Editor: Ngạn Tịnh
Cô mở chiếc chăn nhỏ trên người con gái ra, rồi mới cẩn thận đặt nó vào trong
bể nước. Độ ấm của nước rất tốt, cũng không quá nóng, trong đêm mưa lạnh lẽo
thế này, được tắm nước nóng là việc vui sướng biết chừng nào.
Mà đứa bé hiển nhiên cũng rất thích. Tuy rằng hai mắt vẫn gắt gao nhắm chặt,
nhưng chiếc miệng nhỏ hơi hơi giơ lên, hơi nóng làm gương mặt cô bé càng thêm
phấn nộn một ít, càng khiến đôi mắt Hạ Nhược Tâm mông lung.
“Tích” một giọt nước mắt nhẹ nhàng rơi vào bồn nước, giống như một cơn mưa nhỏ
rơi vào hồ nước, nhẹ nhàng gợi lên những làn sóng nước lăn tăn.
Tắm xong cho thân hình be bé kia, cô lại đặt nó vào trong chiếc chăn ấm áp.
Đứa bé thật sự rất ngoan, đến giờ vẫn chưa lần nào khóc lớn tiếng, phải chăng
bé cũng nhận ra được mẹ đang rất mệt, cho nên muốn mẹ được nghỉ ngơi!?
Lại lần nữa đặt đứa bé trong lồng ngực lên giường, lúc này Hạ Nhược Tâm mới
thanh tỉnh bản thân. Tuy rằng cả quá trình đều dùng đau đớn khó nhịn để diễn
tả, nhưng là, cô chỉ cần có con gái là đủ, chỉ cần có nó có đau đớn hơn cô
cũng cam lòng.
Thu thập tất cả xong, cô mới lại nằm xuống chiếc giường gỗ kia, cẩn thận ôm
con gái mình vào lồng ngực. Mỗi lần nhìn thấy cô đều lệ nóng quanh tròng, đây
là đồ vật, là một sinh mạng sống, là đứa bé cô mang thai hơn chín tháng. Con
bé thật sự rất nhỏ, cũng rất xinh đẹp.
Ngón tay cô nhẹ nhàng bắt lấy bàn tay bé xíu kia chơi đùa, không ngừng ca
tháng sinh mệnh thật thần kỳ.
Lại hôn hôn gương mặt cực kỳ phấn nộm của đứa bé, cô nhắn hai mắt lại, lúc này
mới có thể chìm vào giấc ngủ. Trên gương mặt cô nhẹ nhàng nở nụ cười hạn phúc,
bởi vì hiện tại bên cạnh cô đã có thêm một tiểu thiên sứ, một tiểu bảo bối.
Đêm lạnh, một người phụ nữ cùng một đứa bé mới sinh chưa lâu, đều chìm vào
giấc ngủ.
Toàn bộ kho hàng tuy rằng vẫn cứ vô cùng rách nát như cũ, nhưng là, có hai
người, lại nhiều thêm một loại ấm áp khó tả.
Chỉ là, so với căn biệt thự riêng xa hoa nào đó, vẫn là quá mức đơn sơ và đáng
thương. Lúc này, người phụ nữ trên giường đã mệt mỏi ngủ rồi, mà người đàn ông
một tay ôm lấy bắt vai người phụ nữ, một tay kẹp lấy điếu thuốc. Dưới ánh sáng
chớp chớp tắt tắt, ngũ quan của người đàn ông trở nên thật mông lung.
Thẳng đến khi người phụ nữ phát ra tiếng ho khan, anh mới phản ứng lại, nhanh
chóng dập tắt điếu thuốc đi, chỉ là cũng buông người phụ nữ trong lòng ra.
Người đàn ông từ trên giường ngồi dậy. Rõ là rất mệt, thế nhưng lại không cách
nào chìm vào giấc ngủ. Nhìn gương mặt ngọt ngào của người phụ nữ, trên mặt anh
lại có một loại phức tạp không thể nói ra.
Ngẩng đầu, bức ảnh cưới trong phòng đã thấy đổi bức khác, không phải là Hạ Dĩ
Hiên, mà là người phụ nữ này.
Anh xác thực là có thể đem mọi thứ đều cho cô.
Anh đi tới bên cửa sổ, lặng lẽ mở một cánh cửa ra, không khí sau hoan ái chậm
rãi tan đi, cuối cùng chỉ còn lại sự tươi mát.
Anh đóng cửa sổ lại, cầm lấy bao thuốc cùng quẹt lửa trên bàn đi ra ngoài, nhẹ
nhàng đóng cửa lại, một mình anh đi về phía Dương đài.
Thật là có chút châm chọc. Đêm tân hôn đầu tiên, anh không ngủ được vì trong
lòng chất chứa hận ý vô biên. Còn đêm thứ hai, rõ ràng đã không còn hận ý, anh
vẫn là không ngủ được, thậm chí trong lòng càng thêm một chút buồn bực.