Tán gái khó thế sao – Phần 2 – Botruyen

Tán gái khó thế sao - Phần 2

Đúng là vào nhà Nở phải đi qua cái chuồng trâu thật. Lúc đi qua, con trâu nó cứ thở phì phò rồi nhe răng nhìn tôi với ánh mắt ham muốn. Mịa, hình như con trâu này có mỗi hàm răng dưới thì phải, hàm trên rụng hết rồi. Già rụng răng rồi mà thấy giai đẹp mắt vẫn sáng lên.

Tới cổng nhà nàng rồi. Hồi hộp quá. Tim tôi đập loạn xạ lên giống hệt cái cảm giác lần đầu tiên nhìn trộm bà hàng xóm tắm. Đang lò dò bước vào trong sân với cái mặt ngơ ngác và đôi mắt dáo dác, chợt từ trong nhà, một con chó to phải ngang với con lợn hùng hổ lao tới. Nó cứ thế lao thẳng vào như định ăn tươi nuối sống tôi, mồm nó đã há sẵn ra với 2 hàm răng sắc nhọn y như của con ma cà rồng đang khát máu.

Ở vào tình thế nguy cấp này, tôi chợt liên tưởng đến cảnh Võ Tòng đánh hổ trên đồi Cửng Dương trong phim Thủy Hử mới phát trên kênh Bóng đá TV đêm qua. Tôi được cái xem gì là sẽ nhớ rất dai, vậy nên chiêu thức mà Võ Tòng đêm qua đã sử dụng để đập chết con hổ tôi vẫn nắm rõ trong lòng bàn tay. Có lẽ giờ là lúc tôi phải áp dụng nó để tự cứu lấy mình trong giây phút sinh tử này.

Nghĩ vậy, tôi liền lùi lại một bước để thi triển thế võ. Tay trái tôi đưa ra trước mặt, cánh tay và khuỷu tay gập lại hợp thành một góc 90 độ, bàn tay song song với ngực, các ngón tay duỗi thẳng. Tay phải tôi vẫn đang cầm túi bưởi lập tức giơ thẳng lên trời và quay tròn cái túi với 3 quả bưởi bên trong hòng làm phân tán sự tập trung của con chó.

Thấy tôi thủ thế nhanh và dứt khoát như vậy, con chó cũng hơi chùn. Chắc nó đã đoán được tôi không phải là đối thủ dễ xơi, vì tôi thấy nó khựng lại trong giây lát.

Nhưng ngay lập tức, nó lại nhe răng và tiếp tục lao tới, với tốc độ và sự hung hăng còn nhiều hơn. Khi con chó chỉ còn cách tôi khoảng 5 bước chân, tôi nhanh như cắt hạ thấp bàn tay trái xuống, túm chặt lấy chym của tôi. Các thím thông cảm, an toàn là trên hết, nó mà tợp mất cái này thì tôi hết đường lấy vợ, không lấy được vợ thì ông bà già giết tôi mất, mà cho dù có không lấy được vợ thì vẫn phải giữ cái này lại để thỉnh thoảng còn quay tay, chứ nếu không có cái này, lúc thèm quay tay thì sẽ phải rất loay hoay.

Con chó vẫn đang hùng hổ lao tới. Tôi thì đã thủ thế sẵn sàng rồi nên cũng rất bình tĩnh. Tay trái tôi vẫn úp chym, tay phải quay tít túi bưởi. Khi con chó chỉ còn cách 3 bước, tôi liền nghiêng vai, hạ thấp trọng tâm, chân phải hơi nhấc lên dồn trọng tâm về phía chân trái, rồi bất ngờ tôi quay người 180 độ co cẳng chạy thật nhanh ra phía ngoài ngõ, vừa chạy vừa kêu thất thanh:

– Cứu với, chó!!!!!! Cứu với, chó!!!!!!

Bố nàng đang ở trong nhà, nghe tiếng kêu cứu thất thanh ngoài sân liền lao ra. Tôi thấy bố nàng ra thì yên tâm phần nào, nhưng vẫn vừa chạy vừa kêu:

– Bác ơi, chó!!! bác, chó!!!! bác chó!!!!!

