Nghĩ lung tung vậy mà lồn Hiền lại ngứa ngáy. Hiền đỏ mặt, ngoảnh sang nhìn mẹ với ánh mắt hối lỗi. Nàng thế mà muốn ngoại tình tư tưởng với chồng của mẹ. Hiền thấy Cẩm đang nhìn mình, nhưng ánh mắt xa xăm như đang nghĩ ngợi gì đó:
- Mẹ đang nghĩ gì thế.
- A…cái gì….à mẹ nghĩ vớ vẩn thôi. Con đang học à.
- Vâng, con đang định viết cái đề tài thầy giáo giao. Con và anh Trung làm chung với nhau.
- Thằng bé đó hiền và chăm chút con nhỉ. Hè này nó có về đây thăm con như năm ngoái không.
- Chắc không mẹ ạ. Anh ấy năm nay còn đi mùa hè xanh. Anh ý tham gia công tác đoàn mà.
- Con…con có yêu nó thật sự không. Ý mẹ là rung động thật sự ấy.
- Con cũng không biết. Có lẽ…không. Con nhận lời yêu chắc do anh ấy tốt quá.
- Ôi….con tôi. Liệu thế có được không.
- Con cũng chả biết. Mẹ chả bảo con kiếm ai thì kiếm người nào tốt tính, biết yêu thương mình còn gì.
- Thì…thế. Nhưng yêu là phải rung động. Con có nhớ nó không.
- Ơ….chắc chưa. Chũng con cũng mới yêu nhau mà.
- Không con ơi, yêu là luôn nhớ nhung hình bóng nhau. Là nó chậm trả lời tin nhắn con cũng bồn chồn đợi chờ, ngóng tin của nó.
- Vậy…vậy….ý mẹ con và anh Trung.
- Mẹ cũng chả biết. Nhưng mẹ sợ nếu không có tình yêu thật sự, thì đôi khi cũng khó sống. Có tình yêu thì mới có gắn kết về tâm hồn. Có tình yêu thì khi vợ chồng xích mích, cái tình cảm đó nó sẽ dung hòa những bực tức, nó là chất kết dính cần thiết cho đời sống vợ chồng. Ai lấy nhau lâu rồi cũng nhàn nhạt, nhưng trước đó cần có tình yêu. Còn lấy nhau xong mới yêu thì cũng có, nhưng được mấy người.
- Vậy con phải làm sao bây giờ.
- Cái đó do chính con quyết thôi. Đừng để giống mẹ. Mẹ và bố con cũng do gán ghép, do hoàn cảnh thời đó. Nếu bố không bị tai nạn, có lẽ mẹ và bố vẫn sống bên nhau. Có lẽ con còn có em sớm hơn bây giờ. Nhưng mẹ và bố sống với nhau rập khuân như vốn dĩ phải vậy. Vợ chồng quan hệ với nhau do nhu cầu cơ thể. Có lẽ bố cũng thích mẹ, mẹ cũng thích được ai đó quan tâm yêu chiều. Nhưng những ngày yêu nhau, cưới, rồi những lúc bố đi công tác, mẹ hầu như không nhớ bố con. Mẹ chỉ tâm niệm bố con đi rồi sẽ về, mẹ đi dạy học và chăm con.
- Như bao gia đình bình thường mẹ nhỉ. Chả nhẽ họ không có tình yêu.
- Cái đó mẹ không rõ. Nhưng giờ mẹ biết thế nào là tình yêu rồi. Hơn 40 tuổi đầu mới biết, buồn cười con nhỉ. Nhưng chỉ cần có tin gì của anh Tâm, là tim mẹ cứ đập thình thịch. Hôm nay Tâm về nhà với mẹ, mẹ thậm chí còn ghen muốn qua đó kéo Tâm về.
- Nhưng….con thấy anh Tâm đối với mẹ cũng không giống bố đối với mẹ. Con không thấy có gì khác, liệu anh ấy có yêu mẹ không.
- Có, mẹ chắc điều đó. Có lẽ mẹ yêu Tâm hơn. Con có biết không, thực ra Tâm còn có những người đàn bà khác.
- Vậy anh ta ngoại tình à. Thế sao mẹ còn yêu và đẻ em cho anh ta.
