Tâm – Chương 244: – Botruyen

Tâm - Chương 244:

Tâm về nhà vào giữa buổi chiều. Nhà chú vẫn vậy, nhưng nó thấy có sự khang khác. Có gì đó thân quen lắm, nhưng nó không biết ở đâu. Nó còn đang mơ hồ thì thím đi từ trên gác xuống. Mái tóc cuốn lọn được túm lại bằng dây thun, bộ quần áo thể thao quần dài áo trắng trông thím thật trẻ trung.
Lan biết Tâm về, nàng đi xuống thấy nó cứ nhìn mình. Cái ánh mắt ấy tố cáo tất cả. Nhưng Lan thích, đàn bà mà, sao mà không thích đàn ông si mê mình. Lan lại gần, để ngón tay vờn lên môi nó khiêu khích. Tâm kéo Lan mạnh lại vào người nó, mắt nó rực lửa như muốn ăn thịt nàng. Lan vòng tay ôm cổ nó:

– Cơm nước xong hết rồi. Mình đi dạo đi, mua ít đồ về cho chị Thương.

– Thím không về cùng cháu à. Vài ngày cũng được.

– Thím cũng muốn lắm, nhưng có vài việc bận chưa thoát được. Đi, đèo thím đi. Thím muốn mua vài bộ đồ ngủ cho chị Thương và cả Cẩm nữa. Đêm đêm còn làm tức mắt ai đó.

Tâm nghe mà con chim như hun lửa nóng, muốn tụt quần Lan ra đâm vào cái lỗ đỏ hỏn ấy. Nhưng nó kiềm lại, buổi trưa vừa làm với bác Hằng xong. Nó giữ để không xuất tinh, nhưng cũng khá mệt vì hầu hạ bác. Giờ nó cần ăn uống nghỉ ngơi. Vừa ăn no xong lại địt nhau với bác làm nó đau cả bụng.

Khi hai người vừa đi khuất, một bóng người lặng lẽ xuống cầu thang. Liên đứng đó, mắt ngấn lệ nhìn về cánh cửa vừa đóng. Nàng trông gầy hơn trước, nhưng không vì thế vẻ đẹp diễm lễ của Liên mai một đi. Liên lặng lẽ đi ra cửa, mở cổng rồi khóa cổng. Một chiếc xe ôm trờ tới đón nàng. Liên lên xe và đi mất.

Tâm đưa Lan đi mua sắm, nó giờ mới nhớ cái trò cực hình này. Bấy lâu nay nó không bị bắt đi nên quên mất. Đi từ giữa giờ chiều mà đến 7h tối mới về tới nơi. Mệt phờ phạc, nó để đống đồ ở ghế rồi nằm lăn ra sô pha. Lan thì vẫn tửng từng tưng, việc mua sắm như là sự thư giãn với nàng vậy.

Cơm nước nhanh chóng được hâm ấm rồi dọn ra. Tâm nhào vào ăn như hổ đói, trưa nay cơm canh cũng đạm bạc mà nó ăn cũng không nhiều, rồi còn phải lao động công ích cho bác Hằng. Nó ăn đến lưng lửng mới chợt nhớ ra, mắt nó ngẩng lên dáo dác nhìn quanh. Nó nhìn thím đang xem tivi, không có gì khác cả.

– Thím, cơm hôm nay là thím nấu.

– Chả thím thì còn ai.

– Em Liên từ hôm từ Đà Nẵng về có thăm thím lần nào không.

– Nó có về 1 lần lấy giấy tờ rồi đi. Công ty nó ở xa, cách đây hơn 200km cơ. Nó không muốn cháu biết chỗ nó, thôi đừng hỏi thím.

Tâm im lặng, nó thấy thật lạ. Món canh hầm củ quả mọi khi, thím nấu khác hẳn vị của Liên nấu. Vị món canh hôm nay phải là của Liên nấu. Nó nuốt miếng cơm mà thấy nghèn nghẹn. Dường như cái gì mất đi thì nó mới thấy đáng quý.

