Tâm – Chương 235: – Botruyen

Tâm - Chương 235:

Khi quần áo Liên dần bị lột ra, nàng vẫn quằn quại trong cái lưỡi và bàn tay điêu luyện của Định. Định dựng Liên ngồi dậy, đưa cây gậy cứng rắn lủng lẳng trước mặt tới trước mồm Liên. Liên còn chưa kịp định nghĩa thì con cặc đã đi vào miệng làm Liên tí sặc. Liên hơi choáng, nhưng rồi lại ngô nghê liếm láp chim Định. Nàng nghĩ yêu nhau nên thế, Định chả làm với mình rồi còn gì.
Nhưng con chim trong mồm không để yên như Liên nghĩ. Định dần nhấp chim vào mồm Liên. Những cú nhấp nhanh dần, rồi chợt chọc sâu trong họng làm Liên buồn nôn. Liên đẩy Định ra xa, ho sặc sụa. Đây không phải là thứ Liên muốn. Liên vơ vội quần áo lại định mặc vào. Nhưng Định sán lại, hẩy quần áo Liên ra xa. Định vuốt ve Liên, miệng Định hôn hít bờ vai mẫn cảm của Liên.

– Anh làm mạnh quá à. Thôi anh không làm nữa.

– Em đi về đây. Chắc muộn quá rồi. Ở nhà mẹ chắc đang lo.

– Mấy khi được đi chơi bên nhau thế này. Mai anh lại đi công tác mấy hôm rồi. Ở với anh, tí về anh xin lỗi bác gái hộ em.

– Thôi… em về thôi. Khi nào anh về mình sẽ đi chơi tiếp.

– Thế… đợi chút nữa. Anh có gọi sâm panh rồi. Chưa thấy mang lên nhỉ, để anh gọi lại xem sao. Uống với anh nốt ly sâm panh đã.

Đinh tiến tới bàn điện thoại ấn số. Liên vội mặc quần áo lót vào. Nàng bỗng tỉnh táo kỳ lạ. Liên bỗng liên tưởng tới mẹ, khi mẹ bị bắt uống viên thuốc kích dục. Nếu không giải tỏa được cơn thèm khát thì điên mất. Liên vội rút điện thoại ra gọi cho Tâm. Chả biết sao, nhưng Tâm là tất cả những gì Liên có. Có lẽ xuất phát từ việc Tâm đã cứu mẹ. Rồi, nhà chả còn ai. Trông chờ gì thằng Mạnh, giờ gọi có khi nó chơi game chả thèm bắt máy.

Điện thoại kêu, Liên hơi hồi hộp. Nhỡ đâu mình nghĩ vớ vẩn. Định tốt thế cơ mà. Giờ gọi Tâm làm gì, nhỡ mình nghĩ linh tinh gây hiểu lầm cho Định. Rồi biết nói gì với anh Tâm bây giờ. Mình phải ghét anh ấy chứ, không nên dây dưa thêm nữa. Nghĩ vậy, ngón tay Liên chợt tắt máy. Định quay lại tươi cười, anh lấy áo khoác trong cánh tủ mặc vào. Liên thở phào, có lẽ mình đã nghĩ lầm. Vì vậy khi thấy Tâm gọi lại, Liên tắt vội máy.

Chả mấy chốc sâm panh được mang lên. Định rót ra ly đưa cho Liên. Liên ngại ngần khẽ đón ly sâm panh trong tay Định. Anh ấy mới khui sâm panh, vậy là mình đã nghĩ thừa, Liên tự nhủ. Rượu vừa trôi trong cổ hỏng, thì Định chợt tiến lại ôm eo Liên. Anh đắm đuối nhìn Liên, ánh mắt như muốn đắm chìm trong Liên.

– Anh yêu em. Em đẹp lắm Liên ạ.

