Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ Truyện (Sắc) – Chương 100: – Botruyen

Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ Truyện (Sắc) - Chương 100:

Người lên tiếng đó chính là Phong Bất Bình, người còn lại chính là Lục Bá của phái Tung Sơn. Bọn kia thấy có người lạ đến, nghĩ cuộc vui gần đến sáng như vậy cũng quá đủ rồi, bọn chúng vội vàng lấy quần áo mặc vào người, chỉ có mấy tên tự xé quần áo ban nãy là phải lấy rẻ rách quấn vào làm khố để che đi con cu của mình, một thằng khác đến lấy hai cái quần lót đang nhét trong miệng của Lâm Bình Chi và Lao Đức Nặc, hắn đứng trước mặt Nhạc Bất Quần, cười khẩy một cái chế giễu rồ dựt nốt miếng giẻ rách đang bịt trong miệng ông, lúc này Lục Bá mới thèm lên tiếng :

– Tai hạ là Lục Bá phái Tung Sơn. – Hắn vừa nói vừa liếc ánh ắt khát dục về phía hai người phụ nữ với đầy vẻ tếc nuối. Hai bông hoa tuyệt đẹp đã nát bét trng tay lũ cướp vô lại.

– Thì ra là Lục Tam hiệp, hân hạnh hân hạnh. – Tên cầm đầu lên tiếng.

– Không biết các vị bắt Nhạc Bất Quần và mọi người phái Hoa Sơn là muốn gì? – Phong Bất Bình lên tiếng.

– Thôi được, các người đã thắc mắc thì bọn ta cũng không tiện giấu, ai nấy đều biết, Phúc Uy tiêu cục Lâm gia có một bộ Tịch tà kiếm phổ, nếu luyện được, có thể sẽ vô địch thiên hạ, phu phụ Lâm Chấn Nam bị hại, liền có người thèm muốn bộ “Tịch tà kiếm phổ này”. Bây giờ con trai Lâm Chấn Nam ở phái Hoa Sơn, bộ kiếm phổ đó, tất nhiên cũng sẽ ở đây. Nếu không tìm hắn thì ta sẽ tìm ai?

– Vậy thì chưa biết được, kiếm pháp của phái Hoa Sơn rất tinh diệu, đứng đầu NNKP trong suốt một thời gian dài cho đến khi Tả minh chủ bứt phá vươn lên. Hơn nữa Tử Hà thần công của Nhạc chưởng môn lại uy lực vô cùng, sao lại đi tham lam kiếm pháp của môn hái khác. – Lục Bá chen vào.

– Nhạc Bất Quần tinh diệu gì chứ? Nếu tinh diệu như vậy, thì bọn ta có thắng nổi hắn không. Phu nhân và con gái của hắn sữ không bị bọn ta làm nhục như vậy. – Cả lũ dâm ô khoái trí cười ha hả. Chỉ có Linh San và Nhạc phu nhân là cúi gằm mặt xuống, không dám ngẩng đầu lên.

– Mấy câu này cũng có lý.

– Bọn ta chỉ là vô danh tiểu tốt hắc đạo, Hôm nay may mắn bắt giữ được Nhạc Bất Quần, cứ tưởng hắn sẽ giao ra kiếm phổ, nào ngờ hắn cứng đầu, nhẫn tâm nhìn vợ và con gái bị hãm hiếp chứ nhất quyết không chịu giao ra, bây giờ xin giao lại Nhạc Bất Quần cho Tả minh chủ chuyện này xử lý thế nào, xin nghe theo Lục tiên sinh, không dám không tuân theo. – Tên cầm đầu có vẻ chùn bước lên nhường ưu thế cho Tung Sơn, hắn cũng không muốn đắc tội với Tả Lãnh Thiền.

– Các vị huynh đệ rất có tình nghĩa, phái Tung Sơn ta xin nhận giao tình này, địa vị Chưởng môn nhân phái Hoa Sơn theo như Tả minh chủ nói, sẽ giao cho Phong Bất Bình đại hiệpcủa Kiếm tông nhậm chức, nên để ông ấy thanh lý môn hộ đi. không biết các vị ý kiến ra sao?

– Bọn ta không có ý kiến gì, chỉ xin giữ lại Nhạc phu nhân và con gái của hắn để về làm áp trại phu nhân, ngày đêm vui thú. Không biết các vị có hoàn thành cho. – Nói đến đây, hai mẹ con nàng giật mình co giúm lại, không dám ngẩng đầu lên nữa.

– Ha ha ha, chuyện đó thì có khó khăn gì, Phong mỗ chỉ cần mạng của Nhạc Bất Quần, những thứ khác, ta không quan tâm.

– Bỉ ổi vô liêm sỉ, thật không ngờ ngươi lại đi câu kết với phái Tung Sơn hòng chiếm đoạt ngôi vị Chưởng môn, thật là nhục nhã. – Nhạc Bất Quần tức giận mắng chửi Phong Bất Bình.

