- Thấy để làm gì, Tâm đi lên thành phố tưởng quên An rồi.
- Chưa bao giờ, Tâm năm nào về cũng tìm An, mà không thấy.
- Thế sao Tâm không qua nhà tìm An.
- À, Tâm… năm đầu Tâm không về. Mấy năm sau bạn bè nó cứ rủ đi suốt. Có lần Tâm qua nhà An thì thấy nhà cửa đóng, không có ai cả.
- Uhm, 2 năm gần đây nhà An chuyển lên Kontum trồng cà phê, Tâm không gặp là đúng thôi.
- Thế vậy An giờ về hẳn hay là sao.
- Không, An về ăn tết thôi. Bà Nội An năm nay ốm quá, bố mẹ bảo cả nhà về ăn tết với bà, cho bà đỡ buồn. Qua tết cả nhà lại vào Kontum.
Tâm chợt cảm thấy hẫng hụt, buồn đôi chút. Vậy là An sẽ chỉ ở đây đến hết tết. Bỗng dưng nó muốn An ở đây mãi. Nó cũng chả biết tại sao. An thấy nó tần ngần, mặt buồn so, liền sà vào kéo tay nó, hỏi han hết chuyện này chuyện kia. Tâm ngồi kể cho An mấy năm nay của nó, chỉ dấu biệt đi chuyện mấy tháng gần đây với chị Xoan và thím LAn. An trầm trồ nghe Tâm kể về Hà Nội, thi thoảng lại hỏi han lung tung. An cũng kể cho Tâm về Đak Lak, nơi chỉ có cây cà phê, điều, tiêu và đất đỏ. Hai đứa như đôi chim, ríu rít sau bao ngày xa cách. Đến khi rang chiều dần mất, An mới chợt nhớ ra.
- Thôi quên rồi, An phải lên nhà bà nội ăn cơm đây.
- Uh, Tâm cũng về ăn cơm đây. Mai Tâm lại gặp An nhé.
- Uh, sáng mai An sẽ chờ Tâm ở chỗ cũ nhé.
Tâm chia tay An, vui vẻ vào nhà. Đã lâu lắm rồi nó mới có cảm giác vui vẻ thế, mà cũng chả biết tại sao lại vui. Cứ cảm thấy vui vui, hạnh phúc mà chả biết tại sao. Tâm vào nhà thì dường như nhà đang có khách. Nó ngó đầu vào thì gặp ngay mặt thằng Tính em nó. Thấy nó, TÍnh vẫy vẫy tay như đang có trò gì vui lắm. Nó ngó tiếp, thì thấy mẹ nó đang ngồi 1 bên ghế, thằng Tính đứng đằng sau. Bên kia là ông anh nó, anh Công và… 1 cô gái. Thấy nó, anh nó gọi: “ Tâm, vào đây, mày đi đâu từ chiều thế. Cả năm rồi cũng không lên chỗ anh thăm anh “. Tâm lò dò vào ngồi cạnh mẹ. Nó nhìn sang, bên kia ghế là 1 cô gái khá là đẹp, gương mặt V-line mốt những năm sau này. Tóc màu hạt dẻ sáng, uốn thành những lọn to, phủ đến gần ngực. Cô gái tầm tuổi anh tôi, da trắng, má hồng, vẻ đẹp hiện đại có đôi chút tiểu thư. Cô ta mặc 1 cái áo khoác lông, bên trong hình như là 1 cái áo trắng, quần bò xanh, đi bốt. Đúng kiểu dân thành phố.
- Đây là chị Thanh, bạn anh Công. Năm nay chị Thanh sẽ ăn tết với gia đình chúng ta. Mẹ tôi giới thiệu.
- Chào em, chị là Thanh, bạn học cùng trường anh CÔng. Chị nghe anh CÔng kể rất nhiều về quê anh ý cũng như cac em. Chi năm nay xuống xin bác ăn nhờ cái tết cùng các em.
- Chào chị, em là Tâm. Rất vui được gặp chị. Tâm đáp lại lịch sự.
