“Thế nào, không thích ăn?” Sở Luật bưng rượu trên bàn, mắt đen ngừng lại, ánh
mắt hơi mang theo một chút mông lung, giống như xuyên qua cô tìm được bóng
dáng người nào, chỉ là, anh phát hiện, anh sai, đôi chị em này thật sự không
có một chỗ giống nhau.
Kỳ thật tất cả mọi người biết, bọn họ không phải chị em ruột, thậm chí, một
chút liên hệ máu mủ cũng không có.
“Không, ăn thật ngon, em thích, chỉ là ăn quá ngon, cho nên có chút cảm thán.”
Hạ Nhược Tâm chỉ lộ ra nụ cười hoảng hốt, cúi đầu ăn đồ không có mùi vị, nếu
như không ăn, có thể anh sẽ không vui. Bọn họ thật vất vả mới bình hòa ở
chung, cô không thể để xuất hiện bất kỳ chuyện gì, loại đánh vỡ này để cho cô
quyến luyến bình tĩnh.
Cô như nhai sáp nến nỗ lực nuốt đồ ăn trong miệng xuống, chỉ là, lại để mắt
của cô đều đỏ lên một số.
“Thật xin lỗi, em vào nhà vệ sinh một chút.” Cô đứng lên, xin lỗi cười một
tiếng, đôi mắt giống như càng đỏ.
Sở Luật bưng ly rượu trên bàn lên uống, hơi câu môi lại dương lên một chút.
“Anh Luật, em thích những thứ này nhất. Thế nhưng chị không thích, thật sự
không biết, trong lòng của chị ta nghĩ như thế nào.
Đồ ăn ngon như thế, chị ta thật sự vô cùng lãng phí, anh nói, không phải là có
xung đột với đồ ăn chứ?”Mà anh, nhớ kỹ, cho nên, Dĩ Hiên thích nhất, chính là
thứ cô không thích.
Anh để cái ly trong tay xuống, hơi hạ mắt, nhưng lại nghe được có người gọi
tên anh.
“Sở Luật?”
Anh ngẩng đầu, đứng lên, lễ phép chào hỏi : ” cha, mẹ, sao mọi người lại tới
đây?” Đối với hai vị này, anh lại vô cùng tôn kính.
“Không có gì, chúng ta chỉ là tới đây ăn mà thôi.” Hạ Minh Chính lập tức như
già mười mấy tuổi, trên người đã không có hăng hái lúc trước, ông hiện tại,
thật sự là một ông già tuổi xế chiều, đã mất đi con gái duy nhất, không có hi
vọng, không có ký thác, ông có thể không già sao?
“Sở Luật, là Dĩ Hiên chúng ta không có phúc khí : “Tay Hạ Minh Chính đặt ở
trên vai Sở Luật, nhẹ nhàng vỗ một cái, ông vẫn luôn rất ưa thích Sở Luật, ông
không có con trai, đối với Sở Luật, cũng sớm coi anh trở thành con trai của
mình, tuy nhiên, anh vẫn là con rể của bọn họ, chỉ đáng tiếc, đứa bé Nhược Tâm
kia, thủy chung đều không phải người Hạ gia chân chính.
“Sở Luật, con tới cùng người nào?” Người vừa mới đi có phải Nhược Tâm hay
không, Thẩm Ý Quân nắm chặt ví da trong tay, giữa ngón tay mang theo nhẫn kim
cương cực lớn, một thân phận phu nhân quý phái, đã sớm để cho bà quen thuộc
thân phận bây giờ, bao quát ăn nói, bao quát khí độ, cũng bao quát thái độ.
“Đúng vậy, mẹ: ” Vẫn là xưng hô như vậy, mặc kệ là anh cưới Hạ Nhược Tâm hay
là Hạ Dĩ Hiên, anh vẫn gọi bọn họ ba mẹ.
“Sở Luật, con và nó tốt chứ?” Thẩm Ý Quân không dám tin nhìn Sở Luật, anh lại
mang cô đi ăn cơm?
“Vâng, ” Sở Luật chỉ khẽ lên tiếng, không thấy mưa gió trong con ngươi, vẫn
trầm tĩnh hồi không gợn sóng.
“Sở Luật, sao con có thể?” Thẩm Ý Quân không biết tức giận từ đâu: ” Con đã
quên Dĩ Hiên chết như thế nào sao, con đã quên con yêu yêu Dĩ Hiên, tại sao
con có thể…”
Bà vẫn chưa nói xong, lại cảm thấy Hạ Minh Chính dùng sức kéo tay áo mình, bà
quay đầu, nhìn phía sau, cứ thế mà nuốt xuống, khuôn mặt xanh đỏ hết sức khó
coi. Bà cúi đầu, thậm chí có loại khó mà chịu được dâng lên.
Mà đứng sau lưng bọn họ không phải người khác, chính là Hạ Nhược Tâm từ trong
toilet đi ra, mà bọn họ nói chuyện, cô đều nghe không sót một chữ.