Thăm nhà ba mẹ gấu. Vài mánh khóe nếu các thím sau này phải đối mặt với ác mộng gia đình gấu]
Sau cái đêm định mệnh đó, em với ả chính thức quen nhau.
Nói là chính thức quen nhau, kỳ thực mà nói thì so với trước đó vài hôm cũng chẳng có mấy khác biệt. Bọn em vẫn nói chuyện với nhau hằng ngày. Em vẫn gọi ả là nhỏ, đôi khi lại gọi là cô bé, cục cưng (), bé ngốc…, ả vẫn gọi em là gió, đôi khi còn đá sang gọi người xấu, cục nợ (), nhưng chủ yếu vẫn là gió. Chỉ có điều, em chat với ả nhiều hơn. Em mua smartphone về để nhắn zalo với ả. Mỗi tối không chat fb nữa mà toàn skype vì nhớ mặt nhau. Em gặp ả nhiều hơn. Ả nói những điều thật lòng hơn về cảm giác của ả với em, không che giấu rằng ả nhớ em nữa. Mỗi lần gặp nhau là lại hôn. Đôi khi gặp nhau chỉ để hôn. Vài lần cũng tiến xa hơn một chút, nhưng cũng vẫn no sex.
Đa phần những cuộc đối thoại trong giai đoạn này là những lời sến súa, nhưng ả thích nghe (trước đây ả ghét cay ghét đắng nhé). Nội dung thì nhạt toẹt hơn bất kỳ một cuộc chém gió nào mà các thím từng thấy. Có thể nói, cứ trải qua một cuộc tình say đắm, bất cứ thằng con trai nào cũng sẽ tự ngưỡng mộ tài năng chém gió của mình trong quá khứ . Nói cách khác, nếu yêu ai lâu quá, bạn sẽ quên mẹ nó cách tán gái luôn
Độ 1-2 tuần gì đấy thì là tết. Cái tết đầu tiên kể từ khi em với ả quen nhau. Kẻ nam người bắc được đâu chừng dăm hôm. Đến mùng 4 tết thì em vào Sài Gòn bay thẳng ra Hà Nội mừng năm mới ông bà già ả Nghe qua thì có vẻ đáng sợ. Nhưng em đã nói ở đâu rồi ấy nhỉ? Trong 3 nguyên tắc trở thành người đàn ông tuyệt vời trong mắt phụ nữ của em, có 1 nguyên tắc là “Thấy thích, hoặc thấy đúng thì làm, không sợ gì hết”.
Vì phần này bắt đầu có liên quan đến thông tin gia đình gái, nên em sẽ thay đổi một số chi tiết để tránh người khác mò ra info nhé
Tất nhiên, trước khi đi em cũng giắt được theo bên người 1 ký Khô nai xịn từ Campuchia, vài món đồ bằng đá thạch anh và 2 năm học Hán Nôm (văn bằng 2 ) phòng khi có biến
Thím nào từng đến nhà ông bà già bên gái thì nhất định sẽ biết rõ quy trình có thể nói là tuy đáng sợ nhưng lại cực kỳ dễ ăn điểm của các cụ Trưa mùng 4, em đáp máy bay đến Nội Bài, gọi taxi đi thẳng đến nhà ả (hồi trước ngồi chém gió, có lần ả mở google map lên khoe nhà cho em xem nên nhớ). Thằng Taxi tính đi lòng vòng, em chồm lên phía trước vỗ vai bảo: “Lịt mẹ! Anh đi Hà Nội lần thứ 8 rồi, mày liệu hồn đi sai đường thử coi” Nhờ thế mà nó nghe răm rắp, chạy mỗi 1 tí là tới
Vào đến nơi, gọi cho ả phát cho giật mình chơi. Ai ngờ ả giật mình thật. Mừng phát khóc rồi lật đật lôi mình vô nhà. Giờ nghĩ lại ánh mắt của ả hôm đó, thật là cảm động tới phọt nước mắt
Vào nhà tặng khô nai, thạch anh các kiểu mới biết ông già của ả hình như làm chức gì rất to. Trong nhà có một cái tủ rượu to đùng, toàn rượu đắt tiền. Em thì không rành về rượu lắm, nhưng nghe đâu cái tủ đó phải vài trăm triệu là ít Toàn cái gì mà X.O với Johnny Walker loại mấy chục năm. Nghe bảo người ta tặng. Còn ổng thì toàn uống rượu ta nên cứ nhiều lên mãi. Nói chuyện với các cụ thì đơn giản hơn nói chuyện với gái nhiều! Chỉ cần giả vờ nghe mấy ổng kể chuyện, lâu lâu chọc cười vài câu nhạt nhạt, hoặc khêu chuyện ra cho mấy ổng kể. Ví dụ thế này:
* Cái tủ rượu đẹp ghê bác nhể?