Cơm canh xong xuôi Tâm đi tắm rồi nằm sẵn trong phòng. Giờ căn phòng chú Khá đã là phòng nó. Nó tự cho mình cái quyền nằm phòng đó. Đêm nay nó muốn làm chồng của thím, vần vò người đàn bà nồng nhiệt như lửa này cả đêm.

Tâm đợi mãi thì Lan cũng vào. Lan bưng cốc nước cam cho Tâm. Tâm khác ngạc nhiên, dù là chú Khá thì hồi trước mấy khi thím vắt nước cam cho chú. Nó nhận cốc nước cam uống ực hết. Dòng nước ngọt ngào man mát đi vào cổ họng làm nó thấy sảng khoái. Nó thấy Lan lấy quần áo để đi tắm. Tâm lặng lẽ ngắm nàng, chờ đợi một buổi tối kịch tính với Lan. Nhưng bóng tối dần bao phủ mắt nó. Con mắt Tâm trĩu dần rồi cụp xuống.

Trong bóng tối mơ màng, Tâm cảm giác môi mình như ai đang đặt lên đó nụ hôn nóng bỏng. Cả thân thể nó bị một thân thể khác ấm và mềm mại đè lên. Nụ hôn đó vô cùng cuồng nhiệt làm Tâm dần thức tỉnh. Tâm mơ hồ nghĩ là Lan, nó đưa tay ôm lấy thân thể mỹ miều và hôn ngấu nghiến. Hai con người cứ quấn lấy nhau, hôn hít cắn xé môi nhau. Đôi bàn tay thô kệch đưa xuống xoa nắn bầu ngực Lan, sao hôm nay nó bé và chắc hơn mọi hôm. Nhưng Tâm như đờ đẫn, nó cũng không nghĩ được nhiều, bàn tay vẫn xoa quanh bầu ngực, đôi môi vẫn hôn hít cái cổ thơm tho của Lan.

Khi bàn tay chạm vào nơi cung cấm của nàng thì nó đã ướt đẫm. Chả cần phải kích thích gì thêm, con chim được dắt lối khẽ trượt vào khe lồn. Vài lần trượt qua trượt lại, thì bàn tay nhỏ bé của Lan chợt cầm lấy chim nó nhét vào. Một tiếng rên khẽ vang lên trong đêm tối mịt. Lan khẽ hẩy cái hông, uốn éo ép lồn nàng khít chặt chim nó. Lồn Lan sao hôm nay khác thế, khít khao đến thế. Con chim cứ bị vách lồn bóp nghẹt mà sướng không tả. Tiếng khóc nấc chợt vang lên nhưng nhanh chóng bị bàn tay Lan bịt lại. Tâm hơi ngạc nhiên, hôm nay Lan lạ quá, mọi hôm nàng chỉ khóc khi bị kích thích quá đỗi, chứ không phải mới ban đầu thế này. Chả nhẽ Lan khóc thật, tiếng khóc quá trung thực.

Tâm cũng không hiểu sao mình không nghĩ được nhiều, đầu nó lại đang ngập tràn xúc cảm khi cái lồn Lan cứ mút mát cặc nó. Lan dần rên rỉ, cái lồn hôm nay hẩy vào cặc nó thật ngây ngô nhưng lại thít chặt làm nó sướng khó tả.

Lan dần ép chặt đùi vào người nó rồi bắt đầu nhún. Hai tay nàng nắm chặt lấy tay nó. Lồn Lan siết cặc nó ghê quá, làm Tâm sướng rủn. Lan đang nhún chợt nhớ tới điều gì vội vàng dừng lại, làm Tâm hụt hẫng. Lan nằm kềnh ra, kéo Tâm nằm lên nàng.

– Đi vào em, nhưng đừng vào sâu.

Tiếng Lan nhỏ đủ để nó nghe. Tâm cứ ù ù cạc cạc nhét chim vào lồn nàng. Những tiếng rên rỉ lại vang lên trong căn phòng nhỏ. Tâm hùng hục cày cấy trên người Lan, mặc cho Lan khóc, la, rên rỉ xin tha. Nó tha nàng sao được, mai nó lại về quê mất rồi. Nó muốn đêm nay Lan mệt chết với nó. Con cặc cứ vậy thúc, thúc mãi vào lồn nàng. Nó gầm lên bắn xối tinh lên bụng nàng. Chả hiểu sao hôm nay Lan không cho nó bắn vào trong. Nhưng nó chỉ nghĩ được thế.

