựng lên bán nước cho người đi đường, chủ yếu để dò la tin tức và theo dõi thuyền của Lâm gia. Ở đây Lao Đức Nặc giả danh là cha của Linh San. vừa đến nơi thì một ông lão chạy ra chỗ Lâm Bình Chi và hỏi:
– Có chuyện gì vậy?
– Cha, con gái cha bị người ta nghi là đạo tặc đó, suýt chút nữa thì không về nhà được rồi.
– Chuyện này là như thế nào vậy.
– Lão trượng, thật xin lỗi tôi sơ ý đã làm tiểu thư bị thương, lão xem có cần bồi thường gì, tôi xin trả đầy đủ
– Ấy. công tử quá lời rồi, nha đầu này được tôi nuông chiều từ nhỏ, nên tính tình ngang bướng, xem ra vừa rồi cậu phải chịu thiệt thòi rồi.
– Cha, cha chỉ bênh vực người ngoài thôi, không nói chuyện với cha nữa, con vào trong nhà thay quần áo đây.

Nói rồi Linh San quay người bức đi trước ánh mắt ngỡ ngàng vè thèm thuồng của Lâm Bình Chi và khách đi đường, số là do nàng mặc chiếc quần quá ngắn để bơi dưới nước, mà nó lại bị ướt nên bó sát vào mông, để lộ ra cặp giò trắng ngần như vậy thử hỏi có nam nhân nào chịu nổi chứ. Nhận ra điều đó Linh San thích thú mỉm cưởi bức vào trong trước ánh mắt tiếc nuối của lũ đàn ông đực rựa. Bóng nàng khuất rồi, Lâm Bình Chi mới hoàn hồn trở lại, hắn nói:

– Lão trượng, nếu không con việc gì nữa thì tôi xin phép về nhà đây kẻo cha mẹ tôi lại lo lắng.
– Ấy, công tử, cậu đã mệt rồi, hay là ở lại uống chén trà cho ấm người đã.
– Thôi, lão trượng cho tôi xin phép để khi khác. – Nói rồi quay lưng đi thẳng.

Lâm Binh Chi vừa khuất bóng thì có hai người thanh niên tuấn kiệt cưỡi trên hai con ngựa lao vút vào nhà Lao Đức Nặc, một con có vẻ bất kham còn phá tung cả hàng rào. Tên đó tức tối:

– Con ngựa này sao lại khó dạy bảo đến như vậy, thật là ngang bướng
– Không sao, cú từ từ rồi sẽ quen thôi mà, chúng ta đi thôi
– Phải đó.

Hai người đó toan quay lưng ra đi thì Lao Đức Nặc giả vờ chạy ra chặn ngựa lại:

– Hai vị khách quan, hai vị khoan đi đã, hai vị vữa phá tan mất hàng rào của lão, không thể nói đi là đi như vậy được.
– “Bốp” lão già khốn kiếp, ai cho lão mở quán ở đây hả. Đại gia ta không đền đấy, lão làm gì được nào. – Những người khách qua đường thấy có đánh nhau thì sợ liên luỵ chạy cuống cuồng hết cả. Đúng lúc đó thì Linh San thay quần áo xong và đi ra ngoài, nhìn thấy Lao Đức Nặc nằm sõng soài trên cỏ, nàng giả vờ hét lớn:
– Cha, cha có sao không vậy, mấy người có phải là người không vậy sao lại đánh một ông già ốm yêu như ta ta vậy cứ? – Nói xong nàng mới nhìn mặt chúng, Linh San nhận ra một trong hai tên chính là Thanh Thành Tứ Tú đã suýt nữa hãm hiếp nàng thành công đêm nọ, nếu giờ chúng nhận ra nàng thì nguy to. Nhưng thật may là tên kia có lẽ cũng do hắn đã hại đời rất nhiều cô gái hơn nữa đêm đó lại là đêm tối cộng với nơi này cách Hoa Sơn rất xa, nên dù có nghi ngờ khi nhìn khuôn mặt xinh đẹp, hắn cũng không dám chắc đó chính là Linh San.
– A ha, con bé này cũng xinh đẹp ghê nhỉ, hay là về làm vợ bé của đại gia ta đi, ta sẽ làm cho nàng sung sướng cả đời. – Nói đoạn hắn vuốt mà nàng.
– Khốn kiếp, buông ta ra. – Linh San đinh tá hắn nhưng hắn đã tóm đước cánh tay và kéo sát nàng vào người hắn. Lao Đức Nặc cũng giả vờ kêu lên:
– Buông con gái tôi ra. – Tức thì bị tên còn lạo dùng lực đá cho một cú nữa văng ra xa. Hắn chưa kịp bò dậy thì lưỡi kiếm đã kề sát cổ.

