Chờ nhau thiếu một giây]
Ả gọi cho em vào một sáng tháng mười hai năm ngoái. Chẳng rào trước đón sau, chỉ nói thẳng một câu:
– Nếu bây giờ em yêu cầu thì anh có ngủ với em không?
– Anh…
Lúc ấy, đang ngồi làm việc mà không sao kiềm được cảm xúc, nước mắt em trào ra. Rồi sợ nước mắt làm nghẹn giọng, em gác điện thoại qua một bên, bất giác nhìn ra cửa.
Ả đứng bên ngoài nhìn vào chỗ em ngồi từ lúc nào.
Lúc đó ngốc thất! Sao không bảo sếp sắp xếp cho một chỗ ngồi khuất khuất một chút, chứ ngồi ngay cạnh cửa ra vào, người ta vừa mở cửa thang máy đã thấy mình khóc. Một chút giả dối cũng không làm được nữa.
Lúc trước em cũng có nói qua rằng ả vốn là CTV của công ty em rồi các thím nhỉ? Vì quen mặt quá nên ả có phăm phăm vào tận bàn làm việc của người này người kia cũng là chuyện bình thường. Có vài người đi vệ sinh ngang qua. Nhưng có lẽ ả cũng giống như em, chẳng nhìn chẳng nghe thấy một ai ngoại trừ nhau. Vài người có lẽ cũng hỏi han ả đôi chút. Hình như ả cũng tùy tiện gật đầu cười vài cái rồi bước thẳng về phía em, phía một thằng nhân viên quèn đang giả vờ lúi húi làm việc và lén lau nước mắt. Hồi ấy ngốc thật! Già đầu rồi còn khóc như trẻ con.
– Đi với em được không?
Quanh đó có vài tiếng chọc ghẹo. Nhưng em chẳng còn quan tâm nữa. Đằng hắng vài tiếng rồi báo sếp xin ra ngoài một lát.
– Một lát cái gì mà một lát! (em chẳng bao giờ hết mê cái kiểu nói này của ả ) Nghỉ nguyên ngày!
– Sếp ơi! Anh không cho em nghỉ nguyên ngày đâu phải không?
Sếp: – Bình thường thì không! Nhưng mà bé T xin thì anh cho
– Sếp phản bội vl
Sếp: – Chưa đâu em! Cuối năm nay tao trừ 1 điểm KPI của mày mới gọi là phản bội
Hôm ấy em đưa ả đi một vòng trên chiếc Hắc thiên lang ghẻ (Sirius RC đen-trắng) của mình dạo quanh những con đường bất tận của Sài Gòn.
– Giờ còn mỗi anh với em, anh trả lời đi.
– Trả lời cái gì?
– Anh có ngủ với em không?
– Em sắp đám cưới rồi đó cô gái!
– Em hỏi gì thì trả lời đó đi!
– Ừ! Anh muốn ăn em. Nhai tới xương, nút cả… tủy.
Ả cười thật giòn. Ngày ấy em yêu nhất là cái nụ cười đó. Rồi thì cốc lên cái nón bảo hiểm cái cốp.
– Mỡ đó mà húp! Đồ dê xồm.
– Lại phải kể câu chuyện về cô gái và chàng trai đi lạc đến nhà hoang à?
– Không cần! Cho anh cũng không dám ăn.
– Yêu nhau lâu vậy, em cũng không biết anh thích nhất là lừa người khác à?
– Vậy chuyện với N là anh lừa em?
– Không có…
– Sao anh lại biết em sắp cưới?
– Em nên đổi pass facebook đi.
– Anh đọc lén?
– Tò mò từ bé, không bỏ được!
Im lặng một thời gian. Những con đường vẫn lướt qua kẽ mắt. Rất lâu không gặp, mỗi khoảnh khắc bên nhau đều thật quý giá. Nhưng một lời cũng khó nói.
– Thực ra, chia tay lâu vậy rồi em mới nghĩ.
– …
– Anh có nghe em nói không đó?
– Lúc nào anh cũng lắng nghe hết.
– Em nghĩ rằng, cuối cũng thì em cũng chẳng cần tình yêu nữa. Nó quá nguy hiểm, quá khó kiểm soát, lúc nào cũng làm em mất lý trí hết. Em cần một thứ gì đó khác. Cần ai đó yêu em ít một chút, em cũng yêu người đó ít một chút, nhưng em thoải mái với nó.
