Tâm cứ chạy xe mà đầu óc lùng bùng. Việc của Hiền vẫn là một cú sốc nhẹ với nó. Dù nó luôn xử lý thật bình tĩnh, nhưng sau tất cả, sự mệt mỏi chán nản vẫn bủa vây nó. Đèn đỏ, xe dừng lại. Nó chợt nhìn lên, con phố thật thân quen. Nó bỗng rẽ ngoặt chứ không đi thẳng tiếp. Tâm dừng xe, nó nhìn qua bên đường. Cửa hàng hoa vẫn nơi đó, không biết cô chủ nơi đâu.
Nó vẫn còn ngơ ngác kiếm tìm thì chợt một chiếc xe ô tô màu đỏ đổ xịch lại trước cửa hàng hoa chắn mất tầm nhìn của nó. Tâm còn chưa kịp nghĩ thì cửa kính xe mở ra, 1 người thò đầu ra vẫy tay loạn với nó. Là chị Vân. Chị như thấy nó đã nhận ra chị, lúc này lại thò đầu vào. Nó dắt xe qua, chị chui ra khỏi xe, đỡ thằng bé nhà chị. Phía đầu xe mở ra, một người đàn ông tầm trung niên bước ra. Tâm tiến lại chỗ chị đứng, người kia cũng tiến lại bên chị. Chị nhìn nó mắt săm soi khắp người nó. Tâm gãi gãi đầu cười gượng:
– Em có mặc đồ rách đâu mà chị nhìn em ghê thế.
– Chị xem em đã có cô nào đánh dấu lãnh thổ chưa.
– Em thợ xây có chó nó yêu.
– Em có muốn không, chị kiếm ngay một cô yêu em. Miễn là em chịu yêu người ta, không hái hoa bắt bướm.
Nó chột dạ nhìn chị, không hiểu ý của chị thật ra ám chỉ ai. Nó vội xoay qua nhìn người đàn ông để thay đổi chủ đề.
– Em là Tâm, anh có phải chồng chị Vân không ạ.
– Anh và Việt, cảm ơn em vì chức em phong cho anh. Anh mong được gọi như vậy mà chị Vân vẫn chưa cho phép đây.
Anh Việt nghe nó nói mà thái độ thay đổi hẳn. Không phải im lặng thăm dò xem nó là ai mà vui vẻ bắt tay nó. Hóa ra anh chính là người theo đuổi chị bấy lâu nay. Anh năm nay đã 41, có một đứa con gái nhưng vợ đã mất hơn 4 năm nay. Nhìn chị nhìn anh lườm lườm khi nghe anh nói với nó, Tâm thấy chị có vẻ thích anh thật. Nó bông đùa với anh vài chuyện về chị, rồi hỏi han chị các kiểu. Chị và anh hóa ra định sang đầu năm mới sẽ về chung một nhà. Con gái anh cũng dần chấp nhận chị. Vậy thế là cũng đẹp rồi. Nó nhìn anh và chị bên nhau, thấy vui cho chị.
Anh bỗng có điện thoại, chị bế đứa bé vào nhà trước. Nó đi theo sau chị, chị vẫn càng ngày càng đẹp, mặn mà hơn trước. Chị gọn gàng trong chiếc áo len mỏng cao cổ và quần bò xanh ôm khít phía dưới, làm tôn lên cặp mông căng tròn và đôi chân thon của chị. Nó chợt mường tượng lại đêm hôm đó với chị, ký ức tuyệt vời như mới hôm qua.
Chị dường như biết nó nhìn trộm chị. Chị ngoái lại nhìn nó lườm một cái. Nhưng khi chị quay lại đi tiếp lên cầu thang, nó thấy cặp mông chị như lắc lư, hai chân như bước hơi chéo nhau làm cặp mông căng tròn cứ như đập vào mắt nó. Chị lên hết cầu thang, quay lại nhìn cái mặt thộn ra của nó mà bật cười.
