Chương 1330: Quá khứ
Người đàn ông dựa đầu mình vào vai người phụ nữ, không có ai nhìn thấy những giọt nước lấp lánh đang kìm nén trong đôi mắt của anh.
Lúc Sở Luật đến tìm con gái, nhìn thấy bầu không khí hình như không quá thích hợp, mà lúc này Tiểu Vũ Điểm gồng lên bò ra từ giữa hai chân của hai người, côbé vừa thấy Sở Luật liền mếu máo, cha nuôi và dì Thẩm Vi xấu xa, suýt chút nữa đã đè chết cô bé.
Sở Luật ngồi xổm người xuống, sau đó đưa ngón tay đặt ở bên môi mình.
Tiểu Vũ Điểm hiểu rõ, cô bé từ từ bò lên, sau đó chạy đến bên người cha mình, tay nhỏ cũng nắm chặt quần áo của cha.
Sở Luật phủi đất cát trên người con gái, sau đó một tay ôm lấy cô nhóc, còn hai người kia, anh vẫn không nên quấy rầy mới tốt.
“Anh nói, người mà Mạc Mínhmuốn tìm là Thẩm Vi?”
Hạ Nhược Tâm mở to mắt, không thể không nói, đúng là… quá kinh sợ mà.
Mạc Mính, Thẩm Vi, làm thế nào mà hai người kia có thể cùng nhau kéo tới?
“Làm sao, có phải em biết chuyện gì không?” Sở Luật nhíu mày. “Sao vậy, thực sự là biết?” Hạ Nhược Tâm có chút ngoài ý muốn, có chút kinh ngạc, nhưng giống như là như vậy, cái khác đến là không có xảy ra.
“Không biết rõ lắm, chỉ là có chút cảm giác, đúng là không có hướng suy nghĩ về phương diện kia.” Hạ Nhược Tâm nghĩ tới sự tình viên đậu đỏ kia: “Kỳ thực trước đây Thẩm Vi đã nói một ít chuyện với em, nếu như Mạc Mính là người kia…”
Như vậy lúc trước hại Thẩm Vi chạy trốn tới Giang Nam, là ai?
Mà hiện tại Hạ Nhược Tâm lo lắng không chỉ là Thẩm Vi, còn có Tam Ca nếu như Thẩm Vi thật sự hòa hợp với Mạc Mính, vậy Tam Ca làm sao bây giờ?
Hạ Nhược Tâm đến một quán trà u thanh, Thẩm Vi đã ở đó chờ cô.
“Em đến rồi?” Thẩm Vi thấy cô, dập tắt điếu thuốc trên tay, mười đầu ngón tay của cô đều sơn màu đỏ đậu, ngay cả quần áo ngày hôm nay cô mặc trên người cũng là màu đỏ, son môi cũng nóng mãnh liệt một chút, có ý nghĩ hơi làm người ta đau.
Hạ Nhược Tâm ngồi xuống, đặt túi xách của mình sang một bên, sau đó xoắn tay áo lên.
“Chị đến bao lâu rồi?”
“Không lâu.” Thẩm Vi lại rút ra một điếu thuốc, bắt đầu châm lửa: “Em pha giúp tôi một bình trà đi, chị muốn uống.”
“Được.” Hạ Nhược Tâm chuẩn bị ấm sẵn sàng, bắt đầu đun trà, nơi này là một nơi tương đối tốt, có thể tự mình pha trà uống. Tuy rằng Hạ Nhược Tâm không phải trà sư chuyên nghiệp, nhưng chuyện pha trà cũng tương đối không tệ, đương nhiên đặc biệt là lúc này tâm tình Thẩm Vi không tốt, vì không cô không được uống rượu, Hạ Nhược Tâm vẫn cảm thấy nên cho chị ấy uống trà đúng lúc, dù sao vẫn tốt hơn rượu mạnh.
Cô đặt nước trà ở trước mặt Thẩm Vi.
Thẩm Vi bưng lên, đúng là không có bình phẩm cái gì, trực tiếp uống một hớp. Vị đắng, kèm theo chút chát, mùi vị còn thừa lại trên môi là một chút cay đắng.
Hạ Nhược Tâm lại rót thêm cho cô một chén.
“Cảm ơn!” Thẩm Vi tiếp nhận, đặt ở môi, lại một lần nữa phẩm nước trà cay đắng, như cuộc đời của cô ta.
“Chuyện xưa của chị, chị đã kể với em một nửa. Em còn muốn nghe không?” Cô đặt cái ly xuống, ẩn dưới đôi môi đỏ là nụ cười bị bẻ gãy khơi gợi một ít ý vị không nói rõ được cũng không tả rõ được.
“Chị đồng ý nói thì em nghe.”
Hạ Nhược Tâm biết chị ấy muốn nói cái gì, có thể là Thẩm Vi thật sự cần trút hết một tý cho dễ chịu, còn Hạ Nhược Tâm thì cũng cần biết một số chuyện, vậy mới có thể biết phải đón nhận cô ta làm sao mới đúng.