– …
– Người đó không giống anh chút nào luôn đó Gió! Người đó vụng về gì đâu! Nói năng thì chả mắc cười tí nào! Nhưng được cái ở bên người đó, em lúc nào cũng thấy an toàn. Với lại người đó chẳng có bất kỳ ai ngoài em. Chẳng giống như anh. Cái đồ lăng nhăng!
– Đôi khi lòng chung thủy của một thằng con trai không nằm ở chỗ nó có bao nhiêu cô gái, mà là nó luôn nghĩ tới ai.
– Giờ em chẳng nghĩ vậy nữa. Em thấy mình cần cảm giác an toàn hơn là tình yêu.
– …
– Mấy hôm rồi em lại nằm mơ thấy anh Gió ạ! Em nằm mơ thấy anh lại đưa em đến một căn nhà có nhiều cửa. Rồi rất nhiều bậc thang cứ đi lên mãi. Anh lên đó một mình trong khi em đứng đợi bên dưới. Anh ác ghê! Cứ đi ào ào lên, chẳng cho em đi cùng gì hết!
– Anh thèm vuốt tóc em nhỏ ạ!
– Hừ! Anh có nghe không đó?
– Thì nghe nè!
– Anh đi lên hoài, lên hoài. Cái cầu thang bỗng dưng cao thật cao. Tới khi em chỉ còn thấy anh có tí xíu thì anh dừng lại, rồi ngoắc tay gọi em lên. H gọi em lại, nhưng em cười với ảnh một cái rồi chạy tới chỗ anh. Anh chẳng nói gì hết, chỉ cho em cây Dương cầm nằm trong một căn phòng nhỏ. Em nhớ có lần anh nói anh thích con gái đánh dương cầm nên cũng ráng ngồi tập. Nhưng mà chắc tại em ngốc nên tập mãi chẳng được gì. Mà em ngốc thật Gió nhỉ?
– …
– Nhiều lúc em nghĩ rằng, giá như mình đừng yêu nhau thì tốt! Mình có thể làm bạn. Mình có thể vẫn cùng nhau đi tới chỗ này chỗ kia. Anh nhớ có lần em đòi anh đưa em đi ngắm mặt trời mọc trên sông hông? Hồi đó anh ngủ nướng thấy mồ! Em gọi mãi mới chịu dậy. Đến khi đi thì trời đã sáng bửng, chả ngắm được gì. Hồi đó em giận anh quá trời.
– …
– Rồi có lần anh hứa đưa em đi ngắm trăng bên bờ nước nhớ không? Anh hẹn bảy giờ, mà tám giờ rưỡi anh mới tới. Em giận quá không chịu ra mở cửa. Hai đứa đứng trong đứng ngoài, hôm đó lạnh tê. Nghĩ lại thấy em ác ơi là ác. Mà giận quá mà!
– Hôm đó anh đi nửa đường thì lủng bánh xe. Tìm chỗ vá thôi cũng đã mệt phờ…
– Rồi có hôm em giận anh quá, nói “anh cút đi, đừng bao giờ trở lại luôn cũng được”. Anh thì đứng dưới mưa cả buổi, nói không ra gặp anh thì không về…
– Hôm đó mới là lạnh teo trym. Mà chưa sợ bằng lần đi La Gi.
– Ừ! Lần đi La Gi chơi. Muộn rồi mà em còn bắt anh chở về Hàm Thuận Nam thăm bạn. Hôm đó mưa to kinh khủng, anh lạc tay lái, suýt chết tới mấy lần. Áo mưa thì rách toạc… Hồi đó em sợ kinh khủng.
– Còn lần anh đi Phú Yên lạc trên núi còn sợ hơn.
– Hồi đó đang ngồi học bài tự nhiên anh nhắn “em ơi anh đi lạc trên núi”, rồi điện thoại anh tự nhiên không liên lạc được. Em còn tính bay ra ngoài đó tìm anh.
– Điện thoại người ta hết pin. Ba cái smartphone phiền phức kinh! Tới lúc cần toàn hết pin.
– Chớ không phải có đt xịn anh toàn chơi game cho hết sạch pin hở?
– Thì điện thoại xịn để chơi game chớ làm gì?
– Ờ! Chơi hết sạch xong lấy điện thoại em ra chơi tiếp. Ghiền game như gì.
– Còn đỡ hơn người ta ghiền massage.
– Hồi đấy anh mà đi chắc em giết anh luôn! Chơi cho sướng rồi về lây bệnh cho gia định chớ ích gì?
