“Mẹ, con thật sự là con của mẹ sao? Nói cho con biết, con thật sự là con gái
của mẹ sao? Mẹ luôn nói con cướp đi tất cả của Dĩ Hiên, như vậy mẹ đã nghĩ
tới, thật ra là Hạ Dĩ Hiên cướp đi tất cả của con, tuổi thơ của con, thiếu
niên của con, còn có hiện tại.”
Cô cười bi ai, mẹ, mẹ là mẹ con, mẹ chỉ nguyện ý nhìn con thống khổ, không
nguyện ý nhìn con hạnh phúc sao?
“Mẹ, mẹ biết con gả cho Sở Luật, mỗi một con sống sao không? Mẹ, mẹ biết, con
có bao nhiêu đau nhức không?”
“Không, mẹ không biết, cho tới bây giờ mẹ cũng không biết, cũng không muốn
biết, mẹ, con người đều là máu thịt, không ai không biết đau, mẹ vẫn luôn cho
là con làm bằng sắt, cho nên, con không có cảm giác, đúng không?” Hạ Nhược Tâm
lắc đầu, lông mi thật dài hiện lên yếu ớt cô chưa từng có ở trước mặt người
ngoài.
Thẩm Ý Quân bị một câu lại một câu của cô chất vấn, chân tay luống cuống, thậm
chí còn có chút chật vật, như có thứ bóp đau thân thể của bà, đó là xưa nay bà
không nguyện ý nhìn thẳng vào.
“Hạ Nhược Tâm, cô không xứng đáng có hạnh phúc, không nên quên, cô thiếu Dĩ
Hiên một cái mạng.” Thẩm Ý Quân cầm túi của mình, đi rất nhanh, phịch một
tiếng, cửa phòng rửa tay cũng bị bà dùng sức đóng.
Hạ Nhược Tâm chỉ đặt tay ở trên bụng mình, dùng sức ấn. Cô thiếu Hạ Dĩ Hiên
một cái mạng, có phải cô nhất định phải chết mới trả hết nợ.
Cô nhìn mình trong gương, gương mặt được tỉ mỉ trang điểm đã phai mờ, cô cúi
đầu, những giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay cô lạnh buốt,, .
Cô cúi đầu xuống, một giọt hai không ngừng nhỏ xuống, cô rửa đi quá nhiều hóa
trang trên mặt, ngẩng đầu, đó là một gương mặt tái nhợt.
Cô biết, cô không thể nào lên làm công chúa.
Lau sạch nước mắt trên mặt, trang điểm hoàn mỹ đến đâu, cũng không cách nào
che giấu trái tim thủng trăm ngàn lỗ tâm. . .
Sở Luật đặt hai tay ở trên đùi mình, vật phẩm đấu giá đã qua năm sáu cái, còn
có mấy cái, giơ cổ tay lên, kim đồng hồ lại quay vài vòng, cô đã đi nửa giờ,
người phụ nữ kia, không phải là xảy ra chuyện chứ? Anh có nên đi tìm không?
Anh họ, có phải anh đang lo lắng hay không, Đỗ Tĩnh Đường kết thúc mắt to
trừng mắt nhỏ với người nào đó, đối với dáng vẻ Sở Luật có chút đứng ngồi
không yên, quá mức đàng hoàng hỏi.
Vẻ mặt Sở Luật vẫn lạnh, nhưng thỉnh thoảng nhìn đồng hồ, đã bán rẻ anh, anh
đang lo lắng, lo lắng cho người phụ nữ nào đó.
Sở Luật khẽ nhìn thoáng qua Đỗ Tĩnh Đường, ánh mắt thật sự là bạc tình bạc
nghĩa, mà Đỗ Tĩnh nghiêm rụt cổ của mình lại, anh ta lại không có đắc tội anh,
nện gạch băng vào anh t làm gì?
A, tới, cô ấy tới, anh, anh xem, anh ta chỉ sau lưng Sở Luật, cuối cùng đã
đến, nếu không người đàn ông này có thể hành người.
Thật xin lỗi, để cho mọi người đợi lâu, Hạ Nhược Tâm ngồi ở chỗ ngồi của mình,
trên mặt vừa mới sửa son phấn một chút, vẻ mặt không thấy máu sắc, lúc này
có một chút màu sắc rồi.
Em khóc, Sở Luật híp mắt, ngón tay cũng nhẹ giơ nâng cằm của cô, cặp mắt đỏ
như là con thỏ, đã cho anh biết, cô khóc, đúng là khóc rồi.
Không, vừa rồi bị hạt cát thổi vào trong mắt, cho nên, có chút khó chịu, Hạ
Nhược Tâm lắc đầu, khẽ cười một tiếng, lại dùng ngón tay dụi mắt của mình, Xem
ra, thật sự giống như là có hạt cát tiến mắt.