Trong khi đó tên kia chính là con trai của Dư Thương Hải, ngay khi hắn thấy Lao Đức Nặc bị sư huynh khống chế, biết không ai ngăn cản được mình nữa, hắn thích thú ép sát người Linh San vào mình rồi hôn ngấu nghiến như mưa lên khuôn mặt diễm kiều của nàng mặc cho nàng chống cự rất quyết liệt, hai tay nàng đấm thùm thụp vào lưng hắn trong khi miệng cứ ú ớ không nói lên lời. Lao Đức Nặc thấy vậy giả vờ kêu van:

– Nhị vị công tử, xin hãy tha mạng cho con gái lão đi..
– Câm mồm lại, rồi ông sẽ thấy, con gái ông sẽ thích ngay cho mà coi. – Nói đoạn, hắn khoái trá cười ha hả nhìn sư đệ mình đang vần vũ trên người Linh San.

Thấy tư thế đứng hôn nàng trong khi Linh San lại đang chống trả quyết liệt làm hắn khó khăn, hắn bèn đẩy nàng ngã xuống cỏ rồi đè lên nàng dùng đùi kẹp chặt hông nàng lại để Linh San không cựa quạy được, sau đó hắn dùng tay khống chế hai tay nàng và sau đó tiếp tục hôn như mưa lên mặt nàng. Linh San không còn cánh nào khác là cố gắng chịu đựng cơn hành hạ của hắn, rời khỏi tay nàng, nhanh như chớp hắn dùng hai tay tóm lấy cổ áo nàng xé mạnh một cái, áo nàng bị rách ra làm đôi rời khỏi cơ thể nàng, bộ ngực trắng phau của nàng phơi bày ra ngoài vun cao ngạo nghễ đập thẳng vào mắt hắn, hắn thích thú vạch tiệp lớp ao rộng ra, bên dưới là cái bụng phẳng lì không một vết gợn. Mặt hắn đỏ như gà chọi, Linh San la lớn vừa đưa tay lê che ngực thì hắn lại tóm lấy lôi ra rồi vục mặt vào khoảng ngực trần đó mà hôn hít bú mút. Tên kia thấy vậy cất tiếng cười ha hả như để cổ vũ. Lao Đức Nặc rất tức giận nhưng không dám hành đọng vì sợ bị lộ nên đành cố nằm im.

Tên kia một tay tóm lấy hay tay nàng giữ chặt phía trước, tay còn lại thì bóp nghiến lấy bộ ngực no tròn của nàng khiến nó biến dạng. Một bên vú thì hắn dùng miệng nút chặt lấy rồi há miệng ra hết cỡ để cố nuốt trọn một bên vú vào miệng mình, nhìn bộ ngực của nàng ướt đẫm nước miếng của hắn khiến hắn cảm thấy kích thích vô cùng. Linh San lúc đầu chống cự khá quyết liệt, nhưng một lúc sau thì cơ thể nàng mệt mỏi rã rời, có lẽ do bị hắn khoá tay, chân, hông mà nàng thì cố vùng vẫy nên bây giờ gần như không còn sức để chống cự. Linh San cố nhắm nghiền mắt, nàng mong sao cho cơn bĩ cực này sớm qua nhanh.

Nhưng thật không may, hình như cơ thể nàng đang chống đối lại cảm xúc của nàng, cảnh mình bị hãm hiếp lại được một nam nhân khác đang chứng kiến khiến cho cảm xúc nàng đang dâng trào mãnh liệt, hơn nữa từ khi Lệnh Hồ Xung xuống núi, đã mấy ngày nay nàng không gần gũi đàn ông nên những kích thích kia nhanh chóng làm nàng gục ngã. Vú nàng cương cứng lên, ngực nàng phập phồng theo từng hơi thở. Nhận ra sự thay đổi đó, tên kia khoái trá bỏ tay đang giữ hai cánh tay nàng ra mà hoà nhập vào tay kia cùng nhau xoa bóp cặp vú của nàng. Linh San lúc này hoàn toàn có thể đứng dậy để chạy, nhưng hình như nàng không muốn chạy nữa, cái bản chất dâm đãng trên người nàng bị trỗi dậy nhanh chóng vì những kích thích của hắn khiến nàng muốn cái cảm giác đê mê này kéo dài mãi mãi. Tên kia úp mặt vào vú nàng mà cắn mạnh một cái khiến Linh San bật lên tiếng rên nho nhỏ đầy khoái cảm. Bàn tay nàng chả hiểu từ bao giờ đang xoa xoa lên đầu hắn để giải toả cảm xúc của mình.