Lan nằm để nó đè lên người. Bàn tay nàng vuốt ve tấm lưng to chắc chắn của nó. Môi nàng hôn hít cổ và vai nó.

– Tạm biệt anh, tình yêu của em.

Lan cố sức đẩy nó ra. Nó thì vẫn đang vừa phê vừa mơ màng chả rõ. Lan vụt chạy đi khỏi phòng. Nó còn chưa rõ ràng thì nàng đã trở lại, ấp ôm lấy nó. Tâm ôm lấy Lan, nó lại chìm vào giấc ngủ. Rõ ràng nó định nghỉ rồi làm tiếp, nhưng hôm nay thật lạ, cơn buồn ngủ cứ kéo đến làm nó thiếp đi.

Sáng sớm, khi tiếng chim hót vang ngoài sân, Tâm bừng tỉnh vì nó lại đang bị kích thích. Lan đang nằm ngậm lấy chim nó. Cái miệng nàng há thật to, nuốt gần hết chim nó vào họng nàng. Cái cách nàng mút dọc thân chim, cái cách đầu lưỡi đá lên đầu khấc nó làm Tâm sướng rủn người. Lan đưa lưỡi ra rà từng đường nơi hòn dái nó, hai hòn dái cứ co lên khi bị Lan liếm. Lan khẽ cười tinh nghịch, nàng thấy nó đã tỉnh. Lan leo lên người nó, lấy tay nhét cặc nó vào lồn nàng. Cái mông ngoáy thật điệu nghệ, con chim nó được ma sát vách lồn một cách triệt để. Tâm đưa tay vò bầu vú Lan, 2 bầu vũ to trĩu xuống đung đưa có vẻ thích thú được nó nắn bóp. Mắt Lan cười, miệng Lan cười, cái sự quyến rũ mê người của nàng làm con thú trong nó như thêm bị kích thích.

Tâm ngồi dậy rồi xoay ngược tình thế. Nó chồm lên dập liên tiếp xuống lồn Lan. Lan co 2 chân lên gần mặt, cái lồn phơi ra hứng từng cú dập của nó như đại bác vào lồn nàng. Những tiếng rên rỉ, mùi tình dục bay khắp phòng. Tâm như con thú điên cuồng vào ra lồn Lan. Nó cảm thấy sướng, Lan và nó như có sự đồng điệu về tình dục. Nhưng một nơi nào trong đầu nó, dường như thắc mắc về Lan của ngày hôm qua, sao lạ lẫm, lại có sự quen thuộc mà nó không nghĩ ra được gì. Tâm như thấy có chút bi thương. Tim nó dường như lạc nhịp một chút. Một hình bóng mơ hồ hiện ra rồi rất nhanh biến mất trong đầu nó. Văng vẳng trong đầu nó chỉ còn lại câu nói đêm qua “tình yêu của em”.

Con đường đê quen thuộc nó hay đi trước khi về nhà nay cũng đổi khác. Người ta lấn sang hai bên, mở rộng mặt đê ra để ô tô đi lại 2 chiều. Mọi người đi lại dễ hơn, nhưng cũng nhiều người đi hơn. Không còn sự thanh bình như mọi khi nó về. Âu cũng là một lẽ, xã hội dần thay đổi, chỉ có nó muốn mọi thứ vẫn mãi như xưa.