- Không phải, chuyện dài lắm. Nhưng đó là trước khi gặp mẹ. Mẹ và những người đó đều chia sẽ Tâm, và không ai nghĩ sẽ độc chiếm Tâm một mình cả. Bọn mẹ đều thống nhất không ràng buộc Tâm, Tâm quen ai cưới ai thì mặc. Bọn mẹ chỉ có yêu cầu thi thoảng được quan tâm, yêu chiều, được….Tâm làm chuyện đó.
- Đó là những ai hả mẹ. Sao bọn mẹ lại khổ thế. Con chả thể hiểu được. Bây giờ mẹ nếu ở thành phố vẫn đầy người muốn cưới làm vợ.
- Để làm gì hả con. Mẹ hơn 40 rồi, người muốn cưới mẹ chắc cũng tầm đó hoặc già hơn. Mẹ thì còn được mấy năm xuân thì, lại còn phải chăm sóc một người già hơn. Mẹ đến với Tâm như bèo nước gặp nhau, vô tình nhờ em trai con mà nên duyên phận. Con thấy đó, Tâm là một người có trách nhiệm. Mẹ tin giờ vậy sau này vẫn vậy.
- Nhưng….anh ta có mấy người đàn bà liền. Con chả thích chia sẽ người mình yêu cho ai khác.
- Vì con còn trẻ. Còn bọn mẹ già rồi. Bọn mẹ có nhu cầu cảm xúc khác. Nói sao nhỉ, mẹ đến với Tâm ban đầu vì…tình dục. Mẹ… là người gạ gẫm Tâm đấy chứ.
- ANh ta thế chả thích quá. Mẹ của con đẹp thế này.
- Đẹp nhưng nhừ rồi con gái ạ. Con nghĩ với một người trẻ, có khả năng như Tâm thì thiếu gì gái theo nếu Tâm muốn. Và thực tế cũng có đó, nhưng cô ấy rời Tâm đi rồi.
- Cô ấy biết anh ta lăng nhăng với mấy người nên bỏ phải không.
- Không, hồi mẹ vào Đà Nẵng, Tâm có giới thiệu cô ấy cho mẹ. Cái cô gái tên Thảo Nguyên mẹ có nói tới hôm qua đó. Tâm bảo với cô ấy mẹ là vợ của Tâm. Con thấy sao. Mẹ nghe xong lời Tâm nói mà run rẩy. Dù đã cầm giấy đăng ký kết hôn nhưng mẹ chả bao giờ dám nghĩ sẽ được thừa nhận như vậy. Về sau mẹ có hỏi Tâm, Tâm có bảo không muốn chấp nhận tình cảm của cô ấy, vì Tâm còn có mẹ và người khác nữa.
- Cô ấy có đẹp không mẹ.
- Có, đẹp hơn cả mẹ hồi trẻ và con bây giờ.
- Lạ nhỉ, hay anh ta có gu thích phụ nữ lớn tuổi.
- Không phải, nói ra thì cũng rắc rối lắm. Nhưng thôi, dù sao mẹ cũng biết được mình trao thân cho người xứng đáng. Chỉ là….mẹ đang lăn tăn về sau này.
- Mẹ sợ anh ta sau chê mẹ già bỏ mẹ chứ gì.
- Không, mẹ chỉ sợ sau này Tâm cưới người khác, người ta không cho Tâm thời gian để tới với mẹ.
- Thế mẹ đừng ly hôn nữa là xong. Cho anh ta bám dính vào mẹ.
- Sao thế được, mẹ chỉ còn hơn chục năm nữa. Nhưng Tâm còn cả thanh xuân phía trước. Mẹ có ghen tuông, có ích kỷ nhưng mẹ cũng biết suy nghĩ thế nào là đúng. Con…nghĩ thế nào về Tâm.
- Con á….sao mẹ lại hỏi vậy.
- Thì…mẹ xem cách nghĩ của con về Tâm ra sao.
- Anh ta cũng được. Ngoài hình cao ráo, mặt mũi cũng không gian xảo, tính tình chắc cũng được.
- Khoản đó cũng được phải không!
- Mẹ…mẹ nói gì..
- Mẹ nói cái gì con hiểu mà. Mẹ mấy lần thấy con xem trộm mẹ và Tâm làm chuyện đó.
- Mẹ…con….