Dù đang chạy vắt chân lên cổ nhưng vẫn nghe thấy rõ tiếng bố nàng quát sau lưng:

– Maria, Maria, dừng lại….

Kỳ lạ thật, con chó này hung hăng là thế nhưng khi bố nàng quát một câu thì lập tức không đuổi theo tôi nữa mà lừ lừ quay trở lại sân. Lúc này tôi mới hoàn hồn, mặt xanh lét không còn giọt máu.

Bố nàng mới tiến đến hỏi tôi:

– Cậu là thằng nào? Đến ăn trộm hay sao mà không gọi tôi ra?

– Dạ không, con là bạn em Nở nhà mình ạ. Con vừa đến sân, đang định gọi thì con chó nó lao ra.

– Con chó nhà tôi nó vậy thôi chứ cũng hiền lắm, ít cắn người, thỉnh thoảng có hứng thì nó mới cắn. Cậu là bạn con Nở hả? Vậy mời cậu vào nhà chơi.

Tôi ngoan ngoãn đi theo bố nàng. Vừa đi vừa cảnh giác đề phòng xem con chó nó đâu. Vào đến nhà ngồi xuống ghế rồi mới thấy yên tâm. Thấy chỉ có bố nàng ở nhà, tôi hỏi:

– Dạ, em Nở nhà mình đi đâu rồi bác nhỉ?

– À, em nó đang bận tí việc dưới nhà.

– Dạ, không biết Nở bận làm gì? Hay để con xuống giúp em ấy một tay bác nhé.

– Không cần đâu, nó đang tắm mà.

– À vâng, thế thì thôi ạ. Thế bác gái cũng đang tắm hả bác?

– À, không, bà ấy đi tập thể hình rồi.

– Dạ, thế bác không đi đâu chơi đi, ở nhà làm gì?

– Tôi phải ở nhà trông nhà chứ.

– Có con chó dữ thế trông nhà rồi, cần gì đến bác nữa.

– Không yên tâm cậu à. Nhà có con gái mới lớn, hở ra là bọn thanh niên nó xơi ngay đấy. Bọn thanh niên làng này bây giờ mất dạy lắm, không khác gì thời chúng tôi ngày xưa.

– Dạ, mà vừa rồi con nghe bác gọi con chó là gì ấy nhỉ? Maria thì phải.

– Ừ, đúng rồi, tôi rất yêu quý nó nên đặt tên theo thần tượng của tôi thôi.

– Maria Sharapova ạh?

– Tôi đâu có biết Maria Sharapova là ông nào đâu. Trong lòng tôi chỉ có thánh nữa Maria Ozawa thôi.

***

Bố nàng rót nước mời tôi, còn tôi, nhẹ nhàng đặt túi bưởi lên bàn, rất lễ phép và thẽ thọt:

– Dạ, cháu vừa ở bên Hàn Quốc về, có mua được ít trái cây đặc sản, biếu bác ạ.

– Cháu bày vẽ, khách sáo quá. Mà đi Hàn Quốc về mua gì ngon ngẻ thì không mua, mua mấy quả cam héo thế làm gì? Cam nhà bác rụng đầy vườn, chó nó cũng không thèm ăn.

– Dạ, bác nhầm rồi ạ, đây không phải là cam đâu, là bưởi đấy. Lúc mới mua còn tươi và ngon lắm, tại đi máy bay nó nhồi nhét khách nên bị dập và hơi héo tí. Gọt đi vẫn ăn tốt bác ạ.

Ngồi với bố nàng một lúc khá lâu mà nàng vẫn chưa tắm xong. Nói chuyện với cái lão già này không hợp nên tôi với ông ấy hầu như chỉ ngồi im nhìn nhau. Lão ấy nhìn tôi với anh mắt gườm gườm cảnh giác, còn tôi nhìn lão ấy như nhìn một con kì đà cản mũi, phá đám sự nghiệp cua gái của tôi.