Tâm đẩy cổng vào, nhà vắng lặng không có ai. Sân vườn có vẻ xơ xác như thiếu sức sống. Nó để balo trước hiên nhà, rồi nằm ra chõng. Mẹ giờ chắc đi dạy chưa về. Em nó đi học mất rồi, nên nhà chỉ còn mỗi mẹ. Nhắc đến mới nhớ, nó quên béng thằng Tính. Đáng nhẽ cái hôm đi thăm Hiền, nó sẽ đi thăm luôn thằng Tính. Nhưng gặp Hiền xong thì đầu óc nó chả còn tinh thần gì, nên cũng quên luôn thằng em. Mãi sáng nay trước khi lên xe về nó mới nhớ. Thằng Tính bô lô ba la trong điện thoại, nó có vẻ bắt nhịp cuộc sống trên này tốt hơn Tâm nghĩ. Cũng phải, nó không phải lo lắng tiền bạc gì. Vả lại nó cũng lên đây chơi nhiều lần, chứ không ngờ nghệch như nó và anh Công.

Nó cũng chưa đi thăm anh Công được. Anh đang đi xuống nhà máy nên giờ mà nó qua thì cũng chỉ gặp chị. Nhắc đến chị Thanh nó có chút bối rối. Tâm và chị có những bí mật chỉ hai người biết, cái cảm xúc dở dang nhưng thật khó quên đi nổi.

Tâm nằm chán rồi đi một vòng quanh nhà. Vườn cây có vẻ ít được chăm, lá vào mùa đông càng xác xơ tiêu điều. Nó đi dạo một vòng, và thấy những kỷ niệm không bao giờ quên. Cái chỗ này An hay chui từ nhà sang nhà nó. Nó dường như đã quên An, hay nó chỉ cất An vào một nơi thật kín trong sâu trái tim nó. Nó sợ mở chỗ đó ra, nỗi đau sẽ lại nhói đau.

Còn cái chỗ này là lối qua nhà chú. Từ đây nó có thể qua lại thậm thụt với thím. Đây là gốc cây nơi nó bóp vú Liên lần đầu. Đây là gốc mít nơi nó và Lan bao lần điên dại. Những kỷ niệm cứ ùa về không dứt.

Tâm nhìn giờ, đáng nhẽ giờ mẹ tan trường rồi. Chả nhẽ mẹ ghé qua thăm mẹ con Cẩm. Nó gãi đầu, chỉ vì muốn đi đường đê để cảm xúc về một cái gì xưa cũ mà nó không đến thăm mẹ con Cẩm trước. Giờ cái gì cũng lỡ dở.

Tâm để balo đó, nó cầm theo điện thoại định đi bộ ngược về hướng nhà Cẩm xem có gặp me không. Nhưng vừa ra đến cổng thì xe máy của Cẩm xịch ngay trước mặt nó. Phía trước xe là thằng Thuận con nó. Thấy bố nó ngớ người ra, rồi chợt reo lên ê ê gọi Tâm. Tâm mừng rỡ chạy ra bế nó từ xe máy xuống, quay nó một vòng rồi thơm lên má nó. Cẩm nhìn nó bĩu môi:

– Có con trai xong quên luôn vợ.

– Anh nào dám quên vợ. Lại đây để anh yêu.

– Thôi khỏi, không cần nịnh em. Để nó tự chạy vào sân, anh dắt xe cho vợ đi.

– Sao em biết anh ở nhà mà đợi. Anh đang định đi qua nhà thăm hai mẹ con.

– Em có thần giao cách cảm.

Cẩm cười nháy nháy mắt. Nhưng Tâm chả tin. Nó chợt ngắm Cẩm, mới mấy tháng mà nàng khác quá. Cẩm gầy đi nhiều, chắc không phải cho thằng Thuận bú mấy nữa. Nàng đã đi làm tóc, những lọn tóc xoăn uốn lượn nhuộm màu hạt dẻ trông Cẩm trẻ hơn hẳn. Cẩm thấy nó ngắm nàng thì khẽ hếch mũi lên. Tâm bật cười, vỗ đét vào cái mông to của nàng một cái.

Cẩm ngồi xuống chõng, chân khẽ đu đưa 2 bàn chân trần xuống đất. Tâm nằm gối đầu vào đùi nàng, hưởng thụ sự thoải mái của đôi bàn tay Cẩm vuốt ve má nó. Giữa sân thằng Thuận đang cầm gậy nghịch đất. Hóa ra thím gọi cho mẹ, khoe rằng đã mua rất nhiều đồ cho mẹ và Cẩm, bảo hai chị em chia nhau. Vì thế nên mẹ và Cẩm mới biết nó về. Cẩm đưa thằng Thuận về trước, còn mẹ nó đi ra chợ mua thêm đồ ăn.

