Editor: Quỷ Quỷ
“Anh là…” Hạ Nhược Tâm ngẩng đầu nhìn chằm chằm người đàn ông vừa gọi cô là
chị dâu, cô thực sự không nhớ mình đã từng gặp anh ta ở đâu.
“Ài, sao chị đã quên rồi, “Đỗ Tĩnh Đường hung hăng cắn thêm một miếng bánh
hamburger bất chấp hình tượng, “Chúng ta từng gặp nhau ở buổi đấu giá, chị
không biết hay thực sự quên mất gương mặt này rồi?” anh chỉ vào mặt mình liền
phát hiện anh không dùng ngón tay mà dùng bánh hamburger trong tay chỉ vào.
Một cái bánh hamburger làm anh mất sạch hình tượng.
Anh lúng túng bỏ tay xuống, chỉ có thể cười trừ, nhưng cũng bởi vì cô đã quên
mà không khỏi cái thấy có chút thất bại, nhất là khi lần đầu tiên anh đã chọn
cô là người tình trong mộng, nào ngờ giờ mới nhận ra người ta chẳng hề chú ý
đến anh, cứ như vậy lãng quên một đại soái ca như thế này.
“Là cậu, Đỗ Tĩnh Đường?” lúc này Hạ Nhược Tâm mới nghĩ ra, ngày đó Sở Luật
cũng từng giới thiệu người đàn ông này, nhưng lúc đó trong mắt cô chỉ có Sở
Luật, nên cô chẳng nhớ mặt bất kỳ ai cả, trong đó có cả Đỗ Tĩnh Đường.
“Đúng vậy, đúng vậy chính là em.” Đỗ Tĩnh Đường giấu bánh burger ra sau lưng,
cũng tốt, không phải thất bại toàn tập, ít ra cô cũng có một chút ấn tượng với
anh.
“Chị tới tìm anh họ em?” Đỗ Tĩnh Đường cười nói, trong nụ cười có gì đó mơ hồ,
cổ quái, còn có chút mỉa mai.
Hạ Nhược Tâm gật đầu, “Vậy, tôi có thể đi lên đó không?” Cô nhìn thang máy, cô
muốn gặp anh, không biết vì đang mong đợi cái gì, hay muốn chứng minh cái gì.
“Có thể, anh ấy ở tầng 18.” Đỗ Tĩnh Đường dựa vào một bên, cũng không che
giấu, dù sao cũng không phải thần thánh, hình tượng để làm gì chứ, cái bụng
quan trọng hơn, anh đưa bánh burger lên miệng cắn, sau đó lấy một tấm thẻ
trong túi ra.
Anh đặt chiếc thẻ vào tay Hạ Nhược Tâm, mặc dù trông anh có chút kỳ quái,
nhưng anh vẫn là phó tổng vô cùng tiêu sái của Sở thị, chỉ cần cầm được tấm
thẻ này có thể tự do ra vào, anh không tin có ai đó lá gan lớn dám ra tay với
anh, khiến anh mất mặt, đời này Đỗ Tĩnh Đường một sợ Sở Luật, hai yêu sĩ diện.
“Cái này là..” Hạ Nhược Tâm cầm tấm thẻ có chút khó hiểu.
“Cái này là thẻ chuyên dụng thang máy, chị hãy đi vào thang máy bên trái, chỗ
đó dành riêng cho giám đốc, thẳng tới tầng 18. Nơi đó là phòng làm việc của
anh họ em.” Đỗ Tĩnh Đường kiên nhẫn giải thích, trên mặt còn tươi cười hơi quá
thân mật.
“Tôi biết rồi, cảm ơn cậu.” Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng gật đầu, nắm chặt tấm thẻ
trong tay, sau đó nở nụ cười yếu ớt, có lẽ cười cũng không dễ coi lắm, nhưng
rõ ràng nó khiến gương mặt trắng bệch của cô có chút hồng hào.
“Cảm ơn cậu.” Cô nói cảm ơn lần nữa, rồi cầm thẻ đi về phía thang máy.
Đỗ Tĩnh Đường liền thu hồi lại nụ cười trên mặt, anh lấy điện thoại bấm một
dãy số.
“Tiểu Ái, lát nữa sẽ có một người phụ nữ đi lên tầng 18, đừng ngăn cản cô ấy,
cứ cho cô ấy đi thẳng vào.
Cúp máy, anh bỏ điện thoại vào túi, trước thang máy đang không có một ai.
“Thực ra, chị hẳn phải nên cảm ơn em, có một số việc cố chấp kéo dài không
phải là cách hay, chẳng qua em chỉ cho chị cơ hội kết thúc sớm hơn thôi, thà
đau lòng lúc này thôi, sau này còn có thể sống tốt, nếu nỗi đau kéo dài, chị
sẽ chết đó.”