Cô l nên khuyên hòa giải hay là khuyên chia tay, cũng có thể là cô không cách nào chen chân vào, cái gì cô cũng không cần lo, mà điều kiện trước tiên là, nhất định cô phải biết giữa bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Em đoán ra được người đàn ông kia là ai chứ?” Thẩm Vi lại rót cho mình một chén trà, lần này không có cay đắng, mà bắt đầu có chút ngọt ngào, cô nhẹ nhàng lắc cái ly sứ trong tay, trà ngon hơi chát, vị còn lại là thơm.
“Là Mạc Mính đúng không?” Hạ Nhược Tâm nói, nhưng khi cô nghe được từ chính miệng Thẩm Vi, vẫn có cảm giác thế giới này thực sự hơi quá điên cuồng.
“Đúng.” Thẩm Vi hào phóng thừa nhận: “Là người đàn ông cặn bã đó.”
Suýt chút nữa thì Hạ Nhược Tâm bị sặc nước trà, hả, người đàn ông cặn bã, còn là đàn ông cặn bã sao. Đương nhiên cô cũng không dám cười, tuy rằng cảm giác cái từ đàn ông cặn bã này đặt ở trên người Mạc Mính có chút kỳ quái.
Dù sao từ lúc cô nhìn thấy Mạc Mính cho tới nay đều là có một thân khí chất tao nhã như quý tộc, cũng có thể nói là một thân sĩ. Hơn nữa, cô có thể ở trong mắt của anh ta cảm giác được anh ta rất yêu vợ, thực sự không thể gắn liền cùng mấy chữ đàn ông cặn bã.
“Lúc trước, khi chúng ta ở đảo đãi vàng.” Điểm này, cô ta cảm thấy mình muốn nói ra. “Là tên đàn ông cặn bã đó cứu chúng ta.”
Thẩm Vi không sao cả khẽ nhếch môi đỏ: “Lấy tiền chứ?”
“Đúng.” Hạ Nhược Tâm lại vội vã tự mình rót một chén trà, đè nén cho đỡ sợ, đôi mắt Thẩm Vi thật độc.
“Ừ, lấy tiền, cho nên, xem như là ngân hàng thanh toán xong, ai dám không chịu thiệt.” Còn cô thì lại pha một bình trà, phụ họa với hương trà yếu ớt, nghe chuyện xưa của Thẩm Vi.
Thẩm Vi mười tám tuổi như là Hạ Nhược Tâm biết, cô ngây thơ, cô thích nằm mơ, cô cũng rất đơn thuần, cho là nếu cô yêu thích một người, mặc kệ người khác nói bọn họ không thích hợp thế nào nhưng cuối cùng cô vẫn một mình ngã xuống.
Cô không có cảm giác mình có cái gì không đúng, cô ta không có cảm giác có phải Mạc Mính phù hợp với mình, rơi vào trong mộ phần tình yêu, không ngừng bị mất tương lai của chính mình, tiêu hao thời gian của chính mình, cũng mất đi tính mạng của cha mẹ.
Hai mươi hai, Thẩm Vi mang một chút ái tình, không oán không hối hận gả cho người đàn ông này.
Cô vì anh mà học nấu ăn, học quản lý công ty, học những chuyện trước đây cô không thích nhất, rất không muốn, những sự việc rất nhỏ nhặt cô cũng học được cách chịu đựng làm một người phụ nữ bên cạnh anh. Học được cách thu lại tất cả tính khí của bản thân, cô biết anh thích phụ nữ tóc quăn cho nên mang mái tóc cuốn thành hơn mười lọn lớn, mà trong nháy mắt cuộn xong, cô khóc. Cô ta biết anh thích nữ nhân có mái tóc màu đỏ thắm cho nên cô nhuộm tóc. Côcũng biết anh thích phụ nữ ngoan ngoãn nghe lời thế là cô thu hồi tất cả tính khí của mình. Cô bắt đầu tẩy sạch tay, bắt đầu thu hồi những đồ trang sức và quần áo cô vốn rất yêu thích.
Cô thay đổi mình trở nên thành thục gợi cảm, cô vì anh tranh giành tình cảm, vì anh mà thay đổi tính cách.
Cô vì anh mà chặn dao, đỡ đạn, dùng máu thịt của mình chặn lại nguy hiểm vốn thuộc về anh.
Lúc cô tưởng rằng cuối cùng mình cũng đi vào trong lòng anh thì mối tình đầu của anh không biết từ nơi nào đó tới. Cô mới biết, hóa ra, xưa nay không phải anh thích phụ nữ tóc quăn, cũng không phải phụ nữ có màu tóc đỏ thắm, mà là mối tình đầu của anh có một mái tóc quăn nhuộm màu đỏ thắm.