Vô danh
26/12/2018
– “VÚTTT.. Vítt.. Vúttt… ”
Tiếng gió thổi vi vút cuộn xoay quanh bãi đá mà tôi và Hằng đang ngồi, chỉ cách nhau có con đê và 1 bãi đất thôi nhưng không gian ở đây thật sự khác biệt so với cuộc sống ồn ào, vội vã, bon chen ngoài kia. Êm đềm và thư thái… ngồi lặng đi để hưởng thụ cái bát ngát của không gian gió trời. Gió lạnh từ lòng sông thừa thãi trút ngược từng cơn vào 2 luống phổi của tôi. Vị khô lạnh mang theo chút dư vị ngai ngái của hương phù sa có thể làm lắng đọng tâm tư hỗn mang của những con người đang mang trong mình sự phiền não, buồn sầu.
– “Xình xịch… Rầm… Phạch phạch phạch… ”
Âm thanh phát ra từ động cơ của những chiếc máy xúc, cần cẩu và thuyền cát phía xa xa, chạy dồn dập liên tục theo 1 chu kỳ nhất định càng làm cho không gian nơi đây thêm phần êm đềm và thanh bình hơn. Lác đác 1 vài cặp đôi đang í ới theo ekip chọn các góc hình để chụp ảnh cưới, mùa này hình như cũng là mùa cưới rồi thì phải. Thảo nào chạy “sô” gắt thế, trưa rồi mà vẫn hoạt động hết công suất ko ngừng nghỉ.
Người con gái ngồi bên cạnh tôi trên đụn cát nãy giờ vẫn lặng thinh ko nói câu gì. Ánh mắt hờ hững vô định nhìn về nơi xa xăm ko có điểm kết thúc. 1 vẻ đẹp trầm buồn, man mác, mong manh ít thấy ở 1 cô nàng luôn nhí nhảnh, dễ thương mỗi khi xuất hiện trước mặt tôi.
– “Buồn vì chuyện gì? Buồn vì ai? Mất mát điều gì chăng?…” – Hàng loạt câu hỏi quen thuộc xuất hiện trong đầu tôi. Tự cười khẩy bản thân vì cũng có lúc tự hỏi người khác chính những câu hỏi mà ngày xưa tôi từng là nv9 trong câu trả lời của những người xung quanh. Tôi quay sang nhìn Hằng nhưng Hằng ko để ý, tâm hồn hẳn còn đang mải “khắc xuất” theo đuổi những suy nghĩ, tâm tư vương vấn ở trong lòng.
– “Ring… Ring… ” – Tiếng chuông đt của tôi vang lên phá vỡ bầu không khí im lặng, đình trệ nãy giờ… Là Xuân chóa, thằng này thật biết cách xuất hiện đúng thời điểm.
– Đi đâu giờ vẫn chưa về thế mày?
– Đi chơi, mày cứ ăn trước đi ko phải phần tao đâu!!!
– Bố ăn hết lâu rồi, bao giờ về?
– Chắc chiều… Ko có việc gì thì thôi nhé, lát tao về!!!
– “… Tút… Tút… ”
– Là Xuân gọi hả Tuấn?
– Ừ, nó chưa thấy mình về nên gọi.
– Xin lỗi nhé, đang giờ cơm rồi còn bắt tội Tuấn… ra đây với mình… Biểu tượng cảm xúc frown
– Sáng làm 2 bát phở no đẫy rồi, hề hề Biểu tượng cảm xúc grin
– Mình toàn hành Tuấn thì phải Biểu tượng cảm xúc frown – Hằng nói khi ánh mắt chạm vào cánh tay trái của tôi.
– Hành gì đâu… – Tôi nửa vời câu nói dang dở trên miệng vì ko biết nên nói gì tiếp theo.
– … Chắc Tuấn đang thắc mắc là mình gặp chuyện gì phải ko?
– Uhm… Hằng ko nói cũng đc… mà nếu muốn nói ra cho nhẹ lòng thì mình sẵn sàng lắng nghe.
– … Uhm… Chắc là Tuấn cũng biết… mình có nhiều người… theo đuổi phải ko???
– Uh…
– Hồi trước cũng vậy… nhưng đến giờ thì mình vẫn chưa yêu ai… Tuấn hiểu vì sao không?
– …(Lắc đầu) Mình vẫn đang nghe đây…
– Vì mình đã chót yêu 1 người rồi…
– Uhm…
– … Dù anh ấy đã bỏ rơi mình, làm tổn thương mình, làm mình đau, hận… nhưng ko hiểu sao… mình lại ko thể hết yêu anh ấy… Biểu tượng cảm xúc unsure
– ….. – Tôi định buột miệng buông câu “tình yêu mù quáng, điên dại” nhưng kịp ngăn lại lời nói vừa trôi khỏi cuống lưỡi. Trong chuyện tâm sự thì tốt nhất nên làm 1 thính giả hơn là làm 1 nhà phê bình, nhận xét.