Chị đặt thằng bé xuống, nó có vẻ buồn ngủ. Chả là thằng bé ốm, ho sổ mũi mãi không khỏi. Anh đưa chị và con đi khám. Chị ngồi bên giường vừa vỗ về con vừa nói chuyện với nó.
– Công việc của chị vẫn tốt chứ.
– Vẫn vậy em ạ. Giờ chị đã có mối rồi nên cứ thế cung cấp hàng thôi. Cửa hàng bày ra chỉ phục vụ khách lẻ là chính. Chị cũng muốn mở rộng thêm ra nhưng giờ sắp cùng anh về một nhà, có khi phải có em bé nên đành gác lại.
– Anh Việt… có tốt không.
– Chị thấy anh ấy tính tình cũng được.
– Vậy cái gì không được.
– Cái thằng này, chị đánh cho bây giờ. Chị bật cười.
– Chị có vẻ hạnh phúc. Em mừng cho chị.
– Chị cũng mong mãi như vậy. Em thì sao.
– Em vẫn vậy. Công việc thì cũng vẫn thế thôi.
– Em vẫn cùng… mấy người đó hả.
– Vâng, vẫn thế.
– Chị hồi về quê có nghe bảo em cưới cô Cẩm, rồi có con.
– Vâng, chỉ đăng ký thôi, vì em sợ mọi người bàn tán không tốt cho Cẩm. Con trai chị à, giờ nghịch lắm rồi. Em định mai về quê ở với hai mẹ con mấy hôm.
– Em không định… có ai nữa à. Một ai đó trẻ hơn đó.
– Chị có ứng cử không.
– Chị bị em đá còn gì nữa. Em còn dám nói, có tin chị cho cái guốc vào đầu không. Đồ bạc bẽo.
– Em xin lỗi… vì em tính lăng nhăng, lại nay đây mai đó. Nên em sợ chị khổ.
– Đời chả biết thế nào là khổ, thế nào là sướng. Em nghĩ người ta khổ chắc gì người ta nghĩ thế là khổ. Vấn đề là do em, em không dám tiến tới thôi.
Tâm nhìn chị, nó thấy mắt chị hơi ngấn nước. Tâm và chị chợt trầm lặng. Tiếng giày anh Việt lộp cộp lên cầu thang, chị khẽ gạt nước mắt đi. Anh đi lên nhìn hai chị em cười:
– Nói chuyện lâu quá. Bé ngủ rồi hả em.
– Vâng, chắc nó vẫn mệt. Giờ anh về à.
– Anh định ở đây ăn trưa với em và con. Tâm ăn cùng anh chị nhé.
– Không, em hẹn cơm ở nhà rồi. Sáng em có việc qua nhà bạn, thế nào về tiện đường qua đây thăm chị thôi.
– Không tiện thì không thèm nhìn chị phải không.
– Đâu có, em tối qua mới về. Em còn chưa đi thăm anh trai em đã qua thăm chị còn gì nữa.
– Điêu, mặt em điêu lắm. À mà em có biết bác Vui bị tai nạn chưa. Giờ nằm ở nhà, đợt trước chị qua vẫn chưa đỡ.
– Chưa, em ở trong đó suốt có biết gì đâu. Bác bị làm sao hả chị.
– Bác đi ăn cỗ, uống rượu gặp thằng trẻ con nó đi ngược chiều nó quệt vào, tay lái không vững lao xuống ruộng hoa, gãy cả chân lẫn tay.
– Em không hay gì cả. Thế để tí em xem đi thăm bác. Không mai em về quê mất rồi.
– Ừ, nhớ bảo chị gửi lời chúc bác mau khỏe. Hai bác ở nhà một mình chắc cũng buồn. Con bác đứa đi làm xa đứa qua Hàn Quốc.
Nó nói chuyện một lúc rồi xin phép đi về. Chị tiễn nó. Khi ra cửa chị muốn khi nào nó đi qua thăm chị. Nó cười đồng ý. Vậy là chị đã có nơi có chốn. Nó thở phào, mừng cho chị.