Liên cúi đầu thẹn thùng. Định nâng cằm Liên lên, anh lại đặt một nụ hôn lên môi nàng. Nụ hôn có vị sâm panh, môi Định mút mát bờ môi Liên. Anh hôn giỏi quá, chả mấy chốc Liên lại đắm chìm trong nụ hôn của Định. Sâm panh vừa uống làm Liên thêm ngất ngất, nàng dần lại nằm ra giường, mặc kệ nụ hôn của Định mơn man lướt trên cổ nàng.

Bàn tay Định như có ma thuật, lướt tới đâu là Liên sướng rơn đến đấy. Cái áo vừa mặc lại bung cúc ra, Liên thấy dưới háng mình chắc quần lót đã ướt hết rồi. Tay nàng vuốt ve lưng Định, ngực khẽ ưỡn lên khi miệng anh nút nhè nhẹ nơi vú nàng. Rồi cái quần cũng thất thủ, Định đưa tay định kéo quần lót Liên xuống. Liên vẫn còn chút ý chí, nàng biết giờ mà để mặc thì đêm nay sẽ là đêm tân hôn của nàng. Liên cũng chả quan tâm lắm, nếu đã yêu thì nàng sẵn sàng cho anh. Nhưng lời của mẹ cứ nhắc đi nhắc lại muốn Liên phải giữ gìn đến ngày kết hôn. Liên cố sức giữ lấy cái cạp quần.

– Đừng anh, thế thôi.

– Để anh làm em sướng. Anh thấy em cũng thích mà.

– Có, em thích. Nhưng mình dừng ở thế này thôi. Khi nào anh cưới em, em cho anh tất cả, cả sự vẹn nguyên của em.

– Em không tin anh à. Anh yêu em, anh sẽ lấy em làm vợ. Anh đưa em gặp bố mẹ anh rồi còn gì. Sắp tới bố mẹ sẽ qua nhà gặp gỡ dạm ngõ bố mẹ em.

– Em biết, nhưng mình đợi đi anh. Rồi sớm muộn em cũng là của anh.

– Em vẫn cổ hủ thế ư. Giờ yêu nhau là cùng nhau làm mọi chuyện, kể cả chuyện ấy. Anh muốn được yêu em, được sở hữu em ngay từ bây giờ. Cho anh đi Liên.

– Em…

Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên như cứu cánh của Liên. Nàng chả biết sao lại nghĩ vậy, nhưng Liên vội vồ lấy cái điện thoại. Định giữ Liên lại, anh nhìn thẳng vào mắt Liên.

– Kệ nó, giờ ai gọi không nghe. Mình còn chuyện chưa làm nốt. Anh muốn sâm panh hôm nay thay rượu giao bôi, hôm nay anh thuộc về em, em thuộc về anh.

– Em… em sợ… rồi nhỡ đâu bố mẹ anh nghĩ không tốt về em. Rồi bố mẹ em… mẹ không muốn em ăn cơm trước kẻng đâu.

– Anh sẽ nhận hết trách nhiệm trước bác. Mình xem ngày, rồi cưới luôn năm nay em nhé. Anh không nhịn được khi nhìn em hàng ngày mà không được ôm ấp em đâu.

– Vẫn còn sớm mà. Anh và em mới chính thức yêu nhau được 1 tháng.

– Anh yêu em cả năm nay rồi còn gì. Em cũng hiểu hết về hoàn cảnh của anh, của gia đình anh rồi.

– Em… em thấy em vẫn còn trẻ quá.

Tiếng chuông điện thoại tiếp tục reo như càng thức tỉnh Liên không thả lỏng cho Định làm tới. Nàng khẽ rút tay khỏi tay Định, vỗ vỗ vào tay Định như vỗ về, trấn an.

– Em xem ai gọi mà gọi ghê thế. Chắc ở nhà có việc.

Là Tâm gọi. Liên nghe máy mà chợt thấy vui lạ. Tiếng Tâm nói to trong điện thoại không làm Liên khó chịu. Anh nói như ra lệnh, nhưng Liên cứ gật đầu răm rắp. Liên tắt điện thoại với nụ cười chưa tắt trên môi.