– Ta không đôi co với kẻ sắp chết, tốt nhất xuống suối vàng, hãy giải thích với liệt tổ liệt tông của phái Hoa Sơn.

Phong Bất Bình vừa rút kiếm ra thì đúng lúc Lệnh Hồ Xung tìm đến nơi:

– Khoan đã. – Tất cả giật mình lùi lại thủ thế. Nhạc phu nhân và Linh San mừng rơi nước mắt, thật may là chàng không nhìn thấy cảnh ô uế và những hành động dâm đãng ban nãy của hai người.

– Muốn làm chưởng môn, trước tiên phải hỏi Đại sư huynh ta đã.

Phong Bất Bình không nói không rằng, rút kiếm lao vào tấn công Lệnh Hồ Xung, cả hai người đấu với nhau một trận, kiếm khí vang khắp cả khu rừng. Lục Bá đứng bên cạnh xem, nhìn Lệnh Hồ Xung ti triển kiếp pháp, hắn âm thầm nhận xét “Hảo kiếm pháp, dù là Phong Bất Bình dùng kiếm tấn công độc ác thế nào, tên tiểu tử này chỉ trong chớp mắt là nhìn ra được kẽ hở của những chiêu thức đó, tùy tiện xuất kiếm. Buộc Phong Bất Bình phải lui kiếm tự bảo vệ. Còn Phong Bất Bình mỗi khi gặp chiêu đều không thể nào kháng cự, bèn dùng kiếm thuật tầm thường, cố chém cố chặt, thật là vô hại”

Nhạc phu nhân dù rất xấu hổ trước mọi người, nhưng vì lo lắng cho Lệnh Hồ Xung nên cũng cố mở mắt ra nhìn, nàng ngạc nhiên khi thấy chàng không hề lép vế trước Phong Bất Bình, mà ngược lại còn hoàn toàn chiếm ưu thế. Nàng thầm nghĩ “Lạ thật, tại sao kiếm pháp của Xung Nhi lại tinh diệu đến như vậy” . Phong Bất Bình sau một hồi cố chặt cố chém không làm gì được chàng bèn lùi lại thủ thế, hắn vừa vận nội công vừa lên tiếng:

– Tiểu tử, ngươi sử dụng kiếm pháp gì vậy?

Chàng cười khẩy:

– Hừ, đương nhiên là Hoa Sơn kiếm pháp.

Phong Bất Bình thầm nghĩ “Ta là trưởng bối Kiếm Tông, ý đồ chấp chính Hoa Sơn, phế truất Nhạc Bất Quần, vậy à kiếm pháp lại thua một đệ tử Khí tông thì hùng đồ chấp chưởng Hoa Sơn không những ko thành mà ngược lại còn bị thiên hạ chê cười, lại phả quay lại núi ẩn cư, sẽ không còn mặt mũi nào hành tẩu trên giang hồ nữa” . Nghĩ vậy, Phong Bát Bìn quyết ăn thua đủ với Lệnh Hồ Xung, hắn vận khí luyện kiếm, sử dụng khinh cong bay vút lên không trung, dồn chiêu thức và nọi lực quyết tâm giết Lệnh Hồ Xung.

Nhạc Bất Quần ngồi dưới thầm nghĩ “Kiếm pháp của hắn không những chiêu số tinh xảo, hơn nữa, khí thế trên kiếm cũng rất lợi hại, không phải có ý lấy iếm chiêu giành phần thắng. Người này tuy là hậu nhân của Kiếm tông, nhưng khí công cũng vô cùng cao, không hề thua kém ta”.

Ở phía xa Nhạc phu nhân và Linh San cũng tỏ ra lo lắng cho chàng “Xung Nhi dưới những chiêu độc này sẽ chống đỡ ra sao”.

Nào ngờ chàng hết sức bình thản, không vận nội công, không hề sử dụng chân khí, chỉ sử dung chiêu thức kiếm pháp, thi triển “phá kiếm thức” phá giải từng đòn tấn công của Phong Bất Bình một cách vô cùng đơn giản. Quả nhiên, chỉ sau 30 chiêu thức, Phong Bất Bình đã lui hoàn toàn về thế thủ, không có cách nào tấn công Lệnh Hồ Xung, đó mới chỉ là Độc cô cửu kiếm không dùng nội công của chàng, đủ thấy kiếm pháp của Độc cô cầu bại cao minh đến nhường nào. Đấu thêm 20 chiêu nữa, thì Phong Bất Bình đã bị chàng dùng kiếm khống chế:

– Tiền bối, đắc tội rồi. – Lệnh Hồ Xug thu kiếm về.

– Tại hạ chịu thua. – Phong Bất Bình Hổ thẹn.

– Đó là do tiền bối đã nhường vãn bối mà thôi.

