Cây, lá và gió 1 ]
Hôm đó, ả vừa nói vừa khóc
– Ba em nói muốn em về Hà Nội lấy anh H.
– Rồi ý em sao?
– Em không chịu nên mới có ngày hôm nay vậy đó! Em xin lỗi!
Em quay sang ôm ả vào lòng:
– Nghe nè nhỏ! Chuyện gì cũng có thể giải quyết. ĐỪng có nghĩ quẩn! Có anh ở đây rồi nên đừng lo gì hết!
Ả nằm trong lòng em ừ một tiếng nhỏ nhỏ. Dần cũng nín khóc, ngủ ngoan như một con mèo. Chắc là mệt quá.
Sáng hôm sau em đưa ả về phòng, nhắc lại một lần rằng không cần suy nghĩ nhiều chuyện đó. Đợi em giải quyết là được.
Ba cái chuyện lu xu bu vụ quay lại Quy Nhơn, chuyện công việc, gặp người này người nọ, rồi tới nhà ả các kiểu xin phép để em trực tiếp bỏ qua nha! Miêu tả ra thì dài, mà nội dung chẳng có cái mẹ gì đáng giá cả!
Hôm đó em đến gặp ông già ả. Thực ra, sau cái tết đầu tiên ghé nhà, ông bà già ả khá là thích em, nên lâu lâu cứ nhắc ả rủ em về chơi thăm ổng bả. Người già, có một đứa trẻ trẻ ngồi nghe mấy ổng kể chuyện xưa, thường là thích lắm. Vậy nên có dịp đi công tác ra Bắc là em lại ghé chơi, chẳng cần lý do lý trấu gì cả!
Lần đó đến, xã giao chưa đến chục câu, đợi lúc chỉ có mỗi em với ông già, em mới gặn hỏi:
– Bữa nay con tới, tính là tính hỏi bác cho phép con hỏi cưới bé T. Dù gì thì 2 đứa cũng ra trường, cũng tự lo cho mình được, với lại tụi con cũng yêu nhau hơn năm nay rồi. (nội dung chính là vậy. )
Ông già nghe xong hơi giật mình một tí. Từ hồi bắt đầu tập tành tán gái, em cũng cố gắng học cách để ý nét mặt người khác, thành ra chỉ cần tí xíu thay đổi là em nhận ra ngay. Nhưng lần đó đáng ra em cũng chẳng cần rào trước đón sau, rồi thì phỏng đoán tâm lý gì cho mệt. Vì ổng nói thẳng. Người lớn, nhất là đàn ông, luôn chỉ thích nói thẳng.
Ổng nói với em rằng, đúng là có lúc ổng cũng muốn gả con bé cho em. Phần vì ổng bả cũng thích em, phần vì con bé, mỗi lần về nhà lại kể về em với vẻ mặt cực kỳ hứng thú, rồi thì mấy tháng con bé ở với bà chị họ, bà chị đó cũng nói tốt về em kha khá (cho nên mới nói, tán gái thì nên tán cả họ nhà nó trước cho an toàn là vậy )
Nhưng mà có nhiều thứ mà mình không nói trước được. Nhà em với nhà ả cách nhau quá xa, nên ổng bả lo sau này hai đứa sống tít trong Sài Gòn, có việc gì cũng không thể về, rồi thì nhà chỉ có mỗi ả là con một, ổng bả không muốn xa con, mà bắt em ra bắc ở rể thì bất công cho em quá các kiểu. Đoạn này nghe xong đã biết, đúng là có một phần nguyên nhân ở đó, nhưng nhất định không phải nguyên nhân quyết định. Vì nếu khoảng cách là lý do chính, thì ngay từ đầu ổng bả đã phải ngăn cản quyết liệt chuyện 2 đứa em yêu nhau rồi.
Em biết, ban đầu ông già cũng có ý định nói thật với em lý do bắt ả cưới thằng H, nhưng loanh quanh một hồi lại thành ngại ngần, thành ra không kể nữa. Cuối cùng bí quá em quyết định chơi cùn.
– *vừa nói vừa cười cho người ta nghĩ mình giỡn* Bác không nghĩ là cháu sẽ dẫn bé T trốn vô nam ở luôn hở?
– *ổng cũng cười* Con bé thương ba mẹ lắm! Không làm vậy đâu! Với lại bác biết mày chững chạc, đùa thì được chứ chả làm đâu!
– Thì trẻ nít giờ nó vầy. Phải người lớn đâu mà lo được.
Tới lúc này ổng mới trầm giọng, không cười nữa mà kể thật.
– Cháu nói vậy thì bác cũng nói thật. Chỉ mong cháu đừng buồn.
– Cháu mới hỏi cưới không được. Còn gì buồn hơn (vừa nói vừa cười cho ổng nghĩ mình đùa)
– Ừ! Thực ra thì ông sếp của bác làm ở trên *beep* (đã mã hóa để tránh nằm vùng) có thằng con cũng để ý bé T. Tháng rồi ổng mới ngỏ ý muốn làm sui với bác.
– À, là H.
– Cháu cũng biết hở?
– Dạ! Cháu cũng có nghe T nói sơ sơ.
– Thực ra thì bác bằng này tuổi đầu cũng chỉ có mỗi đứa con gái, nên cũng muốn cho nó được hạnh phúc. Chứ mình già rồi thì có còn cần gì nữa đâu!
– …
– Thằng H nó là người tốt. Học giỏi, đẹp trai, nói năng cũng lễ phép. Hồi trước nó cũng tỏ ý thích bé T. Mấy năm đi học nước ngoài, cách mấy tháng lại về hỏi thăm con bé 1 lần, rồi cũng hay tới xăng xái giúp đỡ gia đình nọ kia. Ông già nó lại là sếp của bác. Ổng đã ngỏ ý thì bác cũng chỉ đành nói: “để hỏi ý kiến nó” vậy thôi…
Rồi ông già còn nói một ý thế này:
– Bác biết cháu thương con bé. Nhưng bác cũng thương nó. Vì thương nó nên mới nghĩ cho nó. Nếu như nó lấy được thằng H, điều kiện gia đình tốt, lại ở gần nhà bác, cũng chẳng có cảnh “chiều chiều trông về quê mẹ”. Thằng H tính tốt từ nhỏ giờ. Con nhà giàu mà không hề kênh kiệu, chẳng chơi bời gì, lại thương con bé lâu như vậy. Ba nó cũng thích, coi con bé như là con trong nhà… Bác chẳng ép nó cưới ai hết! Nhưng mà bác gợi ý vậy thôi! Lúc nhỏ cứ nghĩ tình yêu là cái gì đó to lắm. Nhưng già rồi mới hiểu, thương nhau là đủ. Còn chuyện tình yêu trẻ nít sớm tới mà cũng sớm quên, chẳng để lại được gì. Bác nói thế để cháu tự suy nghĩ.