- Ái chà, cái thằng này, tưởng mày thợ xây, nói năng lịch sự phết nhỉ. Anh Công cười cười trêu nó.
Chị Thanh thấy thế cũng cười. Thằng TÍnh thấy thế nhảy vào bày trò, cả nhà vui vẻ ầm ỹ.
Bữa tối hôm đó, mẹ nó làm canh cá nấu dọc, thịt gà luộc, xu hào xào. Chắc có chị THanh về nên phải chuẩn bị thêm. Đã lâu lắm nó mới được ăn món ăn mẹ nấu, lại là món tủ. Nó chén liền 5 bát cơm. Thằng Tính cũng thi đua với nó, ăn như chảo chớp. Chị Thanh thì ăn có vẻ ít, toàn anh Công gắp cho.
Xong bữa tối, Tâm đi rửa bát. Chị Thanh giành rửa nhưng mẹ và anh CÔng không cho. Thằng Tính thì lủi tận lúc nào. Tâm rửa, không tí mẹ lai phải rửa. Mẹ Tâm thì đi sang hàng xóm, có vẻ đặt mua thêm thịt bò, giò chả cho tết. Anh Công kéo chị Thanh đi đâu đó, Tâm vào buồng nói chuyện với thằng TÍnh. Từ chuyện trên trời dưới biển, thành phố ra sao, gái đẹp không, cho đến chuyện con gái ông nào cùng xóm chửa, ai ngoại tình phải trốn đi…Tầm 10h tối, có vẻ chị Thanh thấy mệt, anh Công bàn chuyện phòng ngủ với mẹ.Tâm ngó đầu vào phòng mẹ, thì thấy có vẻ anh Công muốn xin cho chị Thanh ngủ 1 mình ở chái bên phải. Do là chị là con nhà tiểu thư, trước giờ không quen ngủ chung, mẹ Tâm dạo này lại hay ho, sợ chị mất ngủ. Nhà Tâm 3 gian 2 chái, ở giữa là bàn thờ gia tiên, phía trước bàn thờ là bàn ghế phòng khách. 2 bên trái phải bàn thờ là 2 cái giường. 2 chái thì 1 chái là bố mẹ Tâm ngủ, 1 chái vốn để đồ, nhưng anh Công lên đại học, sau sửa thành chỗ anh Công ngủ, cho nó yên tĩnh, có thể học bài. 2 giường bên ngoài thì 1 giường bị chiếm dụng thành bản doanh thằng Tính, nó kê cơ man nào đô đạc, sách vở, phía gần cửa thì gắn tivi, để nó xem. Còn mỗi cái giường còn lại là để Tâm ngủ. Giờ có chị Thanh nên khó sắp xếp.
Thằng Tính thấy mọi người đang nghỉ cách, bèn chõ mõm vào:
- Không phải chị Thanh là người yêu anh à, anh vào nằm cùng chị là xong. Sao phải sắp xếp.
- Vớ vẩn, tao đập mày 1 trận bây giờ. Tao với Thanh chưa đến mức đó. Mà người ta con gái phải giữ giá chứ.
- Tâm nói:” thế hay cứ để chị ý ngủ với mẹ, làm gì mà khó ngủ thế, 1-2 hôm là quen thôi.
- Mẹ gàn: thôi, cái Thanh là người thành phố, ngủ với mẹ sao được. Nó từ bé đã ngủ 1 mình, giờ ngủ chung không ngủ được đâu, lại lạ nước lạ cái. Mẹ lại thi thoảng ho, mất ngủ nó ra. Mẹ tính thế này, thằng Tâm nó ngủ say nhất, mẹ ho nó cũng không biết. Để thằng Tâm ngủ với mẹ, được không.