Hắn di chuyển dần xuống dưới, bằng một động tác rất nhanh gọn, hắn kéo phăng chiếc quần của nàng ra đồng thời kéo luôn cả quần lót của nàng ra nữa. Linh San còn khẽ ưỡn mông nên như để giúp hắn cởi quần mình được nhanh hơn, lúc này nàng đã hoàn toàn khoả thân, trần truồng phơi bày vú *** giữa ánh mắt hau háu của mấy tên dâm tặc. Linh San nhắm nghiền mắt để che giấu đi sự thẹn thùng của mình, rõ ràng nàng đang rất hồi hộp chờ điều kế tiếp sẽ đến.
Tên kia nhìn thân hình của trần trùi trụi của nàng, không chịu được nữa, hắn nhanh chóng cởi bỏ quần áo của mình ra, con cu hắn chĩa lên oai phong hùng dũng. Sau đó hắn tiếp tục vồ vào Linh San, hắn hôn dần từ đầu gối lên bẹn nàng và liếm dần lên mu *** nàng, chiếc lưỡi nhám nhám của hắn thật điêu luyện, hắn liếm đến đâu thì nàng cảm giác như có điện chạy đến đấy vậy, thật kích thích và tê tái vô cùng. Hắn dùng hai tay banh đùi nàng ra và liếm một đường thật dài vào khe rãnh *** nàng. Linh San cong người hẩy mông lên để cho lưỡi của hắn có thể vét sâu vào âm hộ nàng. Nước nhờn trong *** nàng tuôn ra như suối, nhoè nhoẹt lên khắp mặt hắn khiến hắn càng thấy thích thú:

– Ha ha, tưởng là con gái nhà lành, ai dè mới bị kích thích có một chút mà đã không chịu nổi rồi à. Nàng yên tâm, hôm nay ta sẽ cho nàng lên đỉnh vu sơn.
– Ha ha, sư đệ nhanh lên, để ta hưởng cùng với. – Tên kia phụ hoạ.
– Lão xin hai người, hãy tha cho con gái của lão đi. – Lao Đức Nặc vừa lên tiếng thì bị hắn nhồi thêm cho một cú đá nữa khiến Lao Đức Nặc nằm sõng soài ra nền đất cỏ.

Vét lưỡi vào âm hộ nàng một lúc, hắn nhổm người dậy kê con cặc vào *** nàng chuẩn bị cho một màn công kích dữ dội. Linh San nhắm mắt chờ đợi. Đúng lúc hắn định nhấp cặc vào *** nàng thì “Bốp”, hắn lĩnh trọn một cú đã như trời giáng vào mạng sườn, cả thân hình của hắn bắn ra khỏi người Linh San cả chục thước và đập mạnh vào một gốc cây đau điếng. Chưa kịp định thần thì hắn bị người thanh niên lạ mặt kia đè lên người và dùng con dao găm đâm liên tiếp vào ***g ngực khiến hắn chưa kịp phản ứng thì máu trong miệng đã ứa ra như suối mà chết không nói được một lời nào. Người thanh niên đó chính là Lâm Bình Chi, số là Bình Chi đã về được nửa đường rồi, nhưng hình ảnh của Linh San cứ mãi in vào trong đầu hắn nên hắn quyết định quay lại để ngắm nhìn nàng thêm một lúc nữa, ai dè vừa quay lại thì đâp vào mắt Bình Chi là cha nàng đang bị khống chế bởi một lưỡi kiếm kế sát cổ. Nàng thì đang bị tên kia lột sạch quần áo chuẩn bị hãm hiếp. Không chịu nổi, hắn rút con dao ra và đâm liên tiếp vào người hắn vừa đâm vừa buông lời chủi rủa thoá mạ hắn. Sự việc diễn ra quá nhanh đến nỗi tên còn lại không kịp phản ứng gì, chứng kiến sư đệ của mình chết trong tư thế trần truồng thật là thê thảm. Lúc Bình Chi bĩnh tĩnh lại thì tên kia đã đầy máu trên người rồi, còn bắn đầy cả lên mặt hắn. Linh San lúc này đã ngồi dậy, bừng tỉnh cơn nhục dục, nàng vơ vội đống quần áo rách để che đi những phân nhạy cảm trên cơ thể mình.

