Tâm – Chương 249: – Botruyen

Tâm - Chương 249:

Tâm đứng trên sân ga hàng không. Đón chào nó là chút nắng ấm áp của Đà Nẵng. Trời đã vào đông, nhưng nơi đây vẫn có những lúc ấm áp. Nó đi về, và tiếp tục những công việc dang dở sau kỳ nghỉ. Việc lại ngập đầu. Dường như càng có nhiều tiền thì người ta càng bị công việc quấn chặt lấy. Cái thời kỳ của bất động sản, người người từ mọi miền ùa về đây mua đất. Có đầu cơ, có mua đi bán lại ngay, có xây nhà lập nghiệp. Công ty của nó chỉ có việc là kiếm thật nhiều khu đất để phân ra rồi bán. Mọi giấy tờ dự án cô Loan lo hết. Nó chỉ có việc là xây cất nếu ai có nhu cầu. Thành phố như to ra, nhà cửa nhiều hơn. Quán xá nhiều hơn sau một đêm, người cũng vậy.
Công việc của chú Khá có vẻ cũng suôn sẻ hơn vì thế. Qua lời thằng Mạnh thì chú có vẻ đỡ chơi bời. Một phần vì thằng con kè kè, một phần vì nhiều việc. Chú lao vào công việc, cố tìm lại những tham vọng đời mình. Tâm cũng vài lần gặp và nói chuyện với chú. Còn chút trúc trắc nhưng hai chú cháu đã nói chuyện lại với nhau. Nó cũng đôi lần điều ít quân ra hỗ trợ chú. Cũng vì chú tham lam, cứ nhận làm nhưng không đủ lính. Giờ riêng việc xây nhà dân thôi cũng không hết việc. Tâm cũng bị quấn vào vòng xoáy ấy. Mùa đông, sắp tết nhưng ai nấy vẫn vã mồ hôi vì tiến độ công việc. Nhưng Tâm không thấy mệt, mắt nó sáng ngời. Qua tết, nó sẽ gác lại mọi việc tập trung xây căn nhà của nó. Sẽ sớm thôi, nó sẽ đón những người đàn bà của mình vào đây sống với nó.

Nó có đôi chút buồn khi mới vào lại. Trước khi đi nó đã nhận được câu trả lời của Hiền. Không khác mấy so với nó đã định. Hiền muốn bay nhảy, không muốn vào đó làm vợ nó. Nàng bảo đã từ chối Khải. Hiền nghĩ nên dành thời gian cho bản thân, tận hưởng cuộc sống tuổi trẻ. Nó đôi lúc nghĩ Hiền từ chối Khải vì nó. Nhưng có sao đâu, miễn là Hiền thấy vui. Nàng vẫn còn quá trẻ, cũng thật tội khi gắn với nó. Có lẽ nàng không muốn tối ngày đi làm rồi gắn với nó, cuộc sống bó buộc quá sớm. Hiền chọn con đường khác, để cảm nhận rõ hơn về bản thân mình mong muốn. Hiền lập lờ khi nói có thể sẽ quay lại tìm nó. Tâm cười, nó nghĩ lần sau gặp có khi nàng đã có người yêu mới.

Tối nay là tiệc cuối năm của công ty. Có vẻ như công ty càng to thì lễ nghi càng lắm. Nhưng đây cũng là buổi liên hoan của cả công ty, để mọi người đoàn kết hơn. Công ty còn trẻ, nhưng nhân sự thì càng lúc càng đông, phân nửa chưa làm được một năm. Cả khán phòng gần 200 người, tất nhiên không có cánh công nhân rồi. Thằng Tú, đàn em nó giờ cũng lên thành quản lý một nhóm lớn, đi theo nó đến bữa tiệc. Mới ngày nào cả hai còn xách vữa sửa nhà cho chị Ngọc.

Bữa tiệc còn có nhiều vị quan chức bạn bè, đối tác của công ty. Đây là dịp để dì Sương và cô Loan giới thiệu thành công của công ty, là nơi để những người như dì và cô làm ngoại giao. Nhà Trần Hùng cũng có mặt, ngồi ở một bàn khác. Hắn vẫn cười nói như bình thường giữa bao người, có lẽ quan chức bản chất là thế. Tâm nhìn qua bàn, nó gật đầu chào con cô Loan, thằng Nghĩa. Nghĩ cũng lạ, trước đây nó và thằng Nghĩa còn đánh nhau vì bảo vệ Thảo Nguyên và dì. Giờ dì và cô Loan lại hợp tác với nhau. Thằng Nghĩa cũng vào công ty làm cùng mẹ, nó và thằng Nghĩa lại chạm mặt nhau. Cũng chả thân quen, nhưng cả hai cũng chấp nhận sự hiện diện của nhau. Những oán thù, khúc mắc cũng tan biến khi cả hai có cùng lợi ích.