Định lại áp sát vào Liên. Con chim anh chọc vào mông nàng, cạ vào kẽ đít Liên. Bàn tay Định vân vê bầu vú Liên, môi anh cứ hôn hít nơi gáy nơi cổ Liên. Liên chợt không cảm thấy thích thú như nãy nữa, nàng khẽ lách cổ khỏi môi Định.

– Nhà em gọi rồi. Em phải về thôi.

– Anh không cho em về. Mình đang đắm chìm trong nhau mà. Ở với anh, anh muốn đêm nay là đêm đầu của hai ta. Anh yêu em.

– Thôi, mẹ bảo em phải về. Mẹ không thích về muộn đâu.

– Em lớn rồi, về muộn chút có sao. Có những lúc đi cùng công ty hay công tác chả qua đếm 2 – 3 hôm còn gì. Em sao đẹp thế Liên ơi, người em thơm quá. Anh không chịu được nữa.

Bàn tay Định kéo vội quần lót Liên xuống, bàn tay lùa vào vuốt ve cô bé của Liên. Con chim từ đằng sau đã đâm vào nơi khe háng nàng, cọ vào mép lồn của Liên. Nơi mép lồn vốn ướt át sau bao lần bị Định đùa bỡn, con chim Định cọ vào trơn tuột. Định vừa xoa hột le của Liên, vừa dập liên hồi vào khe lồn Liên. Liên cũng thấy nơi háng mình có sự râm ran sướng, nhưng nàng không thích bị động thế này. Liên giãy ra, cố thoát khỏi con chim đang nơi háng của Định.

Liên vừa vùng ra được thì bàn tay rắn chắc của Định lại túm được Liên. Anh quật Liên xuống, nằm sấp trên thành giường. Định nằm đè lên Liên, bàn tay cầm con cặc ấn vào nơi cửa lồn Liên. Liên cố vùng lên nhưng Định khỏe và nặng quá, nàng chỉ còn biết khép chặt lồn, co cửa lồn thật chặt rồi lách mông né con chim đang cố đâm vào lồn mình.

– Bỏ em ra mau.

– Không, anh yêu em. Cho anh đi em.

– Không phải như thế này, bỏ ra.

– Để yên đi, lần đầu sẽ đau. Em còn quẫy nữa thì đau lắm. Để yên anh làm, anh sẽ làm nhẹ thôi.

– Anh còn dám làm tiếp đừng trách em. Em không thích, bỏ ra.

– Em có thích, cô bé của em đầy nước mà. Em hãy thả lỏng, cảm nhận rõ ham muốn, cảm xúc của chính mình. Em yêu anh, anh cũng yêu em, thế chưa đủ sao.

– Anh bỏ em ra, em không thích làm như thế này.

Tiếng cửa phòng đập bình bịch chợt làm cả hai dừng lại. Định còn chưa kịp phản ứng, thì cửa phòng bị đạp bung ra. Cái cửa phòng vốn khá chắc, khóa từ nhưng chả hiểu sao Tâm đạp bay ra được. Tâm đứng trước cửa phòng, nhìn Định đang nằm đè lên Liên mà mắt nó vằn đỏ. Nó gạt tay nhân viên khách sạn đi cùng mà tiến tới dùng hết sức đạp mạnh vào người Định. Định cũng học võ, đai đen karate, nhưng cú đạp đó Định không đỡ nổi. Có lẽ vì bất ngờ, có lẽ vì tư thế ngồi khó đỡ, có lẽ vì đó là cú đạp của sự tức giận. Định nằm vật ra, cú đạp làm Định đau không thở nổi. Liên vùng dậy òa khóc ôm lấy Tâm. Những sức lực ngăn cản Định khi nãy giờ đã làm Liên kiệt sức. Nàng nhũn người trong vòng tay của Tâm.

– Em có sao không. Sao anh hỏi điện thoại thì em không nói gì.

– Em… lúc ý em đã bảo về. Nhưng anh Định anh ý… anh cứ ép em…

– Thế có sao không.

– Không… em không sao.