Tâm đi khỏi chỗ chị, cũng gần 11h rồi. Nó cầm điện thoại thấy thím nhắn có thể về muộn chút. Nó nghĩ ngợi rồi nhắn lại thím nó định qua Mê Linh thăm bác Vui, bảo thím không cần nấu cơm cho nó. Tâm chuyển hướng đi qua Mê Linh. Gió thổi vù vù vào mặt. Một sợi tóc ai khẽ bay vào mặt nó. Nó nhớ chị, nó và chị đã từng qua đây bao lần. Tóc chị bay bay khẽ đùa cọ vào má nó. Giờ đã qua bao lâu. Chị cuối cùng cũng tìm được hạnh phúc. Còn nó… dường như mọi sự vẫn chưa đâu vào đâu.
Tâm ghé vào nhà bác đúng giữa trưa. Mùa thu lúc ban trưa vẫn khá nóng. Mồ hôi nó ướt cả ngực và lưng mà chả ai ra mở cửa. Nó vừa bấm chuông thêm lần nữa, gọi réo chả ai ra. Tâm còn tính chả nhẽ trèo tường vào thì bác Hằng lộp độp chạy ra. Bác thấy Tâm thì hơi sững nhưng nhanh chóng vui vẻ ra mở cổng cho nó:
– Sao cháu lại qua giờ này.
– Cháu mới về hôm qua. Hôm nay nghe chị Vân bảo bác Vui bị tai nạn nên cháu qua luôn.
– Ui, ông ý bị cả tháng nay rồi. Già rồi nên xương giòn lắm, giờ vẫn bó bột nằm trên giường.
– Bác ý ngủ chưa ạ.
– Chưa, vừa mới bón cho ông ý ăn với hầu ông ý ỉa. Mệt hết cả người.
– Để cháu lên thăm bác Vui.
Bác Hằng đi trước dẫn đường cho nó. Nó đi sau. Bỗng nó chợt thấy cặp mông bác núng nính trong chiếc quần lửng, trông vẫn chắc chắn lắm. Nó chợt nhớ mình và bác lần đó làm xong nó còn chưa hỏi han được gì bác thì đã về cùng chị. Bác Vui đang nằm trên giường xem tivi. Thấy nó bác cười ha hả vui mừng:
– Cái thằng này lâu lắm mới thấy mày. Giờ làm ăn tận đâu sao không về đây.
– Cháu giờ làm trong Đà Nẵng bác ạ.
– Trong đó nghe bảo đẹp lắm hả. Có mấy ông bạn đi vào đó chơi, tắm biển về bảo rẻ và thích lắm.
– Vâng, giá vé máy bay vào đó cũng rẻ. Trong đó hải sản rẻ và ngon lắm. Để lần sau cháu ra cháu biếu bác một ít.
– Vẽ chuyện, cháu ra chơi rồi còn biếu ông ý làm gì. Ông ý giờ ngồi nhà cuồng chân, xem tivi cứ đòi đi hết chỗ nọ chỗ kia.
– Cái bà này, tôi bị thế này xong mới thấy quý thời gian. Giờ già rồi không đi, đến khi không đi được thì muốn đi cũng muộn.
– Vâng, bác giờ còn khỏe cũng nên đi chỗ nọ chỗ kia. Số điện thoại cháu vẫn thế. Khi nào bác muốn đi cháu nhờ bạn đặt vé cho, giá tùy thời điểm nhưng nếu săn được vé thì khá rẻ. Cháu có bạn có khách sạn trong đó, có gì bác cứ ở đó, đi vài bước là ra đến biển.
– Đấy, có thằng cháu mà chả biết sớm. Đợt này khỏi tôi nhất quyết đi.
– Gớm, cứ đợi mà khỏi đi. Bảo cố ăn nhiều cho khỏe mà cứ không chịu thì còn lâu.