– Kiếm pháp của cậu cao siêu như vậy, tại hạ thập phần bội phục, nhưng kiếm pháp này, ngay cả Nhạc Bất Quần cũng không bằng ngươi. Tại hạ cáo từ. – Phong Bất Bình nói xong hướng về phía chân núi ẩn cư, có lẽ sẽ không bước chân vào giang hồ thêm một lần nào nữa.

– Lệnh Hồ hiền điệt, ngươi võ công cao cường đã cho ta mở rộng tầm mắt, hẹn ngày tái ngộ. – Lục Bá nói xong cũng cúp đuôi quay đi, âm thầm hướng về phía núi Tung Sơn. Hắn sợ rằng nếu ở lại, hắn sẽ khó mà toàn mạng rời khỏi đây nếu Nhạc Bất Quần thoát ra.

Ngay lập tức, lũ cướp vây kín lấy Lệnh Hồ Xung, chúng thừa hiểu, nếu hôm nay chàng không chết thì bọn chúng cũng khó lòng mà sống sót. Bọn chúng đồng loạt đâm thẳng kiếm vào Lệnh Hô Xung, chàng nhẹ nhàng nhún mình một bước nhảy lên không trung, chân dẵm vào những mũi kiếm của chúng, dùng chân phải làm trụ, xoay một vòng kiếm quanh mặt chúng rồi thu kiếm lại. Bọn chúng bị bắn ra xa, mắt tên nào tên nấy bắn ra một tia máu, tất cả đã không nhìn thấy gì, nằm đau đớn sõng soài trên mặt đất. Lệnh Hồ Xung từng bước đến cởi trói cho sư phụ, Lao Đức Nặc và Lâm Bình Tri rồi đổ gục xuống, sau trận đánh này, vết thương trong người chàng lại tái phát. Linh San và Nhạc phu nhân vội chạy đến đỡ chàng dậy.


Nhạc Bất Quần được cởi trói, nhìn thấy lũ lâu la bị mù mắt đang dò đường, quá uất hận vì thanh danh bị sỉ nhục ghê ghớm, hắn rút kiếm ra đi đến từng tên mọt đang ôm mặt rên la, lạnh lùng kết liễu mạng sống của từng thằng. Đến tên thủ lãnh cuối cùng, ông lên tiếng:

– Hôm nay ngươi vong mạng dưới tay Nhạc mỗ, xuống dưới đó hãy tự trách mình là tại sao lúc nãy không giết ta đi.

Biết không thể thoát khỏi cái chết, hắn cười lớn lên tiếng:

– Hahaha, được một đêm khoái lạc với vợ và con gái của Nhạc Bất Quần người, ta sống đời này không uổng rồi…Ha ha ha…Hự…ta tin chắc…vợ con ngươi…rất sung sướng dưới tay ta…

Nhạc Bất Quần tức giận tột cùng khi bị hắn sỉ hục thanh danh như vậy, hưng ông chợt nảy ra một ý khác, miệng khẽ nở một nụ cười tàn đọng, ông lên tiếng:

– Được lắm, tên cướp cạn ngươi làm ta đổi ý rồi, ta sẽ không giết ngươi nữa mà ngược lại sẽ cho ngươi sống không bằng chết. Xem đây.

Tất cả chỉ kịp nghe tên cướp thét lên một tiếng “Á…a..a..a..” kinh hoàng, họ nhìn thấy mũi kiếm của Nhac Bất Quần đỏ máu, tên cướp khốn kiếp đang ôm cặc lăn lộn, ngay bên cạnh, hai hòn dái của hắn rơi xuống ngay cạnh, chưa hết, Nhạc Bất Quần đi thêm ba đường kiế nữa, cắt đứt gân tay và một gân chân của hắn, cuối cùng là một mũi kiếm ngoáy sâu vào miệng hắn, ngay sau đó là chiếc lưỡi của hắn được lôi ra, Nhìn thấy hắn giật giật liên hồi, không gào được nữa thì Lâm Bình Chi và Lao Đức Nặc đều kinh hoàng, nhất là Lao Đức Nặc, hắn toát mồ hôi hột. Nếu để Nhạc Bất Quần phát hiện ra hắn địt cả vợ và con gái ông tì không hiểu đời hắn sẽ thảm hại đâu nữa. Nhìn thấy tên cướp giật giật bên vũng máu, Nhạc Bất Quần lòng đầy hả hê:

– Để xem một tên phế nhân như ngươi sẽ làm hại được ai trên đời này nữa.

Sau khi hành hạ tên cướp xong, Nhạc Bất Quần vội đến nâng phu nhân của mình đứng dậy và choàng cho nàng chiếc áo ngoài của ông:

– Sư huynh, mau giết muội đi, muội không còn mặt mũi nào sống trên cõi đời này nữa. – Nàng vừa nói, hai hàng nước mắt lăn dài trên má.

– Sư muội, muội tuyệt đối không được làm điều dại dột, là do Nhạc Bất Quần ta quá kém cỏi, không bảo vệ được Hoa Sơn và hai mẹ con muội.