Hai vợ chồng Tâm ngồi tâm sự một lúc thì mẹ về. Ánh mắt mẹ sáng lên khi nhìn thấy nó. Tâm đi ra định ôm thì mẹ lườm nó một cái, rồi hất hàm sang thằng Thuận. Thằng bé thấy bà nội thì vội vã chạy lại ôm chân mẹ. Nó lủi thủi quay lại chõng. Cẩm gập bụng cười khi thấy bộ dạng của nó.

Bữa cơm gia đình thật êm ấm. Lần này thì nó không bị bỏ mặc nữa. Hai người phụ nữ thi nhau gắp thức ăn cho nó. Tâm thấy lại cảm giác thoải mái đã lâu không có. Nhà vẫn là nhất.

Ăn cơm xong thì Tâm bị bắt đi rửa bát, rồi chơi với thằng Thuận. Hai người phụ nữ ngồi trong buồng chia sẻ đống đồ Lan mua cho. Tâm có lần liếc vào trong buồng, nó thấy kinh hãi với đống đồ toàn là đồ lót và đồ mặc ở nhà. Thẩn nào hôm đó thím bắt nó đi mấy cửa hàng liền, mất gần 4h đồng hồ. Nhưng nói đi thì phải nói lại, nó thấy vô cùng kích thích khi nghĩ tới hai người đàn bà sẽ mặc những bộ đồ khêu gợi đó trước mắt nó.

Khi thằng Thuận bắt đầu ngáp ngủ thì cả hai mới từ phòng ngủ đi ra. Mẹ đuổi nó, bắt Tâm đi về cùng hai mẹ con Cẩm. Cẩm cười toe coi đó là việc dĩ nhiên, ôm vai bá cổ mẹ nó thơm chùn chụt. Tâm nhìn mẹ mà không nỡ, nó muốn ngủ có cả hai, nhưng có vẻ không được.

Tâm đưa hai mẹ con về thì thằng Thuận đã ngủ dọc đường. Cẩm đưa con lên ru ngủ, Tâm ở lại dắt xe đóng cửa. Tâm bước lên gác, nó chợt ghé mắt nhìn về phía phòng Hiền. Tâm hơi đau đầu, cuối cùng chắc nó vẫn phải nói với Cẩm. Căn phòng vẫn vậy, mọi thứ mới như ngày hôm qua, nhưng giờ sao lại thay đổi quá.

Tâm bước vào thì Cẩm đang thay quần áo. Nhìn Cẩm đứng trước gương, lột từng bộ đồ xuống mà Tâm thấy nao nao lòng. Nó vừa muốn tiến tới ôm lấy người đàn bà đang khêu gợi trước mắt, lại vừa lăn tăn không biết nói chuyện của Hiền ra sao. Cẩm thấy sự lạ lẫm nơi Tâm, nàng quay lại ôm nó, áp bầu ngực to của Cẩm vào ngực nó.

– Anh làm sao vậy. Giờ nhìn em không thích à.

– Không, em vẫn như ngày nào. Anh nhìn em cũng muốn đè em ra. Nhưng có chuyện anh muốn nói trước với em. Không nói ra lòng anh thấy nặng nề.

– Anh lại có thêm ai nữa à.

– Không, thế này còn chưa đủ à. Có lẽ sắp tới thiếu đi một người.

– Là ai, ngoài em với chị Thương còn ai em không biết à. Hay cái Lan nó vào với chồng nên anh buồn.

– Không, là Hiền.

– Hiền, nghĩa là sao.

Tâm kéo Cẩm lại giường, nó kể cho nàng những gì nó thấy hôm đi gặp Hiền. Nó kể hết cho Cẩm, cả những lựa chọn của nó dành cho Hiền. Tâm cười gượng gạo nhìn bộ mặt đăm chiêu của Cẩm, nó thấy nói ra chả đỡ mệt hơn gì cả.