– Thằng chó. Tao tưởng mày tử tế nên mới để cô ấy yêu mày. Loại cặn bã như mày nên giết sớm cho xã hội đỡ bẩn.

Tâm buông Liên ra định tiến tới, Định cố lết người ra sau tìm cách đứng dậy, ngực vẫn còn đau quá. Liên níu Tâm lại, nàng không muốn sự việc đi quá xa.

– Để anh cho nó một trận. Lúc nãy mà kéo thằng Mạnh theo thì giờ nó chém cho thành mấy mảnh rồi.

– Đừng anh, bỏ qua đi. Em cũng không bị sao.

– Anh không đến thì liệu có không sao không.

– Thôi, nghe em. Giờ cũng muộn rồi, có gì về bình tĩnh đã. Giờ em chưa bị gì, anh đánh người thành ra anh không đúng. Anh ta vẫn còn đau, thế là được rồi.

Tâm vẫn còn bực mình, nhưng Liên cứ kéo Tâm lại. Tâm đành bực tức đợi Liên mặc nhanh quần áo rồi đi. Cái xe máy vẫn đổ cồng kềnh trước cửa khách sạn. Tâm dựng xe rồi nổ máy. Liên leo lên, nàng ôm chặt bụng Tâm, dí chặt ngực mình vào lưng Tâm. Xe lao đi, mất hút dần trên con đường vắng. Chỉ còn vài người dân bên đường và mấy thằng bell đang xì xầm to nhỏ.

Liên ôm khít khao, dựa vào lưng Tâm. Gió đêm thổi qua làm tóc Liên bay bay. Liên chợt thấy vui vui, đã lâu Liên không được ôm Tâm đằng sau như vậy. Nàng ngó qua gương chiếu hậu, thấy mặt Tâm vẫn hầm hầm. Liên ghì chặt tay vào bụng Tâm, khẽ hỏi:

– Sao mặt anh khó chịu thế.

– Sao lại không khó chịu. May mà hôm nay nó đưa em đi ăn cùng khách sạn, ngay chỗ thằng Mạnh chỉ. Nếu mà xa hơn, anh không tới kịp thì sao.

– Thì sao… sao thì sao. Cũng chỉ là một cái màng trinh mỏng. Em tưởng anh không quan tâm đến em.

– Sao không quan tâm. Không quan tâm thì anh đến làm gì.

– Em thấy anh cứ lơ em đi từ hôm về đây.

– Thì… em có người yêu rồi… anh không thể…

– Anh chả phải vẫn là anh của em à. Sao không thể… không thể cái gì.

– Em đừng như thế nữa.

– Em phải hỏi cho ra lẽ. Nếu đêm nay em bị Định phá trinh, thì anh làm sao.

– Anh sẽ giết nó.

– Tại sao.

– Chả tại sao cả. Nhưng nó sẽ chết.

– Vậy… anh là gì của em. Chỉ có người yêu em, mới có thể đại diện cho em, mới có thể tức giận vì em, thù ghét đứa làm hại em. Anh… là gì của em?

Tâm không trả lời. Nó cũng không biết nên trả lời sao. Nó cứ im lặng lái xe hướng về nhà. Nó mông lung không biết nên làm gì, nghĩ ngợi trả lời Liên, hay thực sự nó muốn gì. Liên chợt đột ngột níu nó lại làm nó giật mình thoát ra trạng thái đờ đẫn.

– Anh vừa đâm vào cái ổ gà thứ 2 rồi đấy.

– Anh xin lỗi, để anh đi cẩn thận hơn.

– Dừng xe đi. Đằng kia có cái khu vui chơi trẻ em. Vào đó ngồi một lúc rồi về.

– Sắp đến nhà rồi còn gì.

– Không, vào đó đi. Em không muốn về bây giờ.

Tâm dừng xe lại, Liên kiếm một chiếc xích đu ngồi xuống. Tâm tự nhiên lóng ngóng, nó chợt hiểu nàng đang quyết tra hỏi nó. Đáng ra nên mặc kệ lái xe về. Giờ nó không biết làm sao, đành ra đứng cạnh Liên.