Nhìn lão chán tôi lại đảo mắt nhìn quanh nhà. Nhà éo gì mà bừa bộn thế, quần áo vứt lung tung từ nền nhà lên đến bàn, đến giường, lên đến nóc tủ, lên cả ban thờ, coóc-sê, xơ-lít treo lủng lẳng. Nhìn cái cooc-sê tôi đoán được đó là của nàng, vì nó to bằng cỡ hai cái thùng xách nước buộc vào nhau, đi ăn cướp chỉ cần lấy một bên cooc-sê của nàng chụp kín đầu, khoét 2 cái lỗ ở mắt là thành nin-ja luôn, hoặc giả sử nàng có bị hiếp dâm, chỉ cần chụp cái cooc-xê lên đầu thằng yêu râu xanh và giữ chặt là đảm bảo nó chết ngạt.

Bất chợt nhìn thấy cái ảnh 2 người chụp rất tình cảm treo trên tường, tôi liền hỏi:

– Kia chắc là bác gái hả bác?

– Ừ đúng rồi.

– Bác gái nhìn ngon phết nhỉ?

– Cũng tạm.

– Thế còn cái thằng bên cạnh đang ôm bác gái là thằng nào đấy ạ? Chắc là ông nội ạ?

– Không, là tao đấy.

– Ôi, cháu xin lỗi, tại cháu thật thà quá, nghĩ sao nói vậy.

Sau câu vỗ mặt vừa rồi của tôi, tôi thấy mặt lão ấy đỏ gay có vẻ đang rất cay cú. Thế nên tôi phải nghĩ cách lượn đi kẻo lão ấy điên lên xua chó cắn tôi thì toi.

Làm bộ ngó nghiêng tí, rồi tôi nói:

– Em nhà mình tắm lâu thế nhỉ? Không biết có chuyện gì không, để cháu xuống xem thế nào.

Dứt lời là tôi té luôn ra ngoài giếng, để mặc lão ngồi một mình trong nhà.

Tôi mon men ra chỗ gần nhà tắm vừa để ngắm cảnh, hóng gió, vừa hy vọng biết đâu cái nhà tắm không được che chắn kỹ thì tôi lại kiếm chác được tí, thậm chí là cả hai tí. Nhà tắm được xây khá đơn giản ngay góc sân, cạnh cái giếng khơi. Cửa nhà tắm được che bằng tấm gỗ đã mục và thủng lỗ chỗ.

Cách nhà tắm khoảng 3 bước chân, tôi đã nghe tiếng nước xối ào ào, rồi tiếng da thịt bì bạch, phì phạch. Nghe thế thôi đã thấy nóng ran cả người. Rồi nghĩ đến hình ảnh 2 quả mít lủng lẳng trên ngực, 2 quả dừa vắt vẻo sau đít, đầu óc tôi chợt quay cuồng, tôi đánh liều tiến lại gần, đưa mắt vào cái lỗ to nhất trên tấm gỗ chắn trước cửa nhà tắm.

Ôi chội ôi, cái gì thế này, sao mà to thế, Thủy Tốp phải gọi bằng cụ còn Elly Trần gọi bằng sư phụ. Miệng tôi há hốc vì sốc và dãi nhỏ hứng đầy cốc. Mắt tôi đờ đẫn nâng lên hạ xuống theo từng chuyển động tưng tưng của hai quả mít. Nhưng cảm thấy thế vẫn còn ít, tôi liền hạ thấp độ cao, đưa máy quay đến vị trí của một cái lỗ thấp hơn của cánh cửa để tiếp cận mục tiêu phía dưới 2 quả mít. Thế nhưng trong lúc mải di chuyển, tôi húc ngay cằm vào thanh gỗ đóng ngang cánh cửa nghe tiếng “Cục” một cái.

– Ai đấy? Ai ở ngoài đấy?

Chết mịa tôi rồi, lộ rồi. Tôi đứng tim mất vài giây, không biết xử lý sao. Bỏ chạy cũng không được, chó nó sẽ đuổi cắn mình chết luôn. Im lặng cũng không xong, nàng sẽ phi ra và tóm cổ tôi ngay. Không còn cách nào khác, tôi đành bịt mũi lại để giả giọng đàn bà:

– Mẹ đây, mẹ đây…

– Mẹ à? Sao hôm nay mẹ tập tạ về sớm thế? Mà giọng mẹ bị sao vậy?