Vừa nói, ông vừa ôm chạt phu nhân của mình vào lòng an ủi, cạnh đó, Linh San cũng được Lâm Bình Chi cởi áo ra mặc cho nàng, Lao Đức Nặc thì đến cõng Lệnh Hồ Xung về núi.

Đến sáng, Lệnh Hồ Xung được đưa về Hoa Sơn, sáng hôm sau nữa thì chàng tỉnh giấc. Mọi người đã tề tựu đủ cả, vây kín quanh chàng. Sau cú sốc vừa rồi, sợ phu nhân và con gái làm điều dại dột, Nhạc Bất Quần luôn ở bên động viên mẹ con nàng, bởi ông cho rằng hành động lăng loàn của hai người là do bị bọn chúng ép uống thuốc. Qua mấy hôm sau thương thế của Lệnh Hồ Xung đã an toàn, cái khó bây giờ là làm thế nào để đối phó với Tả Lãnh Thiền. Theo sự hướng dẫn và mách nước của Lâm Bình Chi, Nhạc Bất Quần đã đồng ý đến Kim Đao vương gia, vốn là ông ngoại của Lâm Bình Chi để ẩn náu tạm thời. Thế nhưng, nhất cử nhất động của ông đều bị Tả Lãnh Thiền nắm rõ như lòng bàn tay, hắn tung con bồ câu đưa thư đi và ung dung cười lớn. Nhạc Bất Quần không ngờ rằng bên cạnh mình có một quân cờ của Tả Lãnh Thiền mà chính bản thân ông lại vô cùng tin cậy.

Lại nói về Điền Bá Quang, hắn cõng Đông Phương chạy về phía Tây luôn mấy ngày trời, đêm nghỉ, ngày lại đi. Nàng mệt lử người do bị nội thương. Đến một khu rừng ở phía Tây, nội thương của Đông Phương phát tác, toàn thân nàng đầm đìa mồ hôi, kinh mạch bị đảo lộn dữ dội. Điền Bá Quang lo lắng, nếu như nàng chết, hắn biết ăn nói sao với Lệnh Hồ Xung. Đang loay hoay không biết sử lý ra sao, hắn đánh liều đưa nàng vào một sơn động nhỏ hep ở ngay gần đó rồi tính tiếp. Vừa vào đến sơn động, Điền Bá Quang đặt nàng lên một tảng đá phẳng và rộng nhất rồi truyền nội công vào cơ thể nàng. Cơ thể Đông Phương hấp thụ nội lực của Điền Bá Quang, bị nội công Quỳ Hoa bao điển trong cơ thể nàng đánh bật ra ngoài, Điền Bá Quang bị văng ra ngã sõng soài xuống chân núi. Bản thân Đông Phương thì bị hai luồng nội lực giao nhau khiên cơ thể nóng bừng như muốn nổ tung ra, không chịu nổi, nàng hét lên một tiếng, hai luồng nội lực giao thoa với nhau thoát ra ngoài, sức ép của chúng mạnh đến nỗi nó khiến cho bộ quần áo nàng đang mặc nổ tung ra rồi vỡ vụn. Nàng đổ gục xuống tảng đá, ngất lịm đi.

Điền Bá Quang thấy vậy, lồm cồm bò dậy chạy đến bên nàng, cơ thể trần trụi của nàng một lần nữa hiện ra trước mắt hắn, Một cơ thể quá sức gợi dục và đẹp tuyệt vời, cho dù hắn đã được ân ái với nàng một lần, nhưng trong mơ hắn cũng không dám nghĩ rằng có ngày hắn được lên giường với một tiên nữ như nàng, và lần này, cơ hội lại đến, nhìn cơ thể trần truồng bất động của Đông Phương, lửa dục vọng trong con người Điền Bá Quang bùng cháy dữ dội. Nhưng nàng đang nằm bất động, mồ hôi đầm đìa, hơi thở có vẻ rất khó khăn. Điền Bá Quang dồn khí vào đan điền, cố sức kìm hãm cơn ham muốn lại, hắn chạy vào nhà dân ven rừng, xin một thùng nước và một chiếc khăn rồi chạy vào sơn động. Hắn ngâm nước cầm chiếc khăn đưa vào giữa ngực nàng, chậm chậm lau quanh hai bầu vú căng tròn săn chắc của Đông Phương. Nàng bừng tỉnh, nhưng hơi thở còn yếu, cố gắng mím môi nín lặng, cánh mũi phập phồng, hơi thở thơm ngát phả vào cổ Điền Bá Quang. Hắn muốn ném quách cái khăn đi, dùng chính bàn tay mình để vuốt ve khắp hai bầu ngực đàn hồi này… Ngồi sát nhau như thế này, hắn có muốn cũng không cúi nhìn được… Nhưng dưới lớp vải ẩm ướt, hắn cảm nhận được núm vú nhỏ xinh của nàng đang săng cứng lên, nổi cộm… Điền Bá Quang lén lút bóp nhè nhẹ lên khối thịt căng kín lòng bàn tay… Đông Phương run lẩy bẩy, tim nhảy loạn như điên. Điền Bá Quang lại xả khăn, vo tròn trong lòng bàn tay, tiếp tục cần cù lau chùi quanh hai bầu vú căng tròn của nàng. Những ngón tay hắn “vô tình”, lướt trên làn da mịn màn, rồi cọ nhẹ quanh hai núm vú săn cứng. Đông Phương nằm im thin thít, khuôn mặt xinh đẹp gối lên vai Điền Bá Quang, đôi môi đỏ hồng hé mở lộ ra những chiếc răng trắng đều như ngọc. Điền Bá Quang mê man nhìn xuống cơ thể nàng, môi hắn tận dụng cơ hội áp sát. Đột nhiên cơ thể nàng hồi phục dần dần, nàng chĩa hai ngón tay vào hạ bộ căng cứng của hắn:

– Đừng có giở trò, nếu không ngươi…ưm…

Đông Phương vừa lên tiếng đe dọa, không ngờ Điền Bá Quang bất chấp hôn xuống, lấp kín miệng nàng bằng đôi môi ấm áp của mình, cơ hồ hắn đã không thể chịu nổi nữa rồi. Đông Phương trợn tròn hai mắt, hai ngón tay vẫn nhấn chặt vào người hắn, nhưng không tạo ra chút giá trị uy hiếp nào. Điền Bá Quang say mê mút đôi môi đỏ mọng ngọt lịm của Đông Phương. Lưỡi hắn lướt đôi môi, cọ quanh hàm răng trắng ngọc của nàng. Hơi thở của nàng thơm ngát, dồn dập, hàm răng vừa hé mở ngay lập tức bị lưỡi Điền Bá Quang luồn qua vồn vã. Chiếc lưỡi nhỏ bé của Đông Phương yếu ớt vụn về né tránh, nàng chưa sẵn sàng cho chuyện ngoài ý muốn này, nhưng vị ngọt ngào của nụ hôn đã hòa tan trong miệng hai người. Đôi mắt Đông Phương nhắm chặt, hai ngón tay đã buông lơi, cánh tay ngọc ngà đã nằm gọn trên đùi Điền Bá Quang, bàn tay níu chặt áo hắn. Chiếc khăn ướt trong tay Điền Bá Quang cũng rơi xuống, để bàn tay trần trụi thoã mãn sung sướng đặt lên bầu vú căng tròn mân mê thật khẽ.

Bày tay Đông Phương vô thức muốn ngăn cản, nhưng thiếu đi một phần quyết liệt, lại thêm phần thổn thức. Ngón tay hắn miết lên chiếc núm vú xinh xắn, cả bàn tay lại bao quanh xoa nắn cả bầu vú săn chắc. Cơ thể Đông Phương đỏ bừng, ngực ưỡn lên dưới bàn tay ma thuật của hắn. Nụ hôn của Điền Bá Quang rời đôi môi đỏ mọng hổn hển, xuống chiếc cổ trắng ngần xinh đẹp. Đông Phương nhắm nghiền hai mắt, hai bầu vú phập phồng hồi hộp. Đôi môi ấm áp của Điền Bá Quang hôn quanh bầu vú căng tròn săn chắc, hé lưỡi liếm nhẹ lên núm vú đỏ hồng ray rứt của Đông Phương.

– Ưm…ôi…

Nàng phát ra một tiếng rên khẽ, cơ thể nàng đang bùng cháy dữ dội, những lỗ chân lông được hé mở hết cỡ, khí độc và nội thương trong người nàng cú như thế mà trôi ra ngoài, giờ đây Đông Phương đã hồi được 7,8 phần công lực, nàng đã bớt đau đớn, đã hoàn toàn làm chủ được tình hình, thế nhưng cơn sướng kéo đến đổ ụp xuống người nàng khiến Đông Phương không sao tránh kịp. Nàng xoay người lại, chủ động vít dổ hắn xuống và đạt lên môi hắn một nụ hôn, nàng lùa lưỡi vào bên trong miệng hắn, cuốn lấy chiếc lưỡi của hắn mà nút thạt mạnh. Điền Bá Quang sương mê người, hắn say sưa nút chặt lấy cái lưỡi thơm tho của nàng, đông thời hai tay từ từ rời bỏ quần áo, từ lúc hắn mặc quần áo cho đến lúc hắn trần truồng hai người tuyệt nhiên không rời lưỡi nhau. Cả hai nút lưỡi cho nhau đến đê mê sướng khoái. Đông Phương vươn tay ra tóm lấy con cu to dài của hắn rồi bóp mạnh một cái. Hoàn cảnh ấy khiến hắn sung sướng đến độ rùng mình suýt chút nữa thì xuất tinh. Phải cố gắng lắm hắn mới kiềm chế lại được. Vừa hôn môi, Điền Bá Quang vừa từ từ đẩy nàng nằm ra phiến đá, khi nàng vừa nằm ngửa ra, chiếc lưỡi của hắn rời khỏi môi nàng di chuyển xuống chiếc cổ nàng, khẽ liếm vành tai và cắn nhè nhẹ… Đông Phương rùng mình mấy cái vì cảm giác kỳ lạ nơi lỗ tai…