– Anh xin lỗi, có phải anh quyết định như thế quá ích kỷ không. Nhưng sự nghiệp của anh giờ hết trong đó, giờ bảo anh ra ngoài này làm lại từ đầu cũng được, nhưng nghề nghiệp của anh cũng không gần gũi Hiền liên tục được. Có lẽ khác biệt về trình độ làm cả hai không tương xứng.

– Không, do lỗi của em một phần. Em đã không suy nghĩ kỹ. Có lẽ Hiền còn quá trẻ, nó muốn được bay nhảy, được yêu thương quan tâm đúng lứa tuổi. Em thì cứ ép nó phải như một người đàn bà trưởng thành. Có lẽ chục năm hoặc chỉ năm năm nữa thì hợp lý hơn, nhưng giờ nó mới hơn 20, tâm lý của cô gái trẻ nó khác. Thật sai lầm mà.

– Anh xin lỗi. Giá như anh kiên quyết với chính mình hơn. Giờ cái quý giá nhất của cô ấy anh cũng lấy rồi. Nhỡ như…

– Nhỡ cái gì. Đứa nào quyết lấy nó thì phải chấp nhận điều đó. Còn nếu lấy vợ mà cứ đay nghiến vì vợ không còn cái đó thì đó không phải thằng chồng mà nó lên lấy. Anh cũng đừng tự trách mình. Nếu không ai lấy nó thì… anh phải chịu trách nhiệm.

– Anh có bao giờ từ chối trách nhiệm đâu. Anh cũng có cảm tình với Hiền mà. Chỉ sợ chả đến lượt anh, Hiền xinh thế đầy đứa vồ vào.

– Anh cũng biết thế cơ à, sao lúc đó lại quyết định phũ thế. Anh quyết định xong chắc cũng biết kết quả luôn rồi nhỉ.

– Em đừng trách anh nữa. Lúc đó anh có chút bực mình nên nói vậy. Nhưng đúng là không biết cách nào khác.

– Em nói đùa thôi. Em hiểu mà. Sự nghiệp mất mấy năm trời gây dựng, làm sao nói bỏ là bỏ được. Giờ Hiền nó chọn sao thì kệ nó thôi. Nhưng nếu nó sau này sống không tốt, em muốn anh phải có trách nhiệm với nó. Em đây anh còn không bỏ, anh cũng đừng bỏ nó anh nhé.

– Em nói như thể ai anh cũng lấy, làm như anh là vua với hậu cung đầy hoàng hậu hoàng phi không bằng.

– Anh á, ai mà biết được. Anh cứ ở xa, không ai quản anh. Cái đó của anh như thế, anh đụng vào đứa nào là nó mê mệt anh. Ai biết sau này có thêm bao bà vợ nữa.

– Có mấy bà thế này đủ mệt rồi. Anh cũng đâu phải chó đực mà tơ hết con nọ con kia.

– Anh cứ liệu đấy. Em giờ là vợ trên giấy tờ với anh rồi. Còn cả chị Thương nữa. Anh có nhiều người phụ nữ quá, bọn em phải chia sẻ em không thích đâu. Giờ… thì em muốn anh làm chó đực. Cẩm nói xong thì phì cười.

– Sau anh lại là chó đực?

– Vì em là con chó cái… muốn được nhảy đực.

Tâm ngạc nhiên nhìn Cẩm, nó không ngờ Cẩm sẽ thốt ra câu ấy. Người đàn bà sẽ thèm khát bao nhiêu mới bạo dạn như vậy. Tâm nhìn qua rồi kéo Cẩm ra ngoài. Nó tắt đèn cho con ngủ yên rồi lôi Cẩm qua phòng Hiền. Hai con người nhìn nhau, Cẩm chợt cởi quần áo trước. Cả hai cứ thế nhìn nhau rồi cởi vội quần áo thật nhanh, những thân thể trần truồng không quần áo nhanh chóng sáp vào nhau, hừng hực những thèm khát muốn dính chặt nhau.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.