– Cái bà này, ăn no rồi thì thôi chứ. Nằm suốt có đi được đâu, thức ăn cũng không tiêu hóa được nhiều. À, mà Tâm ăn chưa. Mày xuống ăn với bác gái đi.
– Ừ, bác thấy cháu tới mà quên hỏi. Tí xuống ăn với bác nhé.
Tâm ngồi hỏi han tình trạng của bác rồi bị bác Hằng kéo xuống. Cơm nhà nông, cũng không có gì nhiều nhưng với nó thế là ngon rồi. Tâm vừa ăn vừa trả lời những câu hỏi của bác. Nó lại thấy như ngày xưa, lúc nó vừa làm nhà cho bác, cũng như thế này, cũng mâm cơm này.
Hai bác cháu vừa ăn cơm vừa xem tivi. Chân nó bị con ruồi đậu vào, nó duỗi chân ra đuổi con ruồi đi. Bỗng chân nó chạm vào chân bác. Bác và nó chợt nhìn nhau. Nó thấy bác có vẻ hơi xấu hổ, mặt khẽ đỏ lên. Nó bật cười, nhưng chân vẫn để nguyên chạm vào chân bác.
– Sao bà cháu cười.
– Cháu thấy bác duyên quá. Bác vừa hồng má. Cháu chưa thấy ai từng tuổi này mà hồng má như bác.
– Chả nhẽ già không được đỏ mặt. Các cháu chỉ thích con gái trẻ trung đỏ mặt thôi phải không.
– Không, ý cháu không phải thế. Cháu chỉ ngạc nhiên khi thấy bác như vậy. Trông đẹp lắm.
– Cháu cứ nói điêu nịnh bác. Bác già rồi thì đẹp cái gì.
– Già có nét hấp dẫn của già. Bác có già không cháu biết rõ mà.
Bàn chân nó khẽ cọ cọ vào chân bác. Bác nhìn nó rồi để kệ đó ngẩng mặt xem tivi. Nhưng nó biết bác có vẻ thích, mặt bác vẫn khẽ đỏ, chân bác duỗi hẳn ra để chân nó cọ. Bàn chân nó vuốt ve lên bắp chân bác, da dẻ của người đàn bà hơn 50 vẫn còn mát mẻ và mịn màng quá.
Tiếng chó nhà ai sủa ầm ĩ giữa trưa làm bác và nó dừng không cọ chân vào nhau nữa. Bác hỏi nó có ăn nữa không rồi dọn bát đũa. Nó nhìn người đàn bà đang đứng bên chậu rửa bát mà chợt bật cười. Nó cảm thấy nó lên tiến tiếp, bác có lẽ đang chờ đợi nó.
Tâm tiến lại gần sau lưng bác, nó chịn con chim cưng cứng vào mông bác. Bác hự một tiếng, cái mông hơi giật mình với màn chào hỏi của nó. Bác vẫn tiếp tục rửa bát, còn nó vẫn tiếp tục dí chim vào mông bác. Đôi tay nó khẽ vuốt ve cánh tay bác rồi dừng không cho bác rửa bát.
– Cháu làm gì đấy.
– Cháu muốn…
– Thật không. Bác tưởng bác già rồi cháu không thích nữa.
– Bác có già không bác biết chứ. Ai lần trước còn gọi cháu là anh đúng không, Hằng ơi.
– Đó là năm ngoái rồi còn gì.
– Cháu thấy bác vẫn như thế. Cháu muốn yêu bác, Hằng ạ.
– Thế… yêu đi. Bác cũng muốn.
Nó vuốt nhẹ cánh tay bác, rồi bàn tay khẽ luồn vào xoa bóp ngực bác qua làn áo mỏng. Bác khẽ tựa đầu vào ngực nó. Miệng nó cúi xuống hôn hít lên cổ, lên tai bác. Nó thấy bác khẽ rên lên. Hai bàn tay dần vuốt ve rồi tìm cách luồn vào bên trong áo. Không có áo ngực, hai bầu vú hơi xệ và nhão dần cứng lên khi tay nó xoa bóp.