Một thoáng sau, Điền Bá Quang ngẩng lên nhìn cơ thể trần truồng bóng nhẫy của nàng, cái cơ thể chỉ có ở tiên nữ làm hắn say đắm. Điền Bá Quang ghì chặt bờ vai nàng, hôn từ vai xuống ngực, rúc vào nách nàng. Đông Phương nằm im dang hai tay ra hưởng thụ những cơn sung sướng của khúc dạo đầu mà Điền Bá Quang mang lại. Hắn đưa tay bóp nhẹ đôi vú nàng, úp mặt vào giữa hai bầu vú mà hôn lia lịa, bàn tay vừa nhào nặn, vừa se se núm vú đỏ hồng của nàng. Hắn ngoạm từng núm vú hồng hào, trắng ngần và nút say sưa, lúc này Đông Phương đã nhắm nghiền mắt lại tận hưởng cảm giác sung sướng ấy, nàng buông thả theo bản năng hai bàn tay nàng đã ôm lấy đầu hắn, xoa xoa như để giải tỏa khoái cảm bùng lên trong người nàng.

Điền Bá Quang tiếp tục hôn xuống bụng nàng, bắp đùi trắng nõn nà làm hắn mê ly, hắn liếm từ đầu gối nàng, lên đùi nàng, và tiến đến háng nàng. Cái lưỡi nhám nhám của hắn quét đến đâu là toàn thân Đông Phương như bị điện giật đến đấy, thật tê dại và ngất ngây, nhất là khi hắn liếm xuống hai mép lồn nàng thì nước nhờn của Đông Phương cứ theo đó mà trao ra như thác lũ. Điền Bá Quang liếm vào hai mép, ngoáy ngoáy lưỡi vào trong lồn nàng. Không thể kiềm chế được nữa, Đông Phương rên lớn thành tiếng, tiếng rên “Ư…ử..” của nàng vang khắp cả hang động nhỏ bé. Điền Bá Quang sung sướng điên người, có nằm mơ hắn cũng không dám nghĩ có ngày mình lại được lên tiên cùng nàng một lần nữa, có lẽ vì quá nứng nên hắn cũng không màu mè, sau khi liếm cho lồn nàng ướt đẫm nước miếng của hắn thì Điền Bá Quang chồm dậy kề dầu cu của mình vào đúng lỗ lồn của nàng rồi nắc cu như vũ bão vào lồn Đông Phương, nàng uốn cong người đón nhận, Đông Phương thích kiểu làm tình mạnh mẽ sung sức này, nó khiến nàng được thỏa mãn rất nhiều. Nàng sung sướng vô cùng, hai bàn tay nàng vuốt ve khắp lưng và mông Điền Bá Quang để tạo thêm cảm hứng cho hắn. Ghì chặt hắn vào sát người mình, Đông Phương rên lên theo từng nhịp nắc của nó, cả hai cùng uốn éo, rên rỉ, Điền Bá Quang nắc mấy chục cú suốt gần cả tiếng đồng hồ mà vẫn thấy chưa đã, hôm nay nàng đã làm hắn nứng quá sức, đi bộ cõng nàng mấy ngày trời mà sức khỏe của hắn vẫn như trâu vậy, thật là kinh khủng, và một lát sau, hắn rùng mình xuất tinh, từng đợt tinh khí ấm nóng phun ào ạt vào tận tử cung Đông Phương, nàng cũng bật lên tiếng rên cực khoái và xuất dâm thủy cùng lúc.