– Toàn dọa giết anh. Sao hồi đó không giết anh luôn đi.
– Giết người mà không bị trừng phạt là em giết anh rồi! Như hôm đó, cái gì mà N ngon hơn em, cái gì mà vừa được lợi vừa có tiền. Em hận anh lắm Gió ạ!
– Hôm đó em có đau tay không?
– Cũng có. Mà đau lòng hơn.
– Từ giờ không cần đau lòng nữa.
– Em yêu anh Gió ạ! Nhưng mà anh nói đúng. Chẳng ai sống với tình yêu được! Nó quá bấp bênh. Em cũng chẳng bỏ ba mẹ em được! Em cần ai đó yêu em đủ thôi. Em cũng yêu họ đủ thôi. Nhưng an toàn. Em thoải mái với điều đó.
…
Hôm ấy nói rất nhiều. Ban đầu còn nghĩ mình chẳng thế nào nhớ nổi. Thế mà ngồi viết ra, bỗng dưng giống như vừa xảy ra tức thì. Em là một người rất hay quên. Nên điên rồ thật! Chẳng ngờ lại nhớ
Ai đứa ở bên nhau suốt một ngày. Buổi sáng thì chạy sang Country House tán dóc, tới trưa ghé ăn bánh canh cua hẻm 17 rồi vòng qua Quận 7 hóng gió, đầu giờ chiều chui vào bảo tàng tranh 3D chụp ảnh, chiều mát vòng ngược về Đặng Văn Ngữ, Phú Nhuận ăn cá viên chiên, sau đó lại vòng qua đi dưới hàng cây Sao đường Ba tháng hai, hàng me Lý Tự Trọng, chui qua hầm Thủ Thiêm, ngắm sông bên bến phà Thủ Thiêm, chạy bạt mạng trên đại lộ Đông Tây, về đến tận Hồ Đá làng Đại học một đêm vắng hoe… Một ngày mà như rút gọn lại một năm yêu nhau. Hồi ấy, em chỉ muốn được đưa ả đi mãi. Đi mãi.
– Vậy là ngày mốt em cưới?
– Thưc ra là đám nhà gái thôi.
– Vậy mà còn đòi ngủ với anh.
– Vì em muốn dành lần đầu của mình cho người em yêu nhất.
– Mất rồi làm sao em ở được với người ta nữa?
– Em nói với ảnh là em mất lâu rồi. Ảnh nói mặc kệ.
– Đồ điên!
– Anh mới là đồ điên. Gái xinh còn trinh như em mời anh mà anh còn không dám ăn.
– Vì thằng em anh nó yêu em hơn cả anh
Tối hôm ấy, em vả ả đều không ở nơi mà cả hai đáng ra nên ở. Cả hai ở cùng một nơi, nơi chỉ có hai đứa, lại làm tất cả mọi thứ cùng nhau…
…trừ sex.
– Dù có yêu em thế nào, anh biết đàn ông bọn anh khốn nạn thế nào. Nên cái gì nên giữ vẫn cứ nên giữ. Anh yêu em, chẳng vì cái đó. Mà em yêu anh, nên chắc cũng biết anh thương em thế nào. Anh đã thương em đến vậy, sao còn muốn để người ta xem thường em được.
Em đã nói, đại loại như thế. Hồi đó nghe đồn phá trinh một đứa con gái thì tăng thêm 5 năm tuổi thọ. Cảm thấy hơi tiết nuối một chút xíu.
Dù sao thì em cũng rất thích vuốt tóc ả, thích nằm gối đầu trên đùi ả nghe ả đọc Hoàng tử bé bằng chất giọng MC trời phú, lâu lâu bàn tay lại nghịch ngợm đôi chút, kể vài câu chuyện xàm xí, hôn ả những nụ hôn bất tận mà ả bảo “như muốn cắn nát em”. Hôm ấy, ngủ bên cô gái mình yêu thật sự rất ấm áp.
———
Sáng hôm sau, ả nói rằng ả cần phải về. Vì cả nhà có lẽ đã phát điên lên được vì ả.
– Hôm qua em quăng điện thoại ở nhà, ra ngoài mua đại cái đập đá với sim rác rồi đi. May mà nhớ số của anh.
– Đã mua vé máy bay rồi?
– Người ta mua thì phải mua vé khứ hồi. Ai ngốc như anh? Bay tuốt từ Quy Nhơn về, biết chắc là sẽ phải quay lại mà không mua khứ hồi.