– Ừ, mẹ bị tạ đè, rơi trúng mồm, đau quá nên về sớm, và giờ giọng mới rè rè vậy đấy.

– Mẹ ơi, mẹ lấy giúp con cái bông tắm cái, con đang gội đầu, không mở mắt ra được, sợ dầu gội vào mắt lắm.

Ôi ông trời ơi, sao cứ thử thách giới hạn chịu đựng của con vậy trời? Quả này mà con có đi tù thì không phải lỗi tại con đâu nhé, là trời bắt con phải gây tội đấy.

– Ừ, đây, mẹ vào đây.

Nói rồi tôi với cái bông tắm treo trên tường, run run đẩy cánh cửa gỗ ra và lách người vào. Oh my Chúa tôi, giờ đây, lồ lộ ngay trước mắt tôi là tấm thân ngọc ngà và đồ sộ của nàng đang phơi bày tênh hênh đầy trần trụi và mời gọi. Chúa ơi, con cũng chỉ là người trần mắt hột, sao cưỡng lại được những ham muốn phàm tục này. Trong tích tắc nào đó, tôi đã nghĩ, hay là kệ mịa nó, cứ cầm súng lao vào hiếp luôn cho sướng, rồi ra sao thì ra. (Bạn đang đọc truyện tại wapsite Haythe.US – Chúc bạn có những phút giây vui vẻ) Nhưng cũng may là tôi còn kịp nhớ ra rằng, bố nàng, và đặc biệt là con chó đang ở nhà. Tôi mà làm bậy thì con chó nó lao vào tớp chym của tôi luôn.

Thế rồi, tôi cứ đứng ngẩn tò te ra đấy mà ngắm nàng từ đầu đến chân, quên mất cả nhiệm vụ của tôi vào đây là để làm gì.

– Ơ kìa mẹ, đưa cho con cái bông tắm.

– À, đây, bông tắm đây.

– Mà thôi, mẹ kỳ luôn giúp con cái lưng đi.

Ôi, nàng đã đề nghị thế thì sao tôi từ chối được. Vậy là tôi nhẹ nhàng dùng bông tắm miết từ từ lên lưng nàng, thằng nhỏ trong quần thích thú đang găng lên cũng đòi chui ra ngoài xem cùng. Đang kỳ say mê thì nàng bảo:

– Thôi được rồi, mẹ ra đi, để con tự kỳ.

Tôi vẫn tiếc rẻ chưa muốn ra, nên gạ gẫm thêm:

– Hay con chổng mông lên để mẹ kỳ đít cho

– Thôi, con tự kỳ được.

– Thế còn ngực với lại một số chỗ khác thì sao? Có cần mẹ kỳ không?

– Dạ để tí con tự làm được mà

– Ừ, thế thôi, mẹ ra.

Vừa lò dò ra khỏi nhà tắm, tôi bống nghe vù một cái bên tai, theo phản xạ tự nhiên, tôi cúi đầu xuống để tránh, thì ra là một thanh gỗ vừa lia qua đầu tôi, nếu tôi không cúi xuống thì chắc là đã ăn nguyên cái thanh gỗ đó. Thanh gỗ đi trượt qua đầu tôi và đập vào miệng giếng kêu cái “Rắc”, rồi gẫy làm đôi. Một nửa rơi xuống giếng, một nửa thì bố nàng vẫn cầm trên tay. Hóa ra, lão già đó rình rập tôi nãy giờ, và chỉ chờ tôi chui ra là lão đập. Tôi chưa kịp hoàn hồn thì lão lại tiếp tục vung nửa thanh gỗ còn lại lên cao chực giáng xuống. Vừa ra đòn, lão vừa chửi:

– Thằng chó này, mày đến đây rình con gái ông tắm à? Đến ông còn không được rình nữa là mày. Từ lúc mày vào ông đã nghi mày rồi, nhìn cái mặt mày biết ngay mày là thằng khốn nạn. Hôm nay ông cho mày chết, dám bóp vú con ông à…