Tên kia thấy vậy mặt xanh tái mét, không còn một hột máu vội thu kiếm chạy lên ngựa phóng mất tích, trước lúc đi hắn không quên lời đe doạ Lâm Bình Chi. Lao Đức Nặc lúc này cũng chạy đến chỗ Linh San ôm lấy nàng ra vẻ sợ sệt. Lúc này, Lâm Bình Chi mới đứng dậy đi ra chỗ hai người và nói:

– Nam tử hán đại trượng phu, giữa đường thấy chuyện bất bình thì ra tay tương trợ, người nào làm người đó chịu, quyết không liên luỵ đến ai, lão trượng, hai cha con người hay cầm nấy số vàng này rồi đi nơi khác làm ăn đi, cứ coi như không có chuyện gì sảy ra là được. – Nói đoạn đưa cho Lao Đức Nặc một đĩnh vàng rồi chạy về thuyền của mình. Bóng hắn đi khuất rồi, Linh San mới mỉm cười:
– Thật không ngờ người này cũng có trách nhiệm ghê.
– Đáng lo là ở chỗ người chết là con trai của Dư Thương Hải, xem ra lần này tai hoạ sẽ ập xuống đầu Lâm gia rồi.

Lao Đức Nặc nói mà bàn tay vô tình đang xoa xoa lên cặp mông nõn nà của nàng. Linh San đỏ mặt gạt tay hắn ra, mắt nàng liếc xéo hắn và đi về phía căn nhà. Nhìn cặp mông trần trụi của nàng nhún nhảy theo từng bước đi mà Lao Đức Nặc như muốn phát tiết, con cu hắn đã dựng đứng như cột cờ từ bao giờ.

Lâm Bình Chi trở về thuyền mà lòng phiền ưu suy nghĩ, đầu hắn cứ liên tục suy nghĩ về hành động của mình hồi chiều:

– Sao mà đần mặt ra như vậy?
– Dạ, mẹ, không có gì đâu ạ, con đang mải suy nghĩ một chuyện, không biết là mẹ đến.
– Vẫn còn giận mẹ chuyện hồi chiều à. Thôi, đừng giận mẹ nữa, cha con quyết định sẽ nói hết sự thật cho con rồi.
– Mẹ, thật không vậy? Cha, cha nói thật chứ ạ.
– Thật vậy, mẹ con đã chuẩn bị rượu thịt đầy đủ cả rồi, cả nhà ta vào trong kia, vừa ăn vừa nói chuyện. – Lâm Chấn Nam lên tiếng

Cả ba người ngồi vào bàn ăn uống và nói chuyện, một lúc Lâm Chấn Nam đưa cho Lâm Bình Chi một cuốn sách, hắn mở ra xem:

– Tịch tà kiếm phổ, cha đây chính là thứ mà cha đã cất giấu bên trong mật thất phải không ạ? Đây không phải võ công gia truyền của Lâm gia ta sao?
– Tằng tổ phụ của con là Viễn Đồ công năm xưa dùng kiếm pháp này mà đánh bại rất nhiều người trong võ lâm. Sau này, nhà chúng ta làm việc cho triều đình, không màng đến giao tranh trong giang hồ nữa. Thế nhưng kẻ thù vẫn còn sở dĩ mấy năm nay, ta không đưa kiếm phổ cho con nguyên nhân chủ yếu nhất chính là sợ kẻ thù đến báo thù, dẫn đến thương vong không cần thiết. Đặc biệt là tên Dư Thương Hải của phái Thanh Thành. Do Trường Thanh Tử sư phụ của hắn đã bại dưới kiếm pháp của tổ phụ con. Con người này tâm địa hiểm độc, vốn là một mối họa lớn nhưng bây giờ thì ổn rồi. – Ông nói một hồi, Lâm Bình Chi chỉ biết lắng nghe.
– Bây giờ thì ổn rồi? – Hắn hỏi cha mình
– Bây giờ cha con cáo lão hồi hương, cho nên đặc biệt dâng lễ vật cho Dư quán chủ của phái Thanh Thành mong mọi người hoá can qua thành bạn ngọc, và Dư quán chủ cũng đã nhận lễ vật rồi. Và bảo là tất cả đều có thể thương lượng, ân oán mấy mươi năm qua xem ra có thể hoá giải rồi, cho nên cha con cũng mong con có thể kế thừa Tịch tà kiếm pháp, phát hưng quang đại Lâm gia chúng ta.
– Chỉ tiếc rằng cuốn Tịch tà kiếm phổ này không phải bản đầy đủ, ngoài 72 đường kiếm, nghe nói tằng tổ phụ của con còn cất giấu một mật quyết nữa, nhưng lại không nằm trong quyển sách này.
– Cha, vậy mật quyết đó bây giờ ở đâu, cha có biết không?
– Cha mẹ không biết, năm xưa lúc tằng tổ phụ của con truyền kiếm pháp này lại cho tổ phụ của con Lâm Chấn Hùng thì nghe nói mật quyết này đã thất truyền rồi. Đến đời cha, thì không còn biết tí gì.
– Cha yên tâm, sau này con sẽ siêng năng khổ luyện, nhất định sẽ ngộ ra khẩu quyết tâm pháp đó.
– Lâm đại nhân, không xong rồi, A Trịnh bị giết trong nhà tắm rồi. – Một tên nô gia mặt mày xám ngoét chạy vào cấp báo.
– Cái gì???