* Bé T về nhà cũng đảm đang ghê nhỉ? Hồi trước con cứ nghĩ cô bé tiểu thư lắm chớ!
* Từ đây vào trung tâm Hà Nội xa không bác?
* Bác cũng thích văn hóa Nga nhỉ?
* …
Cứ thế mà nói chuyện cả ngày. Các cụ tầm tuổi năm mấy thích nhất là giáo huấn. Chỉ cần có thằng nào ngồi nghe mấy cụ giáo huấn, lâu lâu phụ họa vài câu là thích ngay. Đến giờ ăn, cứ giả vờ khách sáo vài câu lấy lệ cho các cụ nài ở lại, rồi sau đó xăng xái lao xuống bếp phụ cái này phụ cái kia, không cắt cổ gà thì cũng phụ chặt gà, hoặc cắt bánh chưng, hoặc ít nhất cũng phải bê thức ăn lên phụ. Ai bảo ngồi trên chơi thì cười cười rồi nói “không sao, ở nhà con đều thế”. Khi làm lại để ý đến ả, không để ả làm nặng, hoặc thậm chí giành việc của ả cũng được. Đến bữa ăn thì thể nào các cụ cũng khoe món này khoe món kia thì thể nào cũng nên thử, rồi làm ra vẻ như hiểu biết, gật gù thế này thế kia. Ăn uống từ tốn, nhưng phải ra vẻ thích thú, lâu lâu gắp cho ả vài miếng, cạn vài ly rượu đế với ông già, khen ngợi bà già hoặc ngó quanh có cái gì để nói thì nói… Cuối cùng xắn tay lên phụ dọn dẹp. Nếu gái của các thím phải rửa chén thì nhảy xuống phụ, nếu người khác rửa thì thôi ra đằng trước hầu chuyện ông già, khen gái vài câu văn nghệ rồi lại châm ngòi cho các cụ kể. Thế là kết thúc quá đẹp cho một chuyến du hí mà thiên hạ gọi là cực kỳ đáng sợ.
Nói chung cứ thật tự nhiên, thật xăng xái là được lòng cả ông già lẫn bà già
Em thì em có ưu thế cũng khá to là vì ngoài mới quà ra, em còn biết chút ít về tử vi toán số. Mấy ông cán bộ thường rất mê tín, vậy nên xổ ra vài dòng là mấy ổng thích mê ngay
Trong thời gian đó, có một đoạn đối thoại mà sau này em với ả cứ nhắc lại rồi cười hoài. Lúc đó, ông già ả cũng đã ngà ngà say rồi:
– Bác là bác chỉ thích gả con gái trong phạm vi bán kính 20 cây số thôi!
– Bác làm thế thì khổ em nó quá! Lỡ chẳng may em nó quen được 1 người tốt hơn trai trong vùng nhiều lần, nhưng chỉ xa hơn mỗi một tí, thì có phải tiếc không? Hay là bác nới rộng khoảng cách ra thêm một tí xíu xìu xiu thôi
– Tí xíu là nhiêu?
– Tầm 2000km ấy
Rồi ổng bảo em láu cá. Vỗ vai cười sằng sặc. Hình như đã bị em đánh gục
Mà đúng thực là bị đánh gục thật! Sau này vào nam, ả nói với em rằng ba ả cực thích em luôn. Cứ nhắc về em suốt