“Nhược Tâm, tới lấy quần áo sao?”
Mà người phụ nữ cười gật đầu một cái, trong gió lạnh, trên mặt cô có nhàn nhạt
ánh sáng trong trẻo, mà bụng của cô lại hở ra.
“Trời lạnh như vậy, cô còn tới lấy quần áo: ” Người phụ nữ thương cô một thân
đơn bạc, khẽ thở dài: “Cô như vậy là phụ nữ có thai gầy nhất tôi từng thấy, cô
phải thật chú ý mình, bây giờ cô cũng không thể so với người khác, vẫn là
không nên quá liều mạng.”
“Không sao, tôi có thể, Bảo Bảo sắp ra đời rồi, tôi muốn kiếm cho nó một ít
tiền sữa bột: ” Cô cười, cười rất vui vẻ, lúc nhìn về phía bụng mình, trên mặt
đều là hạnh phúc.
“Được rồi, cô chờ: “Người phụ nữ muốn nói lại thôi, chẳng qua sau cùng lại chỉ
lắc đầu đi vào.
Không có ai biết cái người phụ nữ thu quần áo này từ đâu tới, bọn họ chỉ biết,
tên của cô là Nhược Tâm, không chỗ nương tựa, lại là một phụ nữ có thai. Bình
thường cô đều ở chỗ này thu quần áo mang đi giặt, bọn họ thấy cô đáng thương,
cho nên, cũng hầu như là vô tình hay cố ý chăm sóc cô, lúc đầu không có quần
áo, tuy nhiên lại đều không hẹn mà cùng tích lũy ra một số quần áo, cũng coi
như là hỗ trợ không lời đi, kỳ thật nói trắng ra là, nhà ai không có máy giặt,
chỉ là vì minh chính ngôn thuận, cho cô một số tiền.
Cùng là phụ nữ, như cô rất đáng thương, còn không đáng đồng tình sao?
Phụ nữ trung niên đi ra, trong tay ôm một đống quần áo lớn, đặt ở trong tay
cô.
Mà cô gái trẻ ngoài cửa, nói một tiếng cám ơn, sau đó đi thu quần áo những nhà
khác.
Mà cô cũng là Hạ Nhược Tâm, mấy tháng trước rời đi cái thành phố kia, dùng
tiền kiếm được mua một vé xe, sau đến đây, không có tiền, cho nên, cô ở trong
kho hàng chỗ này, dựa vào giặt quần áo cho người khác để sống qua ngày, tuy
sinh hoạt rất khổ, nhưng cô cũng rất thỏa mãn rồi.
Bời vì, hiện tại cô và con của cô đều rất tốt, có Bảo Bảo bên cô, cô tuyệt đối
không sợ cảm giác cô đơn.
Gió lạnh không ngừng thổi thân thể của cô, mà bụng đã rất lớn, bời vì, bảo bối
của cô rất nhanh sẽ ra đời rồi, không biết đây là một bé trai hay bé gái, cô
ôm chặt quần áo trong ngực, sau đó dừng lại.
Cô phí sức cúi eo xuống, nhặt một tờ báo từ trên bậc thang, mà trên tờ báo
viết to về một hôn lễ long trọng.
Cô buông lỏng tay của mình, lông mi thật dài lóe lên một cái, bên miệng xuất
hiện hơi trắng, lại biến mất, mà tờ báo rơi trên mặt đất lần nữa, cô ôm chặt
quần áo trong ngực, Bảo Bảo, mẹ có con là đủ rồi, mẹ chỉ cần con là có thể ở
dưới ánh đèn đường mờ, cái bóng của người phụ nữ kéo rất dài, mà tờ báo bị gió
thổi bay, chữ viết phía trên cũng rõ ràng dưới đèn đường…
Coi như không phải rất ánh sáng ngời cũng là có thể rõ ràng trông thấy.
Tổng giám đốc tập đoàn Sở Thị và vị hôn thê, sẽ cử hành hôn lễ ở Pháp.
Chờ đến khi Hạ Nhược Tâm trở về, trong ngực của cô đã ôm một túi quần áo rất
lớn, tuy nhiên cô có khả năng phải giặt một đêm, nhưng cái này cũng mang ý
nghĩa về sau bảo bối của cô sẽ sống tốt hơn một chút.
Cô không muốn ủy khuất con của cô, mà cô lại là một người mẹ.
Cô cúi đầu lần nữa, cô nhìn tờ báo phía xa, khóe môi chỉ dương lên một chút,
lần này, cô không có dừng lại, thậm chí, chân cũng giẫm lên tờ báo, lưu lại
một dấu chân nhàn nhạt.
Trở lại chỗ mình ở, vẫn là một nhà kho cũ nát như cũ, đây là người tót cho cô
ở, nếu không một mình cô, đưa mắt không quen, vừa có con, cô đều cho là mình
sẽ ăn xin trên đường để sống qua ngày.