Cả ba người vội vã rời bỏ bàn ăn, để quên cả quyển sách mà chạy vào bên trong khoang thuyền. Ở bên trong, một xác chết nằm sõng soài trên mặt sàn mà không để lại một vết tích gì của cuộc ẩu đả, tên sát nhân thật vô cùng thần bí.

– Tim gan tan vỡ, nhưng bên ngoài lại không có thương tích gì e rằng đây là Thôi tâm chưởng của phái Thanh Thành. – Lâm Chấn Nam nhận xét. Mặt ông lộ vẻ lo lắng rõ rệt
– Không thể như thế được, rõ ràng Dư quán chủ đã nhận lễ vật của chúng ta rồi, còn hồi âm nữa mà. – Lâm phu nhân nói.
– Không lẽ có liên quan đến hai tên hồi sáng?
– Hai tên nào, hồi sáng đã xảy ra chuyện gì? – Cả hai người đồng thanh hỏi.

Lâm Bình Chi thuật lại chi tiết chuyện hồi sáng đến việc mình không kìm chế được bình tĩnh đã giết chết tên đó. Lâm Chấn Nam hoảng hồn hỏi qua cách ăn mặc thì đoán đến tám phần là người của phái Thanh Thành, ông bắt Lâm Bình Chi dẫn đi tìm đến đó, quả nhiên cái xác chết vẫn còn trần truồng nằm giữa cánh rừng bên cạnh căn nhà lá của Lao Đức Nặc. Xác chết đến giờ đã cứng đơ lại, có lẽ do sương lạnh. Quay mặt xác chết ra, Lâm Chấn Nam giật mình, toát mồ hôi hột:

– Cha, hắn là ai vậy, sao cha lại sợ đến như vậy.
– Không xong rồi, đây chính là con trai độc nhất của Dư Thương Hải, phen này nhà ta gặp họa lớn rồi.
– Không được, con không thể để chuyện này liên lụy đến mọi người, bây giờ con sẽ đi tìm người của phái Thanh Thành, con không tin họ không biết nói lý lẽ.
– Dừng lại, dù là chính phái hay tà phái, thì họ đều là người trong giang hồ. Người trong giang hồ là phải dựa vào công phu mà nói chuyện con muốn giải thích, nhưng họ đâu có chịu.
– Vậy, vậy cha bảo phải làm thế nào?
– Nếu đã bị theo dõi rồi, e rằng muốn thoát cũng rất khó, chi bằng bây giờ cho thuyền chạy, chỉ cần đến chỗ ông ngoại con Kim Đao vương gia, thì có thể mời người có danh vọng trong giang hồ ra giải quyết rồi.
– Vâng, vậy tất cả nghe theo sự sắp đặt của cha.

Nói xong mấy người bọn họ kéo nhau về thuyền. Nhưng thật kỳ lạ, đêm đó gia nhân của họ cứ lần lượt bị ám sát, họ chạy lên đầu này thì đầu dưới kia lại xảy ra chuyện, hành tung của tên đó xuất quỷ nhập thần, thật không biết đường nào mà lường trước được. Đến lúc trên thuyền gia chỉ còn lại ba người nhà họ Lâm. Không có cách nào để tìm được hung thủ Lâm Chấn Nam tức giận hét lớn:

– Ai, thật ra là ai? Là bằng hữu của phái Thanh Thành phải không? Có giỏi thì ra đây, cùng Lâm Chấn Nam ta phân cao thấp. Ra đây đi, ra đây đi…
– Lão gia, người tuyệt đối đừng như vậy, bọn họ không dám đối đầu trực diện, có thể là sợ kiếm pháp của người, người tuyệt đối đừng trúng kế họ.
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.