– Giờ em đi thật à?
– Đưa em đi một vòng được không?
Sáng hôm đó trên đường Ba tháng hai.
– Cây này là cây gì Gió?
– Là cây Sao. Anh nói với em rồi mà!
– Em thích hỏi. Vì lúc nào anh cũng trả lời.
– Thế đố em đường Võ Văn Ngân hôm qua anh chở em qua trồng cây gì?
– Anh đố hoài rồi! Cây Đại.
– Sai bét! Cây sứ! lại đố em, kế bên cây sứ thứ 2 đường Võ Văn Ngân, người ta trồng cây gì?
– Cũng là cây sứ.
– Sai bét! Là cây Đại!
Ả cười ngặt nghẽo. Câu đố ấy em hỏi ả cả chục lần. Lần nào ả cũng bảo quên rồi cố tình bị lừa.
– Vậy đố em vì sao ở Sài Gòn trồng rất nhiều cây Đại
– Anh cũng nói em rồi! Vì cái gì liên quan tới người Chăm ấy!
– ĐÚng vậy! Hoa Đại, người ta gọi là hoa Chăm, là quốc hoa của người Chăm thời xưa…
Rồi hai đứa chợt im lặng.
– Về Hà Nội, em sẽ nhớ hàng cây Sao lắm!
– Không nhớ anh à?
– Hihi. Nhớ một xíu xìu xiu thôi!
– Hay em ở lại đây với anh đi! Đừng về nữa!
– Không! Em phải về. Anh biết mà!
– …
Nói rồi ả ôm lấy em khóc:
– Em nhớ Gió lắm! Nhớ tới phát điên luôn!
– Nhỏ nè! Em có muốn nghe kể chuyện không?
Ả riết chặt lấy em từ phía sau, áp đầu sát lại, giống như sợ không nghe thấy từ nào đó.
– Ngày xưa, có một cô gái vô cùng xinh đẹp, giống như em vậy… (bí kíp cũ nhé ). Hai nghìn chín trăm chín mươi chín năm mười một tháng hai mươi chín ngày, hai mươi ba tiếng năm mươi chín phút năm mươi chín giây sau, nàng đang đi trên đường thì chợt nhìn thấy một chàng trai. Nàng xúc động không nói nên lời. Chưa kịp làm gì thì chàng trai ôm hôn và nói “anh đã tìm em suốt ba nghìn năm nay rồi!”
– Cái này anh kể em nghe rồi!
– Cái đó anh kể sai. Giờ anh mới kể đúng nè! Cô gái đồng ý làm người yêu của chàng trai mà không biết rằng, chàng trai tuấn tú đó không phải là người mà cô tìm kiếm suốt ba nghìn năm nay. Cô nói yêu chàng, chàng cũng nói yêu cô. Chỉ một giây sau khi chàng trai hôn cô, một chàng trai đã tìm kiếm cô, người mà cô tìm kiếm ba nghìn năm tìm đến.
– Rồi sau đó?
– Dù đã là hoa có chủ, chàng trai nhân vật chính vẫn tiếp tục kiên trì theo đuổi cô thêm một năm rưỡi nữa. Khi chuyện tình cô tan vỡ, chàng dang rộng vòng tay đón cô vào lòng, dùng tình yêu đã được thử thách qua nghìn năm bảo bọc cho cô, chữa lành vết thương cho cô, khiến cô cảm thấy an toàn…
– Chẳng có ai đợi ai ba nghìn năm hết.
– Có chứ! Từ giờ em nhớ sống cho tốt. Bỏ một chút tình cảm, được cái những thứ khác sẽ tốt hơn. Em cũng chẳng cần cả đời phải cắn rứt vì bất hiếu với ba mẹ, mỗi ngày chẳng sợ xa nhà, cũng chẳng cần lo lắng chuyện tiền bạc tầm thường. Cái gì thích thì làm. Không thích thì đừng có làm. Chẳng cần hi sinh vì ai. Coi như bây giờ mình làm lại, bắt đầu chờ nhau thêm ba nghìn năm nữa. Lần này đừng sớm giây nào. Nhớ hông?
Chưa bao giờ em nói những lời như thế cả. Nhưng rồi ả im lặng. Em cũng im lặng. Ai rồi cũng sẽ đến lúc phải chia tay nhau.
Nếu yêu ai đó, bạn đâu cần phải cưới họ. Nhìn họ hạnh phúc là đủ. Có phải vậy không?