Anh không cảm thấy vui vẻ chút nào, thậm chí còn muốn chạy khỏi nơi này.
Anh nheo cặp mắt không độ ấm, thấy trên cổ Hạ Nhược tâm đeo một sợi dây chuyền
trân châu, anh dùng ba triệu mua về, đích thân đeo cho cô, tới bây giờ cô chưa
từng tháo xuống, bất kể ở nơi nào, cho dù là đang tắm hay đi ngủ, cô cũng
không lấy ra, có thể thấy cô trân trọng sợi giây chuyền này biết bao.
Anh đưa tay ra đặt trên cổ Hạ Nhược Tâm, mà Hạ Nhược Tâm lại vô lực, nâng lên
mắt nhìn anh, chỉ lộ ra một nụ cười giải thoát.
Chết thì tốt, chết sẽ không còn thống khổ, cô không phải sống thế nào nữa, Hạ
Nhược Tâm vốn dĩ không nên tồn tại, cô còn hơn thế, là vứt ven đường không ai
muốn.
Cô có mẹ, cũng như không có, cô có chồng, mà chồng cô lại tự tay dâng cô lên
giường người đàn ông khác, nàng sống thật bi ai, thậm chí cũng không thể làm
mẹ.
Cô còn sống để làm gì?
Cô nhắm mắt lại, kết thúc đi.
Chẳng qua, khi cô phát hiện mục đích thực sự của Sở Luật, chỉ có thể mở to
mắt, đôi tay sưng đỏ nắm thật chặt bàn tay chỉ còn chút nữa là kéo đứt sợi dây
chuyền.
“Xin anh, để nó lại cho em được không? Xin anh đấy, ” giọng nói khàn khàn gần
như không tiếng động, nước mắt thỉnh thoảng lăn xuống mu bàn tay anh, khiến
toàn bộ mu bàn tay anh như bị làm ướt, rơi đến đau.
Sở Luật đột nhiên cảm giác bàn tay mình như là bị cái gì làm bỏng, nóng muốn
chết, cũng rất đau rát, anh nhìn cặp mắt lạnh lẽo quyết đoán kia, tròng mắt
đen bất chợt lóe lên một cái, có cảm giác bị người ta bóp tim, cảm giác đó
thậm chí khiến anh chớp mắt co rút cả người, trong xương cốt, trên bắp thịt,
cái gì cũng không bình thường.
Nhưng đó cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi, bức ảnh cưới treo trên tường, vẫn
là Hạ Dĩ Hiên ngây thơ cười.
“Anh Luật, Dĩ Hiên chết rất thảm.”
“Anh Luật, anh nên trả thù cho Dĩ Hiên.”
“Anh Luật…”
Hai tròng mắt Sở Luật đột nhiên biến đỏ. Ngón tay dùng sức giật sợi giây
chuyền kia…
Anh tàn nhẫn kéo tay Hạ Nhược Tâm ra..
“Xin anh, đừng…”
Môi Hạ Nhược Tâm không tiếng động khép mở, bởi vì cô đã khóc đến khản giọng.
Phựt một tiếng…
Sợi giây chuyền đứt phựt.. Hạt châu văng tứ tung.
99 viên trân châu, đại biểu cho hạnh phúc và tình yêu, bây giờ toàn bộ đã đứt,
không còn nữa. Hạ Nhược Tâm như mất đi linh hồn, nhìn khắp nơi đều là hạt trân
châu, gương mặt đã nhợt nhạt không còn huyết sắc, thậm chí cô không biết, bởi
vì dùng quá sức, kia một sợi dây đã làm cổ cô bị thương.
Máu không ngừng tuôn ra, trân châu trắng, giọt máu đỏ, giống như nguyền rủa,
hủy diệt hoàn toàn thế giới của cô, mà Sở Luật thật như anh đã nói, phá hủy
linh hồn cô.
“Đừng tổn thương Mạn Ny thêm nữa, nếu không tôi sẽ không tha thứ cho cô, giấy
ly dị tôi sẽ tìm luật sư đưa tới, còn cô không được lấy đi bất kỳ món đồ nào
của Sở gia tôi.”
“Bởi vì, cô không xứng.”
Sở Luật lạnh lùng nhìn cổ Hạ Nhược Tâm không ngừng tuôn máu, lúc máu tràn ra,
anh lại cảm giác máu toàn thân mình cũng chảy ngược lên.