Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước – Chương 44: Sáng bình thản – Botruyen

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 44: Sáng bình thản

Anh đứng lên, theo bản năng tìm kiếm bóng dáng người kia.Hạ Nhược Tâm. Ngoài ban công truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, anh đi qua, đứng từ xa,
lẳng lặng nhìn. Ánh nắng không quá chói chang, làm người ta cảm thấy vô cùng ấm áp, Hạ Nhược
Tâm phơi xong chiếc áo cuối cùng, giơ tay lau mồ hôi giữa trán, lấp la lấp
lánh. Trên mặt cô có đôi chút sắc dương quang, ấm áp, nhàn nhạt, lông mi dài rung
động, giống như hai cây quạt trúc, mơ hồ… Thân thể của cô vốn thập phần tinh tế, hiện giờ lại gầy đi không ít, dường như
chỉ cần nhẹ nhàng nắm chặt, sẽ bóp nát xương cốt của cô, gầy yếu như thế, chỉ
cần cố ý, thật sự có thể huỷ hoại cô, hơn nữa còn là hủy hoại không còn một
mảnh. Sở Luật híp mắt, anh dựa vào sofa, cũng không nói gì nhiều, cứ chăm chú nhìn
như thế, đáy mắt sâu như biển. Lặng yên hiện lên rất nhiều điều. Hạ Nhược Tâm bỗng nhiên quay đầu, mắt chạm mắt, cô hơi giật mình. Anh đứng ở nơi đó bao lâu, nhìn cô bấy lâu. Lúc này, Sở Luật mới đứng thẳng dậy, đi về phía cô, anh càng tới gần, cô lại
càng lùi ra sau. Cho đến khi không còn đường lui, cho đến khi anh dừng lại trước mặt, đôi mắt
đen thâm trầm, bọn họ đều thấy trong mắt đối phương bóng dáng của nhau. Trong mắt anh có cô, nhưng mà, nhiều hơn lại là lạnh lẽo. Trong mắt cô tất cả đều là Sở Luật, mà nhiều lại là cảm giác sợ hãi. Anh khiến cô sợ hãi, sợ bị thương, cũng sợ bị thương tổn. “Cô làm bữa sáng à?” Sở Luật cong môi, nhìn ra cô lo sợ cái gì, sau đó cùng
nhau trầm định. Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng gật đầu, trong đôi mắt trong trẻo đều là hình bóng của
anh. “Ngon lắm,” anh mở miệng, rõ ràng là khen ngợi, nhưng giọng điệu lại vô cùng
xa cách, cô nghĩ, người đàn ông luôn cho rằng mình là số 1 này rất ít khi khen
ngợi người khác. Giống như chỉ cần là một lời khen từ miệng anh phát ra, đều sẽ khiến người ta
cảm thấy kỳ quái, người này vốn dĩ luôn làm theo ý mình, chẳng bao giờ để ai
vào trong mắt. Cô cúi đầu, không biết vì sao lại thấy buồn cười. Người đàn ông này, thật sự
không thích hợp như vậy. “Đang cười nhạo tôi đấy à?” Anh hơi chau mày, hàng mi của cô hơi run run, cơ
hồ đã có thể khẳng định chắc chắn cô đang cười nhạo anh. Cô ngẩng đầu, đôi mắt trong trẻo phảng phất bi thương, nhiều hơn là ý cười
nhạt, quả nhiên là cười, tuy rằng chỉ có một chút, nhưng, thật sự cười. “Có phải tôi nên cảm thấy vinh hạnh khi đã làm cô cừoi vui thế không?” Sở Luật
lạnh giọng nói, mà Hạ Nhược Tâm lại phát hiện, vậy mà cô vẫn có thể cảm nhận
ra, tuy giờ anh vẫn xụ mặt, nhưng lại không tức giận, chỉ là trời sinh lạnh
nhạt mà thôi. Mà vừa nghĩ như vậy, trong lòng đột nhiên cảm thấy ngọt ngào, đây là ngày mà
anh và cô ở cạnh nhau hoà thuận nhất, không có tàn nhẫn, không có lạnh lùng,
tuy anh vẫn chẳng thèm để ý đến cô, nhưng họ đứng ở chỗ này, chỉ là an tĩnh
tương đối, không còn là hai con nhím, m công kích đối phương.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.