“Làm sao vậy Luật, bây giờ chúng ta đi đâu vậy.” Sở Luật ngồi ở trong xe, Lý
Mạn Ni nhìn trời mưa bên ngoài, đợi anh gọi điện thoại xong mới hỏi.
Mà cô cố ý không muốn nói trắng ra, kỳ thật cô biết cô gái vừa nói chuyện với
anh là ai.
Không phải không quan tâm, mà là buộc mình không quan tâm.
“Anh đưa em về, anh có việc cần phải làm.” Sở Luật bỏ di động của mình xuống,
híp mắt nhìn trời mưa ở bên ngoài nói, mà anh không có cách nào lừa gạt chính
mình, rõ ràng đây chính là kết quả anh muốn, nhưng mà vì sao anh lại có chút
buồn bực không nói nên lời, thậm chí còn muốn hủy đi cam chịu gì đó.
“Luật, nếu anh phải đến chỗ cô ấy, không có vấn đề gì, em sẽ chúc phúc cho hai
người.” Lý Mạn Ni đột nhiên xoay người đi, nước mắt thành chuỗi rơi xuống.
Mắt Sở Luật đen lại một chút, đưa tay ôm cô vào trong lòng mình, “Nói bậy bạ
gì đó, anh và cô ta không có khả năng, anh sẽ ly hôn với cô ta rất nhanh, yên
tâm đi.” Anh nhẹ nhàng vỗ Lý Mạn Ni, môi để trên trán cô, đảm bảo, cũng tự
mình nói với mình.
Sao anh có thể trở lại bên cạnh người phụ nữ đó được, anh hận cô ta, hận không
thể giết chết cô ta, cho nên mọi thứ bây giờ đều là điều anh muốn, cho nên rất
nhanh anh có thể đợi được đến lúc đó.
Đợi cho người phụ nữ đó vì toàn bộ chuyện mình làm mà trả giá thật nhiều.
“Luật, đừng rời khỏi em, nếu không có anh bên cạnh, em sẽ không sống nổi.” Lý
Mạn Ni vẫn không an tâm, cảm xúc của anh lên xuống quá rõ ràng, đây là cảm xúc
chưa từng có khi ở bên cạnh cô, cô thật sự rất sợ, sợ anh sẽ rời khỏi cô.
“Anh sẽ không rời khỏi em.” Sở Luật lại đảm bảo một lần nữa, nhưng mà lúc anh
bật thốt lên lời này, làm anh lại nhớ đến một khuôn mặt trắng xanh như tuyết
khác, trên mặt của cô ấy cũng có một loại tĩnh mịch trong suốt.
Nếu không có anh, có phải cô ấy cũng sẽ không sống được.
Đột nhiên bỏ qua ý nghĩ như vậy, anh nhẹ nhàng vỗ lưng người phụ nữ trong
lòng, giống như trấn an, cũng là vô ý.
“Sẽ không, anh sẽ không rời khỏi em, anh đảm bảo.”
Không biết đảm bảo như vậy đại biểu cho cái gì, nhưng mà trên đời này có lẽ
đảm bảo như vậy là thứ trống rỗng nhất, yếu ớt nhất.
Mở cửa xe ra, Sở Luật đưa Lý Mạn Ni trở về nhà, lúc này anh mới quay về căn
biệt thự mình đã lâu không về, dọc theo đường đi, sắc mặt của anh rất nặng nề,
ngay cả bình thường mím chặt môi, lúc này cũng không có cách gì trở lại như
cũ.
Bên ngoài mưa vẫn còn rơi, không ngừng rơi lên xe anh, sau đó rơi đến trước
xe, thành một cái mành nước nho nhỏ, trận mưa này cũng không lớn, nhưng mà đã
ẩm ướt hết mặt đất, có lẽ còn có rất nhiều trái tim con người.
Xe dừng lại, anh đi ra, đứng ở trong mưa nhìn bên ngoài biệt thự của mình,
chân lại giống như mọc rễ, đứng tại chỗ hồi lâu không có động.
Anh nhấc chân, nhưng mà cảm giác trong lòng rất trầm trọng, giống như bước
chân bây giờ của anh, mưa rơi lên người anh, theo tóc nhỏ lên mặt của anh, rốt
cuộc cũng đẩy cửa ra.
Phịch một tiếng, cửa đóng lại, trong phòng khách không có một bóng người, lúc
này ngay cả Tiểu Hồng cũng không có ở đây.
Anh gõ cửa phòng, cứ đứng ở cửa như vậy, lúc này Hạ Nhược Tâm đang đứng trước
cửa sổ, lúc nghe thấy cửa phòng mở, thân thể run nhẹ một phen, sau đó lại tiếp
tục nhìn bên ngoài, mà trên trán cô, có một vòng vải quấn màu trắng, Sở Luật
biết, đó là kiệt tác của anh.
Anh không biết đó là loại cảm giác gì, chỉ biết nhìn thấy cô ở trong tầm mắt,
trái tim của anh dường như buông xuống, trái tim anh vẫn xoắn xuýt từ lúc cô
rời khỏi văn phòng của anh, lúc này thật sự buông ra.
Anh rất vui mừng, rất là vui mừng!