- Không phải xấu hổ. Cũng do mẹ vô ý. Nhưng con ạ, một trong những lý do mẹ không để ý Tâm có người khác, cũng là nguyên do đó. Tâm…nói sao nhỉ….chuyện đó rất khỏe. Một mình mẹ không đáp ứng được.
- Eo ơi….thế ai sau này lấy anh ta thì chết.
- Cái đó chưa chắc, nhưng sẽ rất sướng. Con là con gái mẹ, mẹ cảm giác con giống mẹ rất nhiều, kể cả nhu cầu về chuyện ấy. Nếu vợ chồng chuyện ấy không hòa hợp, thì người phụ nữ không thoải mái, hay cáu bẳn, lại nhanh già. Đàn bà, nhất là người có nhu cầu cao mà không được thỏa mãn, thì sẽ là một đau khổ. Mẹ thấy thằng Trung…có vẻ yếu.
- Mẹ…sao mẹ lại nói thế. Tự nhiên nhắc tới anh Trung làm gì.
- Mẹ nói để con cân nhắc cho đúng.
- Nhưng liên quan gì anh Trung. Đang nói về anh Tâm mà….A, mẹ…mẹ định…
- Ừ, mẹ muốn con nghiêm túc nghĩ về điều đó. Người đàn bà nếu vừa được thỏa mãn gối chăn, lại không cần lo lắng về tài chính, thì là đã sướng đến 50% rồi. Còn lại 50% là tâm đầu ý hợp và thuận đường con cái. Con cái thì do trời ban, mẹ không nói. Nhưng theo y học, theo lẽ thường, con giống mẹ nên chắc cũng không sao. Còn về tâm đầu ý hợp, mẹ nghĩ Tâm tuyệt đối là ứng cử viên. Nó yêu ai thì rất cưng chiều. Đừng xem mấy quyển truyện ngôn tình bây giờ, đàn bà chỉ cần đàn ông chiều chuộng, quan tâm mình thế là đủ rồi. Chứ đừng mong đợi mấy thứ lãng mạn, cưới nhau xong nó khác lắm.
- Mẹ…mẹ làm con choáng quá. Sao tự dưng mẹ lại nói những chuyện như vậy. Mẹ và anh Tâm là vợ chồng mà. Rồi em con nữa. Giờ mẹ gán ghép con cho anh ta. Con….con…
- Con bình tĩnh nghe mẹ nói. Mẹ có nói chuyện này cho Tâm. Tâm cũng phản ứng như vậy đó. Nhưng mẹ nghĩ kỹ rồi. Mẹ và con chung chồng thì có làm sao. Nếu con lấy chồng xa, mẹ cũng không ở bên con được. Còn chưa biết chồng con ra sao, cuộc sống nhà chồng thế nào. Nhưng con lấy Tâm thì khác. Mọi thứ đã được kiểm chứng, mẹ cũng sẽ ở với con được. Mẹ…mẹ cũng không tranh giành chồng với con đâu. Mẹ chỉ muốn ở cạnh Tâm cùng em Thuận. Chứ sau Tâm lấy người khác, thì chả biết thế nào.
- Con vẫn chưa tiêu hóa được điều mẹ nói.
- Mẹ biết. Mẹ nhồi vào đầu Tâm mấy lần mà Tâm còn chối nguây nguẩy. Chứ mẹ dám đảm bảo, cái thằng Trung mà mẹ nói vậy nó đồng ý ngay.
- Sao mẹ nói vậy, mẹ chưa gì cứ nói xấu anh Trung.
- Mẹ nói thật mà. Năm ngoái nó thăm con đó, lúc mẹ cho em bú, mẹ thi thoảng thấy ánh mắt nó như quét qua người mẹ. Mẹ sống bao nhiêu năm, sao không hiểu ánh mắt đàn ông là như thế nào. Mẹ không nói vì cũng chả có gì để nói, mẹ không thả thính thì sao nó dám làm gì. Nhưng mẹ nghĩ mẹ mà ra tín hiệu thì chưa chắc. Nên mẹ cũng không ưng thằng Trung lắm là vì thế. Mẹ sợ sau này con mà lấy nó, có cám dỗ bên ngoài nó sẽ không vững vàng được.
- Mẹ cứ nói như chồng mẹ mới vững vàng. Vững vàng mà có đến mấy người đàn bà.
