“Cô yên tâm, cái hợp đồng kia tôi sẽ cho Sở Luật: “Liếc một chút có thể nhìn
ra cô đang lo lắng cái gì, Lục Cẩm Vinh có ý tốt an ủi cô một câu, quả nhiên,
cực kỳ giống người phụ nữ kia.
“Anh?” Hạ Nhược Tâm buông lỏng tam cầm quần áo trên người, không hiểu nhìn
anh.
Anh là vì cái gì…
Mà Lục Cẩm Vinh đứng lên, đi qua tủ rượu, tùy ý tựa vào một bên, như có điều
suy nghĩ rót cho mình một ly rượu, Laffey 82 năm, đồ tốt.
“Cô biết không? Cô rất giống cô ấy, thật sự vô cùng giống, đến biểu hiện cũng
rất giống: ” Giọng của anh sâu kín, mang theo một chút nhớ lại, mang theo một
chút khổ sở.
Cô ấy? Hạ Nhược Tâm ôm chặt lấy chân của mình, ở cùng người đàn ông xa lạ, vẫn
cảm giác không quen, chỉ là trên người người đàn ông này lại lđột nhiên có một
loại bi thương.
Hạ Nhược Tâm suy nghĩ, mới là nhỏ giọng hỏi: “Người yêu của anh đúng hay
không?”
“Đúng vậy,” Lục Cẩm Vinh lắc lư ly rượu trong tay, rượu cồn kích thích thần
kinh của anh, để chuyện trước kia nhớ càng rõ ràng, anh khẽ gật đầu một cái: ”
giống như cô, là một cô gái ngốc.”
Anh cũng không quay đầu, chỉ là một ly tiếp một ly uống vào.
Hạ Nhược Tâm lại trầm mặc, cô rất ngốc, thật sự vô cùng ngốc… Dù anh đối với
cô thế nào, cô cũng tìm lấy bất kỳ lý do vì anh.
“Sở Luật có thể sẽ hối hận quyết định của mình: ” Người đàn ông ngửa đầu uống
cạn ly rượu, đột nhiên toát ra một câu như vậy.
Mà lúc này Hạ Nhược Tâm chìm trong suy nghĩ của mình, có lẽ bỏ qua.
Lục Cẩm Vinh để rượu trong tay xuống, đi ra ban công, thỉnh thoảng giới ở
ngoài thổi, hơi hơi khiến tóc anh tích hơi nước, lại mang theo một loại uất
khí.
Anh cầm điện thoại di động của mình, gọi một dãy số.
“Alo?” Khi giọng bên kia vang lên, khóe môi của anh hơi gấp.
“Anh không hối hận sao? Luật, anh cứ hận cô ấy như vậy? Hận hủy hoại cô ấy vậy
sao?”
“Anh cứ nói đi?” Nửa ngày, tiếng người đàn ông lạnh lẽo cứng rắn truyền đến,
mơ hồ mang đến một chút vô tình lãnh huyết.
“Anh khả năng sẽ phải hối hận, Sở Luật: “Môi Lục Cẩm Vinh càng thêm mở: ” có
lẽ trên thế giới này cũng không còn cách nào tìm tới được một người phụ nữ
yêu anh như vậy.”
Mà bên kia trầm mặc không nói.
Lục Cẩm Vinh dựa lưng của mình trên ban công. Cũng chỉ có cô gái ngốc như vậy,
cho tới bây giờ còn tin anh, là cô ấy không hiểu rõ ngươi, hay giả vờ quá
giống.
Nếu như Sở Luật dễ dàng bị đánh ngã như vậy, nếu như anh cần dùng vợ của mình
đổi lấy một tờ hợp đồng, như vậy, Sở Luật không phải là Sở Luật, anh có thể
cút ra khỏi thương nghiệp rồi.
“Cám ơn anh nhắc nhở, không nên quên chuyện anh đáp ứng tôi.” Mà nửa ngày sau,
người đàn ông bên kia chỉ lạnh lùng ném ra một câu như vậy.
Đôi mắt xanh Lục Cẩm Vinh hơi sâu một chút: ” Cái này tôi biết, đương nhiên,
anh không cần cám ơn tôi, tôi còn phải cảm ơn anh đưa món quà cho tôi, tôi rất
hài lòng, anh yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, mà anh muốn phần hợp
đồng này tôi sẽ giao cho anh…”
Anh vẫn chưa nói xong, bên kia đã truyền đến tiếng cup máy.
“Ha ha… Tức giận sao? Hay là thẹn quá thành giận?” Cầm điện thoại xoay tròn
vài cái, lúc này Lục Cẩm Vinh mới nhét vào trong túi, gió mát đêm khuya thổi
lên người anh, có chút hơi lạnh, trên thân thể, còn có, trên người.
Anh đi trở về phòng, lúc này, Hạ Nhược Tâm khẽ ghé vào thành giường, không
biết có phải bời vì mệt mỏi hay không, lông mi thật dài rũ xuống, thỉnh thoảng
có chút ánh sáng mông lung hiện lên.