Cô mặc quần áo của mình sao, chỉ là cẩn thận giấu bộ đồ kia đi, nếu như có
thể, cô không muốn mặc nó vào lần nữa, bời vì, như thế sẽ chỉ làm cô càng thêm
xấu hổ, càng thêm khó chịu, thanh danh Hạ Nhược Tâm, hiện tại cũng như thế đi,
tự giễu cười một tiếng,cô buộc tóc mình lại, lúc này mới đi ra ngoài, cô còn
không có quên, hiện tại nơi này đã không có người khác, không có người làm nữ,
chỉ có cô.
Cô đẩy cửa ra, lại rõ ràng sửng sốt một chút, phía ngoài đều đã thu dọn sạch
sẽ, liền liền địa cũng đều là kéo qua, thậm chí, còn có thể mơ hồ nhìn thấy
một số nước đọng.
Mà cái này, là ai làm?
“A, Sở phu nhân, cô dậy rồi sao?” Một cố gái tuổi không lớn từ bên ngoài chạy
tới, còn lau tay lên quần áo của mình một chút, mặt trái táo tròn trịa có chút
bất an.
“Sở phu nhân, tôi mới tới, cô có thể gọi tôi là Tiểu Hồng.”
Cô cúi đầu, ngượng ngùng cười một tiếng, nhìn qua là một người cực kỳ đơn
thuần, cũng không có quá nhiều tâm tư phức tạp.
“Ừm, cô mau lên, tôi đã biết : ” Hạ Nhược Tâm lại đi trở về phòng của mình, La
Sa đi, lại tới một Tiểu Hồng, mà cô dường như không có chuyện gì có thể làm.
Cô ngồi cạnh giường, lấy từ ngăn kéo ra bộn bản vẽ, lại vẽ lên một bức mới, mà
lần này, người đàn ông bên trong không lạnh, không cười, chỉ là quanh thân có
một loại mâu thuẫn kỳ lạ.
Mà giống như là không nhớ tới, trước khi anh đi, đã nói cái gì?
Đứng lên, cô kéo màn cửa ra, chỉ thất thần nhìn ea phía ngoài, sắc thu mơ màng
vàng ấm, chỉ là lòng của cô giống như vẫn u ám.
Nhắm hai mắt lại, trong mắt cô hiện lên mê mang không thể nói được.
Sở Luật, anh muốn làm gì? Rốt cuộc muốn làm gì?
Khi Sở Luật trở về, lại nhìn thấy Hạ Nhược Tâm đang ăn, anh nheo lại cặp mắt
nguy hiểm của mình, cô xem anh như gió bên tai sao? Anh bỏ hẹn của Đỗ Tĩnh
Đường, tan làm vội vã tiếp chạy về, vậy mà cô lại ở đây ăn, có để anh vào
trong mắt trong lòng hay không.
“Anh muốn ăn sao?” Hạ Nhược Tâm thấy anh, mặc dù có chút ngoài ý muốn, chẳng
qua, đến cũng vẫn mở lời, chỉ là cô nhìn mấy thứ đơn giản trên bàn, từ trước
đến nay cô không coi trọng thế nào, chỉ cần có thể ăn là được, như vậy anh.
“Cô đã quên tôi nói gì rồi hả?” Sở Luật tới gần cô, người phụ nữ đáng chết
này, khó có khi anh muốn đối tốt với cô một chút, cô lại không biết như vậy?
Nhất định phải làm trái anh, nhất định phải chọc anh tức giận?
“Lời gì?” Hạ Nhược Tâm buồn bực, anh có nói lời gì sao?
“Hạ Nhược Tâm!” Giọng Sở Luật cao hơn một chút, mà Hạ Nhược Tâm vẫn mở to đôi
mắt vô tội, cô thật sự không nhớ rõ, có lẽ là nhớ, chỉ là không biết anh nói
cái gì?
Sở Luật nhắm hai mắt lại, dùng sức hô hấp, bằng không anh chẳng thể cam đoan
chính mình có thể trực tiếp bóp chết người phụ nữ này hay không.
“Tôi nói, hôm nay tôi sẽ trở về mang cô đi ăn cơm, bây giờ cô đã ăn, vậy tôi
ăn cái gì?” Anh cắn răng nói ra, lần đầu tiên không có phong độ trước mặt phụ
nữ, lần đầu tiên, có người phụ nữ coi lời anh như gió bên tai.
“Thật xin lỗi, em không nhớ rõ. Nếu như anh muốn ăn, em đi lấy đôi đũa cho
anh.” Hạ Nhược Tâm đứng lên, đi vào trong phòng bếp, chỉ là xoay người trong
nháy mắt, không có người thấy được trên mặt cô hiện rõ mất mát, cô giống như
bỏ qua cái gì, có phải không có lần sau hay không.