Editor: Quỷ Quỷ
“Ba sẽ không đồng ý, nếu con muốn ly hôn thì cứ việc, chỉ cần sau này con
không mang họ Sở nữa, không mang tên Sở Luật nữa, cũng không cần gọi ba là ba
nữa!” Sở Giang giận dữ nhìn con trai mình, người là do con ông mang về muốn
kết hôn, giờ muốn ném người ta ra ngoài nào có dễ dàng như vậy, hơn nữa Hạ
Nhược Tâm kia chưa từng làm điều gì quá đáng.
Sao ông có thể đồng ý?
Tống Uyển kéo tay chồng mình, nhìn Sở Luật lắc đầu, “A Luật, chuyện này vẫn
nên thương lượng một chút có được không? Nhược Tâm không hề làm gì sao, chuyện
này chưa nói đến ba con, mẹ cũng sẽ không đồng ý.” Bà kiên quyết không đồng ý
bọn họ ly hôn, nhà họ Sở bọn họ không thể có chuyện ly hôn, hơn nữa cô con dâu
này bà cũng thích, tuy có hơi trầm nhưng lại rất hợp ý bà.
Những cô gái biết nghe lời bây giờ rất ít, đứa con trai này của bà từ nhỏ đã
thiếu thốn tình cảm, Nhược Tâm là một đứa trẻ tốt, nói không chừng có thể
khiến con trai bà thay đổi.
Sở Luật đanh mặt nhìn ba mẹ mình, từ lúc nào Hạ Nhược Tâm đã mê hoặc cả ba mẹ
anh, nhưng cuộc hôn nhân này anh là người nắm thế chủ động, sao anh có thể để
yên cho cô ngồi vào vị trí này quá lâu.
Tất cả vốn dĩ không thuộc về cô.
“Ba mẹ, nếu ba mẹ muốn nhà họ Sở đoạn tử tuyệt tôn, con cũng không còn gì để
nói.”
Sở Luật chậm rãi mở miệng, anh tự nhiên có lý do của mình sẽ khiến bọn họ phải
đổi ý, anh là một thương nhân, sẽ không làm khi không nắm chắc, cũng không để
mình bị lỗ vốn, anh luôn có sự tính toán chính xác, chuyện này cũng vậy.
“Con có ý gì?” Sở Giang híp mắt khó hiểu, con mình có ý gì, nếu con ông dám để
nhà họ Sở đoạn tử tuyệt tôn, ông sẽ đánh chết anh trước rồi mới nói sau.
Tống Uyển cũng trở nên căng thẳng, nhà bọn họ chỉ có độc nhất một đứa con
trai, bọn họ vẫn luôn chờ được ôm cháu nội.
“Ba mẹ, con ly hôn cũng vì nhà họ Sở,” Sở Luật lãnh đạm nói, không một chút
lưu tình, “Hạ Nhược Tâm không thể sinh con, chẳng lẽ bắt con phải cả đời bao
nuôi cô ta để nhà họ Sở không có người nối dõi sao? Con có thể tìm một người
đàn bà khác sinh con, nhưng ba mẹ nhẫn tâm để cháu nội ba mẹ mang thân phận
con riêng, cả đời này phải trốn tránh không ngóc đầu lên được?
Anh luôn tính toán được nhược điểm của người khác, nhược điểm của Hạ Nhược Tâm
là anh, nhược điểm của ba mẹ anh chính là con của anh, người kế thừa đời sau
của nhà họ Sở.
Một con gà mái không thể đẻ trứng, bọn họ còn muốn làm gì với nó?
Tống Uyển biến sắc nhìn Sở Giang, quả thực tin tức này đến với họ quá bất ngờ,
chưa có cách nào tiếp nhận.
Sở Giang lần này đã do dự, ông tin con trai ông sẽ không dám lôi chuyện này ra
làm trò đùa, tư tưởng của ông đã bị dao động, không còn kiên trì như vừa rồi,
con người thực ra đều là vì mình, ông cũng vậy, ông không cần một người con
dâu như thế, dù cô có tài giỏi thế nào, chuyện này chính là tử huyệt của cô,
nếu cô không thể kéo dài huyết mạch cho nhà họ Sở, thì cô thực sự không có tư
cách ở lại nhà họ Sở.
“Chuyện này con đã chắc chưa? A Luật, hay chúng ta đi điều tra một chút, y học
bây giờ rất phát triển.” Tống Uyển nói có chút miễn cưỡng, bà không hề muốn
cho con trai ly hôn, nhưng lại không thể không có cháu trai, người ta thì cháu
chắt thành đàn, còn bà đến giờ vẫn mong đến đỏ mắt.
“Ba mẹ, đây là bệnh án của cô ta, hai người có thể xem qua một chút.” Sở Luật
sớm đã chuẩn bị tất cả, lấy từ trong cặp tài liệu ra một bệnh án, trong đó ghi
rõ tình hình sức khỏe của Hạ Nhược Tâm, bao gồm cả việc cô không có khả năng
sinh sản, sức khỏe không đủ điều kiện làm thụ tinh ống nghiệm.