Liên ngồi đó đung đưa xích đu, mặc kệ Tâm. Thấy Tâm cứ đứng đó, Liên dùng chân đá mạnh vào chân Tâm. Như thấy cú đá quá nhẹ nên Tâm vẫn chả sao, Liên lần này đá hết sức, làm Tâm đau điếng ôm lấy chân.

– Này, em làm gì thế, đau quá.

– Cho chừa, anh đau làm sao bằng em đau. Anh có biết từ lúc anh lên đây, anh cứ lờ tịt em đi. Có chăng chỉ nói dăm ba câu chuyện, mượn quyển sách rồi thôi. Anh coi em là không khí hả.

– Anh có làm gì đâu. Anh vẫn bình thường như vậy mà.

– Bình thường, đến khi Định đến nhà ăn cơm, rồi đưa em đi karaoke anh vẫn như vậy. Coi em như không có gì, có thật đúng thế không? Đêm đến anh vẫn vào làm chuyện đó với mẹ em được. Em dường như chả là gì với anh cả, nên anh có thể thoải mái vứt em, em yêu ai cũng mặc kệ, phải không.

– Không, không phải. Anh nghĩ em đã nhận lời yêu Định, anh nên giữ khoảng cách, như vậy mới tốt cho em.

– Tốt cho em, thế sao lúc nãy anh đi qua đây tìm em làm gì. Em có làm sao, em có ngủ với ai thì anh nên giữ khoảng cách chứ.

– Anh… anh nghĩ muộn rồi em không về nhà. Lúc nãy em gọi điện xong rồi không nghe máy, anh sợ có làm sao.

– Sợ, anh ở bên em được mấy hôm. Anh biết có những hôm em đi karaoke với công ty gần 12h mới về đến nhà. Mẹ còn không kêu ca em, anh lúc đó có ở bên mà sợ cho em không. Hay anh còn mải miết bên những người đàn bà khác, rồi lại kết nạp thêm cô vợ mới trẻ trung ở quê.

– Anh xin lỗi.

– Chỉ xin lỗi thôi sao. Em hỏi anh, anh trả lời thật cho em. Tại sao em đã bảo không sao tí em về mà anh cứ nhất quyết đòi đến đón em.

– Anh lúc đó đang ở ngay đấy mà.

– Em đã nói đi nói lại tí em về. Anh hùng hổ nhất quyết đòi đến, bắt đưa địa chỉ. Anh thấy em và anh Định vậy, anh đòi giết người ta. Em với người ta là thuận tình thì sao. Em muốn biết thực sự anh nghĩ gì.

Tâm rối trí trước những câu chất vấn liên hồi của Tâm. Nó cũng không biết nó nghĩ gì nữa, nhưng mãi đến giờ nó vẫn không thấy nó làm gì là sai, hoàn toàn đúng. Chỉ là, Tâm cũng không lý giải được chính mình.

Liên thấy Tâm cứ đứng đó, mắt nhìn xa xăm không trả lời. Con tim đang vui trở lại chợt có chút nhói. Chính nàng có chút chờ mong nơi Tâm nhưng nàng cũng không biết nên tiếp tục thế nào. Nếu Tâm nói để ý đến nàng, vậy Liên sẽ lại yêu Tâm hay như thế nào. Rồi còn Định, qua đêm nay có lẽ mối quan hệ giữa Liên và Định sẽ khác. Liên dường như thấy một mặt khác của Định, không phải vẻ hiền lành luôn quan tâm đến Liên như mọi khi nữa. Nàng chợt nhớ tới lời đồn về anh, cả bao năm ở trời Tây không có một người yêu mà chỉ tập trung học. Nhưng sao anh thành thạo thế, điều đó đáng nhẽ không thể có ở một người trông hiền lành có tiếng như anh. Nếu Tâm không đạp cửa lúc đó, có lẽ sớm muộn Định cũng nhét được chim vào lồn Liên. Rồi sau đó ra sao, Liên cũng không muốn nghĩ nữa.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.