Nó xoay bác lại, miệng nó áp vào miệng bác. Bác đưa cả hai tay giữ mặt nó, miệng bác hôn lấy hôn để nó. Nó đưa lưỡi qua tìm lưỡi bác mà cuốn lấy. Bác rên khẽ trong họng, tay ôm chặt lấy nó. Bàn tay nó khẽ cởi nhanh quần rồi tụt xuống chân. Bác cũng nhanh tụt cái quần lửng xuống, cái quần lót cũng nhanh chóng chung số phận. Nó vuốt ve cặp đùi vẫn mịn màng và có hơi to vì tuổi tác. Hai bàn tay cứng rắn nhấc bác lên bàn bếp bên cạnh. Con chim hùng dũng kê vào trước cửa lồn gái già của bác. Nó không cần kích thích thêm, việc bác muốn làm với nó là đã đủ kích thích bác rồi. Bác tự động giang rộng chân ra, con chim ấn nhẹ từ từ vào lồn bác. Bác rên lên, tay bấu chặt lấy tay nó. Con chim dần nong cái lồn bác ra. Có vẻ đã lâu rồi bác không làm chuyện đó, cái lồn khít khao cứ đâm đến đâu là phải mở đường đến đó. Con chim đâm xuyên thật sâu trong lồn bác rồi dừng lại. Nó cầm hai chân bác lên kéo lại gần nó hơn. Bác chống 2 tay ra sau để trụ. Nó nhịp nhàng bắt đầu ra vào lồn bác. Bác thở hắt ra liên tục, con mắt mới vậy đã dại ra, đờ đẫn.
– Ư… ư… ư… sướng quá… Tâm ơi… ư… ư… sướng quá… thèm quá… aaaa…
– Bác lâu rồi không làm phải không.
– Ư… ư… ư… aaa… lâu lắm rồi… aaaa… gần năm rồi… ư… ư… bác tưởng kiếp này… ư… không được ai địt nữa… ư… ư…
– Thế giờ cháu đây rồi. Để cháu địt cho bác sướng.
– Ư… ư… địt đi… địt chết bác đi… ư… ư… cho bác lần cuối… ư… làm đàn bà… đúng nghĩa… ư… ôi… ôi… mạnh quá… ôi… ôi… địt mạnh quá… Tâm ơi…
– Cháu đây… anh đây… anh đang địt em đây… em có sướng không…
– Có… em sướng… em sướng lắm… aaaa… anh địt nữa đi… địt nát lồn em… aaaa… anh ơi… anh ơi… sướng…
Tâm cứ dập phạch phạch liên tục vào lồn bác. Nó đưa tay ra bóp hai bầu vú của bác, hai chân bác lập tức kẹp chặt vào lưng nó, những tiếng rên rỉ cứ vang vọng khắp phòng bếp. Nó thấy lồn bác co bóp vào chim nó nhanh hơn, khít hơn, con cặc giờ địt vào cứ thun thút nhờ nước nhờn ra nhiều vô kể. Nó kéo đầu bác lại, ép chặt miệng vào miệng bác. Bác hé miệng, đưa lưỡi ra để nó ngậm, đôi tay khẽ đặt trên ngực vuốt ve chúng.
Tâm bế xốc bác lên, bắt bác bám vào cổ nó. Nó vừa hẩy người bác vừa thụt cặc vào lồn bác. Cái tư thế quái dị lần đầu bác gặp, cái con cặc to dài khoan sâu như muốn thủng lồn bác. Bác cứ gục đầu vào vai nó mà rên mà thở. Nó thấy cơ lồn co nhả liên tục, nước lồn cứ ộc từ đâu ra ướt cả hai hòn dái nó. Tâm dập liên hồi một chặp rồi nó đặt lại bác lên bàn bếp. Con cặc rút ra, bác trượt luôn xuống đất rồi nằm luôn trên đó. Cơ thể người đàn bà cứ thở phập phồng từng hồi, cái mông cứ giật giật run rẩy.