Nói rồi lão ra đòn liên tiếp, tôi hoảng quá chạy vòng quanh giếng, lão cũng săn theo. Bất chợt, lão gọi thêm con chó tiếp sức. Được lệnh của chủ, con cẩu tặc lao ra chặn đầu tôi. Tôi biết là không thể chạy vòng vòng được nữa vì đã bị chặn hai đầu nên liền nhảy bật lên thành giếng, phi qua đầu con chó, lao ra vườn cam hòng tẩu thoát. Con chó và lão già ngay lập tức ùa theo. Con chó quá nhanh nên nếu cứ chạy trên cạn thì tôi chắc chắn sẽ bị nó tớp vào đít, vậy là tôi nhảy ùm xuống ao cắm đầu cắm cổ bơi.

Tưởng con chó sẽ bỏ cuộc, ai dè, nó cũng phi xuống theo. Nhưng không sao, trên bờ thì nó nhanh chứ dưới ao thì nó chậm chạp hơn nhiều. Tôi bơi nhanh nên vào bờ trước, con chó thì vẫn còn cách bờ khoảng 2 mét. Vừa trèo được lên bờ, tôi nhặt mấy cục gạch to ném tới tấp tấn công con chó. Vì khoảng cách gần, và con chó lại đang bơi chậm nên nó dính mấy viên gạch vào lưng và vào mõm. Sợ quá, cu cậu quay đầu bơi ngược lại về bờ bên kia, không dám đuổi theo tôi nữa.

Tôi lúc ấy biết chắc mình đã an toàn rồi, thấy lão già đang tức tối thì tôi rất khoái chí, liền hô to:

– Ê, lão già, nhảy xuống bơi đi, sao đừng trên bờ thế? Bơi sang đây, anh đợi.

– Nhưng tao không biết bơi – Lão trả lời tỉnh queo rồi bỏ vào trong nhà.

Thế là buổi tán gái thất bại thảm hại. Toi mẹ nó mất 10 nghìn mua hoa quả. Hôm nay về chắc lại bị ông già chửi vì tội tán gái ngu.

***

Tôi thất thểu lê bước trở về. Về đến nhà, bố mẹ tôi đã ngồi đợi sẵn trước cổng. Mịa nó, thật xót xa. Đi nước ngoài về ông bà ấy không thèm đón, thế mà đi tán gái về thì lại rủ nhau ngồi chực sẵn đợi ở ngõ.

Vừa thấy tôi, bố tôi đã hỏi ngay:

– Sao con? Buổi đầu thành công tốt đẹp chứ?

– Dạ, suýt hỏng chym ạ.

– Sao? Làm gì mà đã đến mức ấy. Chả lẽ con Nở ấy nó dâm vậy cơ à?

– Dạ không, không phải con Nở, là con chó.

– Gì? Mày? Mày biến thái bệnh hoạn thế sao con? Làm tình với cả chó à?

– Làm cái gì? Suýt bị chó cắn mất chym, suýt bị lão Dở đánh thành tật ấy.

– Mày là khách, sao lão ấy dám? Hay là mày lại gây ra lỗi gì?

– Lỗi gì đâu, ngược lại, con còn giúp con gái ông ấy nữa chứ.

– Giúp gì?

– Dạ, giúp tắm rửa, kỳ lưng kỳ đít.

– Thằng ngu này. Còn vác được xác về là may rồi đấy.

Thế rồi bố mẹ tôi buồn bã trở vào nhà. Nghĩ cũng chán, đi làm ôsin thì bị đuổi về nước, đi tán gái thì bị chó săn. Cái số mình đúng là đen như củ thục mà nhục như củ sen.

Thế là những tháng ngày sau đó tôi chìm đắm trong tuyệt vọng, chán nản, chìm trong men rượu và nước mắt. Bố mẹ sợ tôi nghĩ quẩn làm liều nên cũng không dám trách móc gì cả, chỉ nhỏ nhẹ động viên: “thôi con ạ, đừng buồn, hãy cứ lao động hăng say, vận may sẽ đến”.