- Vấn đề không phải mấy người đàn bà, mà là sống có nguyên tắc. Mẹ đảm bảo nếu thằng Trung sa ngã, nó sẽ bỏ rơi con, chứ không quan tâm con từ đầu đến cuối trước sau như một. Đây là một điểm mẹ tự hào về chồng mẹ. Đàn ông có ra ngoài gái gú thì về vẫn phải biết chăm lo vợ con gia đình. Tâm mẹ đảm bảo nó không gái gú, những người đàn bà quanh Tâm nếu có sẽ như mẹ, chung tình với nó.
- Thôi thôi….con đi ngủ đây. Mẹ nói một hồi làm con đau đầu quá.
- Ừ…mẹ xin lỗi. Mẹ lôi con vào chuyện này. Con đừng giận mẹ, mẹ nghĩ vậy thôi, chứ con muốn sao là việc của con.
Hiền ôm sách vở về phòng với cái đầu rối tinh rối mù. Tâm không biết tại sao Hiền hơi né nó tối hôm đó, chính là vì lý do ấy. Cẩm miên man nghĩ, rồi cũng dẩn ngả vào người Tâm ngủ. Có lẽ mọi sự tùy duyên.
Sáng sớm, Tâm dậy vì bị mùi thuốc nam sộc vào mũi đánh thức. Sau một ngày quần thảo với mẹ, nó ngủ mê mệt chả biết gì. Nó dậy thì giường trống không, Cẩm và con trai chắc dậy rồi. Nó đánh răng rửa mặt xuống nhà thì bát bún ốc thơm lừng bầy ra trước mắt. Cẩm đang lúi húi bê bát bún ra bàn phòng khách cho nó.
- Anh dậy rồi à.
- Anh xin lỗi, hôm qua mệt quá.
- Có sao đâu, anh đi làm cả năm. Giờ về nghỉ ngơi lại sức. Anh ăn đi, bún mua thôi, nhưng ngon lắm.
Tâm khẽ ôm nhẹ Cẩm vào rồi hôn nhẹ lên môi nàng. Nó một thằng đàn ông, không qua nổi cửa ải nhu mì của Cẩm. Nó thấy lấy vợ thật là thích, chứ không phải như ở công trường, nắng nôi bực dọc, cơm thì mấy người đàn ông nấu cho nhau ăn, đôi lúc làm xong chán chả buồn ăn. Truyện bản quyền tại truyenqt.com. Vui lòng ghi rõ ghi sao chép sang web khác.
Tâm ngồi xuống ăn còn Cẩm đang ngồi xổm cạnh đó dụ thằng Thuận ăn bún. Thằng bé chạy như giặc, đôi lúc cứ né thìa bún rồi cười sằng sặc. Nó chạy tới bên đùi Tâm để tránh mẹ nó. Tâm thử xắn 1 thìa bún cho nó, vậy mà nó lại chịu ăn. Cẩm liếc nó một cái đầy ý tứ. Nó gãi đầu ngượng ngùng, cái cảm giác làm bố vẫn thật mới lạ với nó.
Thằng Thuận cứ chạy quanh nhà, Tâm vừa ăn vừa để ý con trai. Chợt Tâm mới để ý nơi xó cửa, Hiền đang chổng mông chỉnh cái nồi thuốc. Hai mông Hiền căng tròn, cong vểnh khi nàng khom lưng mở nồi thuốc ra xem cạn nước chưa. Cái quần vải mỏng như in như dính chặt vào mông Hiền, cái khe mông sâu làm 2 bờ mông Hiền phân rõ ra. Phía giữa háng là khe nhỏ, Tâm có thể nhìn và tưởng tượng ra rõ ràng lồn Hiền. Tâm vội cắm đầu vào bát bún, nó nghĩ mình thật bậy bạ. Nó liếc nhìn Cẩm đang hò dô cho con ăn, tí nữa nó phải tìm nàng làm hạ hỏa con chim mới được.
Cẩm cũng cho thằng Thuận ăn xong. Hiền đưa nó hộp sữa hút rồi dắt nó đi ra chợ. Hôm nay mẹ dặn Hiền mua gà để hầm thuốc bắc tẩm bổ cho Tâm. Hiền làu bàu vì mẹ chiều chồng trẻ quá. Nhưng nàng vẫn vâng lời mà đi mua. Mắt Hiền cố liếc thằng Tâm một cái. Câu chuyện sáng hôm qua vẫn có ấn tượng mạnh với nàng.