– … Hức… mình đã từng cố quên đi anh ấy, lao vào học và đi chơi với bạn bè trong gần 1 năm trời. Tưởng như sẽ dứt được… Hức… nhưng hóa ra lại ko phải… Biểu tượng cảm xúc frown
– ……..
– … Chiều qua mình bất ngờ nhận được tin nhắn của anh ấy… Hức… Lúc đó mình hồi hộp lắm vì đã lâu rồi anh ấy mới lại nt cho mình… Hức… Mở tn ra xem thì… Hu hu… là anh ấy mời mình tháng 1 tới dự đám cưới của anh ấy… Huhhu… Biểu tượng cảm xúc cry
– ………
– … Lúc đó mình thấy đau khổ lắm… tim mình thắt lại… Mình thấy nhớ anh ấy vô cùng, mình vẫn còn yêu anh ấy lắm…Hức hức… Đã cố quên cả năm trời… nhưng mình lại thấy yêu anh nhiều hơn…
– ………
– … Mình ko muốn mất anh ấy đâu… Huhuuhuu Biểu tượng cảm xúc cry
Hằng gục đầu vào vai tôi hay chính xác hơn là ngực tôi mà nức nở, khóc xối xả. Từng tiếng nấc cụt vang lên ko ngừng khiến cho mấy hội ekip ảnh cưới ở phía xa xa cứ quay ra ngó nghiêng, nhìn soi mói Biểu tượng cảm xúc grumpy
– … Thôi được rồi… ko sao đâu mà… – Tôi khẽ vỗ vai Hằng, lúc này thực sự cũng chẳng thể làm gì hơn để cải thiện tình hình. Đành im lặng làm điểm tựa vỗ về để cô nàng thổn thức mà tuôn xả hết đống cảm xúc đang bế tắc trong lòng ra ngoài bớt đc phần nào tốt phần đấy.
1, 2, 3… phút trôi qua trong sự bất động của không gian, chỉ còn lại sự tương tác của âm thanh là những tiếng nấc rấm rứt xen kẽ với tiếng thở dài. Gió lạnh vẫn vi vu thổi xoay quanh bãi đá, tiếng động cơ xa xa vẫn vang lên theo chu kỳ quen thuộc, những ekip ảnh cưới vẫn đang cố gắng hoàn thành nốt những shot hình cuối cùng cho kịp giờ “sô”. Chỉ có bóng hình của 2 bóng dáng riêng biệt trước đó trên đụn cát nay bỗng hòa vào làm 1…
– … Ưh… mình xin lỗi nhé… – Hằng ngồi dậy, rời khỏi khuôn ngực tôi. Vẻ mặt ánh lên những sắc hồng phơn phớt ko rõ là vì nguồn cơn cảm xúc khi nãy hay là vì điều gì khác…
– … Làm ướt hết áo Tuấn rồi… Biểu tượng cảm xúc frown – Cô nàng ngượng nghịu khi nhìn thấy “thành quả” của mình
– Ko sao… xem phim “1l nước mắt” chắc cũng chỉ đến như này thôi, hì hì Biểu tượng cảm xúc kiki
– … Biểu tượng cảm xúc frown
– Thôi, giờ về nhé… Hằng có muốn đi ăn chút gì ko?
– … (Lắc đầu) Thôi về đi, mình ko thấy đói!!!
—-
Rời khỏi không gian gió – nước yên bình, cả 2 lại trở về với phố xá nội đô ồn ào và náo nhiệt. Định bụng là về nhà trọ nhưng nghĩ thế nào tôi lại quay xe vòng ngược ra hàng xôi để 2 đứa “thực chiến” luôn 2 cái dạ dày rỗng tuếch. Đang đói lại vớ đc xôi thịt, thèm thì đừng có hỏi. Làm 1 lèo ngon lành xong xuôi, tôi và Hằng lại sà vào mấy quán chè cháo, sinh tố gần đấy lấp cho đầy nốt những phần rỗng còn lại của cái bụng. Kê ca kề cà, no xôi chán chè tới hơn 3h chiều mới thèm nhấc @ss đi về.
Quãng đường đi ko dài nên dù có chuông đt rung tôi vẫn ko dừng lại để nghe. Chắc lại Xuân chóa hay a.Mạnh gọi thôi, đằng nào thì mình cũng về tới nơi rồi… Cua qua vài khúc cua, cuối cùng cũng vào đến ngõ khu tôi trọ… thêm vài chục mét nữa là về đến nhà… Và trước cửa nhà là Xuân và… Trà đang đứng nói chuyện với nhau. Cả 2 bất giác nhìn về hướng phát ra âm thanh động cơ từ chiếc xe mà tôi và Hằng đang chầm chậm chạy vào…