Tâm hướng đến sân khấu. Trên sân là hai người đẹp, chủ nhân bữa tiệc. Dì mặc một bộ váy màu xanh da trời, phần trên quây ngang ngực. Cái váy khéo léo khoe cái eo thon gọn của dì, làn da trắng mịn và bầu ngực hơi lấp ló. Tâm cười, chú Tiến mà ở đấy chắc nổ phổi vì bực mình.

Cô Loan đang mặc một bộ đầm na ná áo dài hay áo sườn xám Trung Quốc nó cũng không rõ. Cái váy được ôm khít lấy người, khoe những đường cong gợi cảm. Đùi được xẻ thật sâu, nếu ngồi không khéo có khi lộ hàng. Cô cũng thật đẹp, dù không thể bằng dì được. Ở cô Loan nó thấy sự nóng bỏng hừng hực như núi lửa sắp tuôn trào. Nó nhìn quanh khán phòng, đàn ông như dán mắt vào hai người phụ nữ trên sân khấu đang giới thiệu về thành tích công ty.

Những màn giới thiệu cũng qua, dì và cô về chỗ mang rượu đi chúc mừng với mọi người. Trên sân khấu là những màn biểu diễn cây nhà lá vườn của những nhân viên mới. Tâm lấy ít thức ăn rồi nó ra ban công đứng. Gió lành lạnh làm Tâm như thấy hiu quạnh hơn. Nó nhớ nhà, nhớ những người phụ nữ của nó. Đâu đó trong Tâm lóe lên hình bóng của Thảo Nguyên, của Liên và… An. Những người dường như đã rời xa khỏi đời nó.

Tiếng guốc cao gót lộc cộc làm Tâm quay lại. Dì đứng đó với ly rượu trên tay. Mặt dì hơi đỏ, có lẽ mấy vòng mời rượu cũng làm dì hơi say. Dì tới bên Tâm, tựa người vào lan can. Mắt dì mông lung nhìn trời mịt mù.

– Dì hơi say rồi thì phải.

– Chưa, ăn nhằm gì. Chẳng qua uống liền một lúc đúng là hơi choáng thật. Sao con không vào trong.

– Con thấy không quen. Mang ra đây vừa ăn vừa hít thở thấy dễ chịu hơn.

– Con vậy là không được. Con là giám đốc phụ trách mảng xây dựng, không trong đó phụ dì và cô lại chạy ra đây.

– Con là thợ xây, chỉ giỏi xây trát thôi. Mấy cái ngoại giao con không hợp lắm.

– Vậy sau này sao dì dám giao thêm việc cho con. Làm giám đốc là phải biết uống rượu, biết ngoại giao.

– Thôi, dì xem ai có khả năng cứ giao cho họ. Con phụ trách xây dựng là được. Mấy trò rượu chè giả tạo lắm, con chưa tập được.

– Cái thằng bé này, con nói vậy là nói dì giả tạo à.

– Đâu có, ý con là làm mấy cái ngoại giao này cứ phải khéo khéo, con cục súc không biết làm.

– Dì thấy chẳng qua con chưa quen, chứ về khéo mỏ ai bằng con.

– Sặc, sao dì lại nói vậy. Con làm gì biết khéo mỏ.

– Chả thế, dì thấy mấy đứa nhân viên nữ có vẻ kết con lắm. Con xem có hợp đứa nào không.

– Thôi, con xin dì. Con không muốn yêu đương gì hết.

– Sao, ngại à. Hay sợ vợ ở quê biết.

– Sao lại sợ. Cô ấy còn dấm con gái cho con, bảo con cưới vợ để có người chăm sóc hẳn hoi khi về già.

– Thế là tốt rồi, dì chọn cho con nhé.

– Không, đừng vậy. Con không thích.

– Sao không thích, hay con có ai rồi.

– Hừm… nếu có ai con thích thật, thì người đó cũng xa con rồi. Cuộc đời con cứ như vậy là tốt rồi dì ạ.

– Con vẫn nhớ tới con bé nhà dì à.

– Có đôi chút thôi. Còn cả người khác nữa. Tính con trăng hoa mà dì.

– Gớm, không phải khoe. Tính con dì sao chẳng biết.

– Thì vậy, con không phải dạng tử tế gì, với cả những mối quan hệ của con phức tạp. Nên con nhớ thì nhớ vậy thôi, chứ con cũng không muốn ai dính vào con nữa.

– Con có muốn dì kể con tình hình đứa nhà dì không.

– Không, dì kể xong con sẽ càng nhớ cô ấy. Khi nào cô ấy cưới dì nhớ báo con một tiếng.

– Nhỡ nó không lấy chồng thì sao.