Đúng dịp đó, đầu làng tôi có khai trương quán internet, khuyến mại giảm giá. Vậy là tôi vùi đầu vào cái quán đó ngày đêm cho quên đi nỗi sầu thất tình, thất nghiệp. Ôi, đời mình, buồn như chuyện tình Lan và Điệp.

Tôi hay vào chat room để tán gái với hi vọng là ở thế giới ảo, việc tán gái tìm vợ sẽ bớt gian nan hơn. Nhưng thú thực, đôi khi, nó cũng phũ phàng không kèm ngoài đời. Ví dụ như lần đó, sau một hồi chém gió, có em gái muốn xin webcam của tôi. Tôi vốn ga-lăng nên cho luôn. Nhìn thấy webcam của tôi, em ấy đã hỏi luôn:

– “Anh đang đi chơi sở thú à? Anh chỉnh webcam qua mặt anh để em nhìn anh tí, cứ quay con khỉ làm cái gì”.

Mình kiêu không thèm trả lời nữa, nhấn ignore luôn. Bố con điên.

Nhưng mình vẫn kiên trì lì mặt la liếm trong các room. Và trời đã không phụ công người. Đó là một ngày đẹp trời, tôi đang dùng nickname là chí_phèo_bán_bánh_bèo thì thấy một nickname khác là thị_nở_buôn_dưa_bở. Nhìn cái nick đó tôi nhớ ngay đến nàng, với hai quả mít lủng lẳng, và những gai mít đã đâm vào tim tôi những vết đâm rỉ máu đến giờ vẫn đau. Tôi cũng tưởng đó là Nở, nhưng sau mới biết là không phải. Rồi tôi nhảy vào làm quen luôn.

– Chào Thị Nở, hôm nay không bán dưa bở à?

– Chào anh Phèo, hôm nay trời mưa gió chán quá, buôn bán gì được anh

– Trời mưa gió, nhưng với anh, hôm nay là ngày đẹp trời lắm

– Tại sao anh?

– Được làm quen và nói chuyện với Nở, thì dù trời có mưa dông anh vẫn thấy trong lòng ấm áp, nắng tỏa trong lòng.

– Ôi, anh chém gió hay quá. Thế còn anh Phèo, sao không đi bán bánh bèo?

– Anh đã tìm được báu vật của cuộc đời mình rồi, cần gì bán bánh nữa.

– Báu vật gì thế?

– Là em đó, Nở của anh đó.

Đụ má, éo hiểu sao lúc ấy lại chém gió kinh thế, chứ bình thường ngồi nói chuyện trực tiếp tôi nói ngu bỏ mịa, được vài câu là cứng họng. Sau đó chúng tôi nói chuyện, tán tỉnh rất lâu, tình cảm càng ngày càng gắn bó, một ngày không online nói chuyện với nhau là thấy nhớ. Điều may mắn hơn là nhà nàng ở thị trấn, cách làng tôi chỉ hơn chục cây số. Ôi, đúng là duyên trời định. Cho đến một ngày, nàng hỏi tôi:

– Anh là Việt Kiều Hàn Quốc, chắc cũng biết tiếng Hàn nhỉ?

– Biết chứ.

– Vậy muốn nói từ “Anh” bằng tiếng Hàn thì nói thế nào?

(Ôi, ngon, đúng mỗi từ duy nhất mình biết vì cũng hay xem phim Hàn)

– Từ “Anh” à? Tiếng Hàn nói là “Ụp-pa” em ạ.

– Thế còn từ “Em”? –Nàng lại hỏi tiếp.

– “Em” là “Ụp-ma”.

– Thế còn “yêu” nói thế nào?

– “Yêu” à? Yêu là “Ụp-sọt”.

– Anh ơi

– Sao em?

– Em muốn nói với anh câu này.

– Câu gì? Nói đi em.

– Ụp-ma ụp-sọt ụp-pa

Mịa, tôi cũng đéo hiểu nàng vừa nói cái gì, lại phải đọc lại rồi ghép từ, hóa ra, đó là lời tỏ tình của nàng. Và chúng tôi yêu nhau từ đó.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.