Chưa hạ cơn dâm, Đông Phương lật Điền Bá Quang nằm xuống và nang trèo lên người hắn chơi trò cưỡi ngựa, về khoản này nàng mạnh mẽ vô cùng, Đông Phương nhún nhẩy cả canh giờ đồng hồ tiếp theo mà không thấy mệt. Cả hai xoắn lấy nhau, lăn qua lăn lại để thay đổi tư thế, khi thì nàng nằm trên, khi thì hắn nằm trên… cứ thế, liên tục, liên tục…luôn thèm khát và tận hưởng… nàng thì mồ hôi nhễ nhại, tóc tai rũ rượi, còn hắn thì đê mê, ngây ngất vì quá sướng. Sau hơn 2 tiếng đồng hồ ái ân, Đông Phương rã rời, kiệt sức, nàng gục xuống trên người hắn, áp má trên ngực hắn, lồn nàng tê rát nhưng vẫn không rời cu của hắn, Đông Phương nằm lim dim, mê đắm, dục vọng của nàng đã hoàn toàn thỏa mãn. Tuy nhiên, dù đã xuất tinh một lần nhưng con cu của Điền Bá Quang vẫn còn cứng ngắc, hôm nay hắn thật sung sức lạ thường, hắn quyết định làm cú chót, lật ngửa Đông Phương xuống nền đá đút cu vào miệng nàng và nhịp nhàng ra vô, Đông Phương cũng đã quá quen thuộc với trò này, nàng không ngần ngại há miệng lớn ra nút cu Điền Bá Quang thật mạnh, nhìn hai gò má nàng hóp vào khi nút cu mình, Điền Bá Quang hứng chí xuất thêm một đợt tinh khí vào miệng nàng, Đông Phương sung sường đón nhận và nuốt sạch, không để sót một giọt nào tràn ra ngoài, nàng uống ừng ực như uống nước vậy, uống đến no cả bụng. Điền Bá Quang chủ động nằm ngửa ra, Đông Phương hiểu ý, định leo lên cưỡi ngựa, nhưng bỗng nhiên nàng đổi ý, nàng ngồi trên ngực hắn, kẹp mặt hắn giữa 2 bắp đùi nàng để lồn nàng dâng ngay miệng hắn. Điền Bá Quang lập tức nút chùn chụt chùn chụt làm Đông Phương sướng rên cả người, nàng xuất khí đầy mặt hắn, Điền Bá Quang sung sướng uống hết nước nhờn rỉ ra từ cái lồn của nàng tiên nữ xinh đẹp này… Bú nút xong xuôi cả hai nằm vật ra phiến đá thở hổn hển và nghỉ mệt.

Sau trận làm tình mê tơi đó, Bao nhiêu độc tố và nội thương do “Quỳ hoa bảo điển” trong người Đông Phương theo lỗ chân lông của nàng bay ra gần hết. Bây giờ nàng mới biết, thì ra làm tình có thể giúp nàng trị thương nhanh như vậy, khi cảm xúc thăng hoa, các lỗ chân lông cũng đượcmở ra hết cỡ, và những độc tố cũng theo đó mà đi ra ngoài. Biết được điều đó, nàng giữ hắn lại thêm mấy ngày để hắn giúp nàng giải độc. Và tất nhiên, Điền Bá Quang mơ còn không được nữa là. Hắn ngay lập tức đồng ý, và hai người ở trong sơn đông đó, rảnh là Điền Bá Quang lại ra ngoài kiếm đồ ăn, ngoài thời gian ăn uống ra thì hai người cứ quấn lấy nhau như hai con rắn không rời. Mấy ngày này, Điền Bá Quang được thưởng thức tất cả các màn làm tình hoang dại của Đông Phương mà hắn có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới. Sau mấy ngày đụ đéo đã đời, nội thương đã hồi phục hoàn toàn. Điền Bá Quang biết hắn sẽ rất khó có sơ hội được thưởng thức thân thể của nàng lần nữa, vì vậy hắn muốn chủ động rút lui, vì dù sao, ở gần một người như nàng, hắn cảm thấy không được a toàn:

– Cô nương, nội thương của cô đã bình phục hoàn toàn, chúng ta có thể chia tay nhau được không? Ta còn có việc phải làm.

Đông Phương nghe hắn nói, nàng khẽ mỉm cười rồi bất ngờ điểm luôn ba huyệt đạo của hắn, động tác ra đòn của nàng nhanh đến nỗi hắn không kịp nhìn thấy gì, chỉ kịp cảm thấy cơ thể đau nhói:

– Cô nương, cô làm gì ta vậy.

– Ta chỉ khống chế lại võ công và nội lực của ngươi, từ bây giờ, nếu không có bản cô nương ta giải huyệt, ngươi sẽ không thể nào sử dụng võ công của mình được nữa.

Điền Bá Quang thử vận công, quả nhiên hắn hoàn toàn không thể vận khí được. Hắn hoảng hốt:

– Cô nương, ta có làm gì đắc tội với cô nữa không vậy?

– Không có. – Đông Phương thản nhiên mỉm cười đáp.

– Vậy…vậy ta phải làm gì cô mới chịu tha cho ta.

– Muốn ta buông tha cho ngươi cũng dễ thôi, Bây giờ ngươi mau cõng ta vào thị trấn đã. – Tự dưng nàng muốn hành hạ tên háo sắc này một chút nữa. Không còn cách nào khác, Điền Bá Quang đành phải cõng nàng băng qua rừng, vào thị trấn.

Vừa bước vào thị trấn, thấy một cái đám cưới trước mặt, Đông Phương bảo Điền Bá Quang đặt nàng xuống một tảng đá phía trước rồi lên tiếng:

– Thế nào, có muốn giải huyệt không?

– Đó là đương nhiên. – Điền Bá Quang mắt sáng quắc lên.

– Được, vậy ngươi có nhìn thấy cái đám cưới ở phía trước không? Ngươi mau chạy lên phía trước cướp tân nương đi.