Tâm thở một lúc vừa nghỉ mệt vừa điều hòa hơi thở. Nó lại lôi chân Hằng ra, kéo chúng ngược lên đầu rồi ngồi xổm cắm chim vào lồn Hằng. Con chim lại dập tưng bừng vào cái lồn đẫm nước. Hằng cứ bịt chặt mồm lại, tay bấu chặt đùi nó. Đầu Hằng cứ lúc lắc sang hai bên, cơn sướng làm Hằng không chịu nổi nữa rồi. Có những lúc không chịu nổi, Hằng muốn bỏ tay khỏi miệng để hét lên cho sướng khoái, mặc kệ chồng có nghe thấy không. Nhưng chút lý trí kịp ngăn Hằng lại. Với lại, Hằng còn muốn nó địt Hằng nữa. Cái đời đàn bà ngắn thì ngắn mà dài thì cũng dài. Giờ là lúc Hằng muốn nó dài ra mãi, cái cảm giác sướng ghê gớm, sướng đến run rẩy khắp cả người. Thằng bé như trâu ấy, con cặc nó to và dài gớm cứ cắm vào rút ra liên tục trong lồn nàng. Hằng thấy dường như có một sự hối tiếc vô cùng, những năm tháng nó ở nhà nàng, tại sao Hằng không bắt lấy, không liều lĩnh hơn, để sự sung sướng cứ trì hoãn mãi đến giờ mới có.
Tâm rút chim ra khỏi người bác, nó cần nghỉ chút, chân tê rần hết rồi. Bác vẫn nằm tơ hơ thế, nước lồn cứ chảy mãi, ướt một vệt nhỏ trên sàn nhà. Nó tính kéo bác vào làm hiệp nữa, thì bác đưa tay cản lại. Bác cố ngồi dậy, tay phải chống vào thành bếp mới đứng lên được. Bác vớ cái quần lửng mặc tạm vào rồi đi lên gác. Bác Vui đã ngáy khò khò, tivi vẫn bật. Bác Hằng nhìn một lúc thì quay ra, gặp ngay nó đứng đó.
– Bác Vui ngủ rồi hả bác.
– Ừ, ông ý hay xem tivi rồi ngủ luôn.
– Sao không tắt tivi cho đỡ tốn.
– Tắt tivi đi thì ồn lắm.
Nó hơi khó hiểu câu của bác. Xong nó chợt hiểu bác muốn nói gì. Nó đẩy bác sấp vào tường, tụt nhanh cái quần đùi xuống. Bác Hằng cũng phối hợp, cái quần lửng bị tụt xuống chân bị đá sang bên. Cái mông tự động chổng ra chờ đợi nó. Ọt, con chim lại xuyên sâu trong cái lồn ngập nước.
– Em dâm lắm Hằng ạ. Em bật tivi để rên cho to phải không.
– Hứ, cả năm trời mới được lần này. Cháu… anh địt em đi, để em rên to vì sướng… ư… ư… đúng ồi… sâu vào… ôi… ôi… đúng rồi… địt em đi… địt em… anh ơi… Tâm ơi… em sướng.
– Em yêu anh không.
– Sướng… yêu lắm… em mà còn trẻ… ôi… ôi… sướng… em theo anh làm thợ xây luôn… ôi… ôi… anh ơi…
Những tiếng phành phạch lại vang lên đều đặn nơi hành lang. Văng vẳng đâu đó còn có tiếng ngáy, tiếng tivi cùng tiếng rên rỉ đứt quãng hòa cùng nhau. Người đàn bà cuối cùng cũng gục ngã với cái lồn tê tái. Hằng được nó bế vào phòng bên, mặc quần áo đàng hoàng lại cho nàng. Tâm từ biệt bác, chả biết bao giờ gặp lại. Nó để cho bác Vui cái phong bì biếu bác mà nó quên đưa. Còn bác Hằng, món quà to nhất bác đã nhận rồi.