– Cô ấy xinh thế, tính tình thiện lương, sẽ có người đủ tốt để làm cô ấy chấp nhận.

Tâm cười rồi bỏ dì ở đó. Nó thấy trái tim như rời rạc. Không nhắc đến thì thôi, nhưng nhắc đến Thảo Nguyên nó nhớ như in những giọt nước mắt của nàng. Không hiểu nàng bây giờ ra sao. Nó thực ra rất muốn biết, nhưng nó không đủ can đảm để hỏi.

Tiệc dần tan, mọi người cũng về dần. Hội trường trống rỗng. Tâm đi từ từ vào trong, nó lấy 1 chai rượu dở từ phục vụ rồi uống. Cái lạnh giá ban đêm, cái nỗi nhớ xa nhà, nỗi nhớ người thân, rồi nỗi nhớ thương những cô gái đi qua đời nó làm Tâm muốn uống cho quên đi. Nhưng rượu vào, cái nỗi nhớ đó càng khắc khoải trong nó. Chai rượu đã cạn, nhưng không còn chai nào cho nó uống nữa. Tâm lê bước dần đi ra cửa, nó nghĩ đi về vậy.

Rượu dần ngấm, cả tối nay nó toàn uống rượu. Dù chưa say lắm nhưng cũng đủ để nó chếnh choáng. Nó bước đi mà tí va vào người khác vừa từ thang máy ra. Là dì… và cô Loan. Nó vẫn đủ tỉnh để cố né hai người, thành ra ngã kềnh ra đất.

– Cái thằng này, vẫn chưa về à. Làm sao mà uống say đến thế này.

– Để tôi gọi nhân viên đỡ cậu ta về.

– Thôi, để nó với em. Chị Loan cứ về trước đi. Vấn đề của thằng bé này nó không phải say là giải quyết được.

– Cô có đỡ được không. Trông cậu ta say quá.

– Chuyện nhỏ, không được thì em lôi vào thang máy cho ngủ trong đó.

– Vậy… vậy tôi về trước nhé. Việc đã bàn cứ thực hiện như vậy.

Sương nhìn bóng Loan đã khuất nơi sảnh thì quay qua thằng Tâm. Nhìn chàng trai say xỉn đang cố đứng dậy mà Sương bỗng thấy thật ngốc khi không gọi nhân viên sảnh. Sương nghĩ nghĩ rồi tiến lại giúp thằng Tâm đứng lên. Nó đứng được lên nhưng lại tì cái thân thể nặng nề của nó vào người Sương làm nàng tí ngã.

– Cảm ơn dì, con tự đứng được rồi. Con đi về đây.

– Về cái gì, vào chỗ dì nằm nghỉ. Con đang say vậy về đâu ngủ. Có ai giám đốc như con vẫn ngủ lán như công nhân không. Ngủ vờ ngủ vật rồi lại trúng gió như lần nào thì ai cứu. Dì dìu con, đi nào.

Sương cố mãi mới lôi được nó vào thang máy. Để nó tựa vào thang máy Sương mới thở phào. Cái thằng trông gầy vậy mà sao nặng thế. Thang máy lên đến tầng của nàng, Sương lại gồng người kéo thằng Tâm. Chết mất, nặng quá. Sương nhìn qua, nó lờ đờ có khi sắp ngủ đến nơi. Sương vỗ mạnh vào người nhưng nàng đánh chỉ như đánh muỗi với nó. Sương mặc kệ, cố sức kéo nó ra khỏi thang máy. Sắp ra đến nơi thì thang máy lại đóng lại, thằng Tâm như dựa hẳn vào người Sương. Cái thằng chết tiệt, cứ thế này nó đè Sương ngã mất.

Sương ấn vào thang máy để mở cửa. Cánh cửa mở ra, Sương còn chưa kịp làm gì thì chợt cảm giác đầu Tâm như cục cựa. Tiếng nó nhỏ như muỗi kêu, lè nhè nhưng đủ để Sương nghe thấy.

– Dì, mùi của dì thơm quá.

– Vớ vẩn, cố lên dì đưa con vào phòng nghỉ.

– Mùi của dì giống mùi của Thảo Nguyên. Con nhớ cô ấy.

– Dì cũng nhớ nó. Đi nào.

Sương mới cố kéo nó ra đến cửa thang máy thì chợt nàng bị nó kéo vào. Sương bị đẩy ép vào vách thang máy, miệng nàng chợt bị ép chặt bởi miệng nó. Sương ú ớ, bực tức đập liên hồi vào người nó. Nhưng Tâm như con thú đã lên cơn, nó ép chặt 2 tay Sương vào vách tường, không cho cử động. Cái miệng tham lam ngậm chặt miệng Sương, cái lưỡi thô bạo lùa vào tìm lưỡi nàng. Sương ban đầu không hợp tác, nhưng rồi nàng hùa theo nó. Cái lưỡi nàng cứ quấn chặt lưỡi nó, dụ cái lưỡi đuổi tìm lưỡi nàng để rồi môi Sương mút chặt lấy cái lưỡi nó không nhả.