– Không phải chứ, chuyện giả tân lang vào động phòng này, vốn là nghề của ta mà. Nhưng bây giờ huyệt đạo của ta bị cô phong tỏa rồi, nếu lao đến cướp tân nương ta sẽ bị người ta đánh cho chết đó, cô muốn giết ta sao? – Hắn giật mình.

– Đó chính là điều bổn cô nương ta muốn mà. – Nàng tỉnh bơ nói.

– Cái gì vậy, cô nương, kiếp trước ta nợ cô cái gì vậy, sao kiếp này cô hành hạ ta khốn khổ thế.

– Đừng có nói nhiều, nếu không muốn, ngươi có thể cút đi ngay bây giờ, nhưng nên nhớ, không thể sử dụng võ công, tin này được truyền ra ngoài thì sẽ có rất nhiều ông chồng của các nữ nhân ngươi đã từng làm nhục, cưỡng bức và hãm hiếp sẽ đồng loạt đi tìm ngươi đấy. – Nàng thích chí trêu trọc hắn.

– Cô…cô… – Điền Bá Quang uất ức không nói lên lời, không còn cách nào khác, hắn nhìn về phía đám cưới một cách chán nản, đang định lao đến thì Đông Phương kéo hắn lại, nàng thì thầm bên tai hắn:

– Ngươi phải la to trước mặt mọi người “ta là dâm tặc” và sau đó đến trước kiệu hoa cướp tân nương, sau đó xé quần áo của cô ta ra ngay trước kiệu cho ta.

– Cô…cô…cô… – Điền Bá Quang uất ức không nói lên lời.

– Cô cái gì, bây giờ thời gian của ngươi không còn nhiều nữa, đi mau.

Không còn cách nào khác, Điền Bá Quang phải vừa chạy vừa hô lớn “Ta là dâm tặc”, tất cả mọi người đều nhìn theo hành động kỳ quái của hắn, không hiểu hắn sẽ làm gì. Chạy đến trước kiệu tân nương, hắn ngay lập tức hắn vén màn kiệu, bế tân nương ra rồi mặc cho nàng la hét hoảng hốt, hắn dùng tay vén ngực áo nàng ra rồi mộ bên bú, một bên bóp ngay trước mặt mọi người. Đám phu kiệu và người đi đường thấy vậy, lôi hắn ra khỏi người tân nương rồi dùng dậy gộc chân tay đấm đá túi bụi và phang tới tấp vào người, mặt và mũi của hắn. Đến khi mọi ngươi bỏ đi, Điền Bá Quang đứng đậy thì trông bộ dạng của hắn thê thảm vô cùng, quân áo bẩn bụi rách rưới, đầu và mặt thì tím quầng lên trông vô cùng thảm hại. Đông Phương ngồi từ xa, nàng thích chí mỉm cười:

– Nợ nào ra nợ ấy, đây là ngươi nợ Nghi Lâm, món nợ giữa ta và ngươi coi như thanh toán xong.

Điền Bá Quang cố bò lết về phía Đông Phương. Nàng đưa tay lên huýt sáo một cái, xung quanh có cả đám cao thủ không biết ở đâu chạy đến. Điền Bá Quang giật mình lùi lại. Bọn họ quỳ mọp xuống dưới chân nàng:

– Tham kiến giáo chủ? / Đứng lên đi / Tạ giáo chủ!

– Cô…cô là Ma giáo…không, không thì ra cô chính là giáo chủ Đông Phương Bất Bại của NNTG, hân hạnh, hân hạnh.

– Thế nào, ngươi sợ à?

– Sợ thì không hề sợ, chỉ có chút mừng vì may mắn.

– May mắn cái gì.

– May mắn là được làm người có thể giúp cô giải độc, cái may mắn này đúng là không phải ai cũng có.

– Vậy sao, bây giờ ngươi đã biết rồi, thì hãy cút đi, hãy nhớ đừng có làm gì tổn hại tiểu ni cô Nghi Lâm, bằng không, ngươi sẽ chết mà không có chỗ chôn đâu.

– Ta xin ghi nhớ, không biết cô có thể giải huyệt cho ta chưa?

Đông Phương không nói câu nào, nàng vung tay giải huyệt cho hắn rồi nhanh chóng thu tay về kèm theo tiếng “Cút đi”. Điền Bá Quang nhìn nàng một cách ngao ngắn rồi khẽ lên tiếng “Đa tạ” rồi lặng lẽ chuồn đi mất.

– Trong giáo mấy hôm nay không có chuyện gì chứ?

– Bẩm giáo chủ, Thánh cô đã xuống núi tìm người rồi ạ?

– Không phải ta đã không cho phép cô ta xuống núi sao?

– Vâng, nhưng thuộc hạ không ngăn cản được.

Nàng cho họ đi và thầm nghĩ “Không biết trong giáo lại xảy ra chuyện gì đây”
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.