“Người phụ nữ, nào có người gọi cả họ tên chồng?” Sở Luật đột nhiên cười một
tiếng, một tay nâng mặt cô gái trong lòng, cô cảm động, trên mặt không có cách
nào che dấu kích động và sợ hãi.
“Về sau gọi tên của tôi, Nhược Tâm : ” Môi của anh nhẹ nhàng đụng vào trán cô,
sau đó hạ xuống, mỗi một cái hôn đều cực nhẹ, cực kỳ trân ái, mỗi một nụ hôn
đều như đối đãi với người phụ nữ mình yêu nhất.
“Gọi một tiếng nghe chút : “Giọng của anh như mang theo mê hoặc, để toàn thân
Hạ Nhược Tâm đều nhẹ nhàng run rẩy.
“Gọi một tiếng : “Dịu dàng như thế, thân mật như thế, cô trốn không thoát,
cũng không muốn trốn, cô có phải chờ được rồi không. Có phải đạt được rồi
không.
“A Luật…” Xưng hô thân mật, môi của cô khẽ chạm, khép mở, một câu A Luật để
sắc mặt Sở Luật càng thêm tĩnh mịch một chút.
Ngoan, gọi thêm một tiếng, tôi thích cô gọi tên của tôi. Môi của anh từ mi mắt
xuống mặt, để cho cô không cách nào trốn tránh, nếu như quả thật đây là một
cái bẫy, như vậy, cô cũng nhận.
“A Luật…”
“Em yêu anh!”
Tâm Sở Luật bỗng hơi nhúc nhích, câu em yêu anh, đâm thẳng vào tim của anh, để
anh nhớ kỹ cảm giác lúc này rất lâu, loại chua xót, khó quên.
Anh không nói gì, chỉ dùng hành động của mình đáp lại cô. Môi của anh tiếp tục
hạ xuống.
Khi đến sát môi cô, Hạ Nhược Tâm ngẩng đầu, lông mi lướt qua mặt anh, môi của
anh chỉ nhẹ nhàng đụng cô, cũng không có sâu hơn. Mà cô phát hiện tim mình đập
rất nhanh, nhanh giống như nhấn chìm cô, để hô hấp của cô đều sắp đình chỉ.
Cô chủ động ôm cổ của anh, lần đầu hôn trả anh, hai người trong xe hôn khó
phân thắng bại, mà trong ánh mắt Sở Luật, hơi lóe lên cái gì, mà Hạ Nhược Tâm
không có phát hiện.
Một đêm này, triền miên giữa bọn họ, là dịu dàng chưa từng có, cô toàn ý kính
dâng, đem tất cả thâm tâm của mình nộp ra, còn có linh hồn của cô, không có
giữ lại mà cho người đàn ông này.
Mà trong bóng tối, giống như trong tấm hình treo trên tường, Hạ Dĩ Hiên cười
càng thêm rực rỡ.
Sáng sớm, ánh nắng chiếu khắp cả căn phòng, Hạ Nhược Tâm hơi mở ra hai mắt, mà
cô phát hiện, chính mình bị Sở Luật ôm chặt trong ngực, cô ngượng ngùng cúi
đầu, có chút không tin, cô gái tối hôm qua nhiệt tình như lửa là cô, cái người
chủ động là cô.
“Thế nào, thẹn thùng?”Giọng Sở Luật vang lên, một bàn tay anh lướt nhẹ nhàng
trên lưng cô, sau cùng đặt lên xuống vai cô, mang cho cô một trận cảm giác run
rẩy .
“Đừng như vậy : ” Cô nhẹ nhàng đẩy anh, rất ngứa, gương mặt bình thường luôn
luôn quá mức trắng nõn, lúc này thêm một chút màu hoa anh đào, vô cùng đẹp
mắt.
“Ha ha…” Tiếng cười nam tính vang bên tai cô, giống như cùng trái tim cô
nhảy lên thình thịch…
Giống như tiếng vận mệnh của Beethoven, không biết từ trên xuống, hay từ dưới
lên, hoặc là từ thấp lên cao, hoặc là giống như vận mệnh, từ cao vút cũng sẽ
biến thành bình tĩnh.
“Tôi thích cô như đêm qua, để cho tôi cảm giác thỏa mãn : ” Anh cố ý xích lại
gần bên tai cô, nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai cực kỳ mẫn cảm, anh xưa nay không
thiếu phụ nữ, cho nên, anh đối với thân thể phụ nữ, không phải ngây ngô đơn
thuần như Hạ Nhược Tâm.
Hạ Nhược Tâm có chút không biết làm sao, cái này, giống như trên ngực cũng có
màu hồng.