Bàn tay Tâm cứ sục vào sờ bóp trên ngực Sương, kéo cái váy trễ xuống, làm bầu ngực nàng bung ra đầy sức sống. Bàn tay nó muốn bóp lấy vú nàng thì Sương ngăn lại. Nàng vẫn còn lý trí chứ không như nó.

– Đi, theo dì vào phòng. Ở thang máy có camera, ai nhìn thấy thì không hay.

Sương mặc nó có nghe không, nàng mở cửa thang máy rồi kéo mạnh nó ra. Cái thằng lờ đờ sắp ngất vậy mà đi như bay. Nó thấy Sương đi trước thì đuổi theo muốn bắt lấy Sương. Sương chợt tinh nghịch, nàng uốn mình tránh cánh tay của nó giữ vào eo mình. Nàng chợt dợm chân nhanh hơn, chạy thẳng vào căn phòng. Con thú đằng sau bị vuột mất con mồi thì chạy theo muốn bắt lại. Cả hai kẻ chạy người theo đi vào trong văn phòng. Đến gần bàn làm việc thì Sương bị nó bắt được. Nó đè Sương lên cạnh bàn, cái miệng lại ngấu nghiến nơi môi Sương.

Đồ đạc trên bàn chợt bị nó gạt phăng xuống, cả cái laptop của nàng cũng chung số phận. Nhưng giờ Sương không lo được mấy cái đó, nàng đang bị nó đè khít khao ở trên bàn. Cái tay nó từ bao giờ đã xoa nắn bầu ngực của nàng. Sương rên rỉ trong nụ hôn của nó, đã lâu rồi nàng cũng chưa làm chuyện đó. Lần trước cũng là với… nó. Sự giày vò của nó cũng làm kích thích cơn dâm của nàng. Sương cởi, mà không, nàng giật phăng từng cúc áo sơ mi của nó. Nó nhanh chống giúp nàng lột phăng cái áo xấu số vứt xuống đất, Sương sờ mó người Tâm, cảm nhận sự rắn chắc, mùi đàn ông nơi nó. Lồn nàng giờ đang rỉ ra nhiều nước quá. Sương thèm. Nhất là khi miệng nó cạ vào cổ nàng, hôn lên xương quai xanh của Sương thì nàng không chịu nổi.

Sương không muốn đợi lâu, nàng dùng hết sức đẩy nó ra. Thằng Tâm bị đẩy ra thì chợt muốn nhào vào lại. Nhưng nó thấy Sương co chân lên, cái váy bị đẩy cao lên, tay nàng cho vào trong tụt cái quần sịp xuống. Thằng Tâm như con thú thấy miếng mồi ngon tuyệt. Cái quần chip còn nơi cổ chân chưa kịp ra hết thì miệng nó đã áp vào lồn nàng. Sương rên lên thật lớn, sướng. Cái miệng nó nhồm nhoàm ăn, bú, liếm lồn nàng. Không có một kiểu cố định mà cứ lúc này lúc nọ. Nhưng sướng quá, Sương dạng rộng hai chân ra để cái lồn rộng mở hết cỡ. Mặt nó như dán vào lồn nàng, cái lưỡi cứ ngoáy loạn nơi cửa lồn Sương. Sương rên rỉ, miệng nàng cứ thở hồng hộc vì sướng. Nước lồn cứ tứa ra càng lúc càng nhiều. Cái lồn cứ co bóp liên hồi, cơn sướng đang lên thật nhanh.

Cái lưỡi nó như cũng biết nàng đang sướng. Lưỡi nó ngoáy càng mạnh, càng sâu nơi cửa lồn. Sương tê hết cả lồn, Nàng gồng người lên rồi cái lồn chợt co giật mạnh. Sương hét lên, người nàng như vỡ òa cái cảm xúc mà mấy tháng rồi cái lồn không được ai đoái hoài tới.

Sương còn chưa vơi nỗi sướng, thì thằng Tâm đã cởi xong cái quần dài. Con chim nghễu nghện vươn cao trước cửa lồn Sương. Nó chả xin phép gì mà xấc láo đâm vào. Sương mếu máo, nàng không tưởng được cơn sướng lại kinh khủng như thế. Con cặc địt phầm phập liên tục, miết mạnh trong lồn nàng. Vách lồn lại co bóp kích liệt, Sương bấu chặt tay nơi thành bàn, cơn sướng đợt hai đến thật nhanh và dữ dội.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.