Anh Công và thằng Tính thấy thế ok ngay, Tâm bị sắp vào ngủ với mẹ. Phòng mẹ cũng rất đơn sơ, chỉ có chiếc giường đôi bố mẹ ngủ, 1 tủ quần áo nhỏ. Đối diện tủ quần áo là 1 bàn gương trang điểm của mẹ, bên cạnh là 1 bàn làm việc để mẹ soạn giáo án, bây giờ được kê thêm 1 chiếc tivi Tâm mua cho mẹ năm ngoái. Chiếc giường gỗ đôi cũ kỹ mẹ ngủ, được phủ bởi 1 chiếc đệm, thực ra chỉ là 1 chiếc ga giường, trong là ruột chăn bông. Năm ngoái Tâm mua cho mẹ chiếc đệm bông ép, nhưng mẹ bảo nằm đau lưng, bèn nhường cho thằng Tính. Giờ anh CÔng lại đang chuyển đệm cho chị THanh nằm.
Tâm nằm lên giường, 1 mùi thơm nhè nhẹ dễ chịu lan vào mũi Tâm. Nó không phải mùi nước hoa, mùi nước xả vài, mà là 1 mùi rất dễ chịu. Tâm khoan khoái hít ngửi chăn đệm, đều có cái mùi đó. Khi Tâm còn đang mải mê tìm hiểu cái mùi thơm từ đâu, thì mẹ vào. Mẹ mặc 1 bộ đồ ngủ đơn giản, na ná kiểu của thím Lan hồi trước, chắc là do Tâm nhờ thím mua. Mẹ suýt xoa rồi chui vào chăn nằm cạnh Tâm. Vùng quê nó khác thành phố, nhiều cây ít nhà cửa, nên đêm lạnh càng thêm lạnh. Mẹ tắt đèn, rồi xoay sang Tâm hỏi han linh tinh, về cuộc sống của Tâm. Được 1 lúc thì mẹ có vẻ thiu thiu ngủ.
Nằm cạnh mẹ thật dễ chịu, hóa ra cái mùi thơm lúc nãy Tâm tìm hiểu chính là từ mùi người của mẹ. Có lẽ hồi xưa nó quá bé, hoặc nó xa mẹ quá lâu, nên nó không để ý đến cái mùi thơm đó của mẹ. Tâm nằm 1 lúc, nhưng vẫn mãi không ngủ được. Bình thường nó là đứa dễ ngủ nhất. Thợ xây làm việc cả ngày, tối không có gì thường ngủ rất sớm và rất nhanh.
Tâm nằm lặng im, nghĩ về mẹ, nghĩ về Lan, về chị Xoan, và về An. Nó có chút háo hức ngày mai sẽ được gặp An. Đã mấy năm không gặp, không ngờ con bé đen nhẻm cả ngày bêu nắng cùng nó lại trổ mã, dậy thì thành công đến vậy. Bỗng mẹ nó lục đục, rồi mẹ nó hung hắng, cố giữ không ho để ảnh hưởng đến nó. Càng kìm thì càng khó chịu, mẹ như gục người lại, để kìm nén cơn ho. Tâm thấy vậy xoay người, xoa nhẹ vào lưng mẹ “ mẹ cứ ho đi, đừng giữ lại khó chịu lắm “. Mẹ nó thấy vậy thả ra ho 1 tràng, rồi hỏi: “ mẹ làm con mất ngủ à “.
- Không, con vẫn chưa ngủ.
- Lâu không nằm với mẹ nên không quen à.
- Không, con suy nghĩ mấy chuyện. Mà đúng là do mẹ đó, nằm cạnh người đẹp thế này, hạnh phúc quá không ngủ được.
- Vớ vẩn, con học ở đâu cái trò trêu đùa thế.
- Thật mà, con thấy mẹ rất là đẹp. Trên thành phố kiếm người chạc như mẹ mà đẹp như mẹ hiếm lắm đấy. Mẹ trông như mấy cô 30 trên thành phố ý. Mẹ mà ăn diện vào ối ông chết mê chết mệt.
- Con chỉ dẻo mồm. Mẹ tầm này già rồi còn đẹp với ăn diện cái gì.
Tâm lại giở trò đùa trêu mẹ. Hai mẹ con rôm rả nói chuyện. Chân mẹ bỗng gác lên chân Tâm “ cho mẹ gác nhờ, bao năm rồi mẹ chưa được gác chân ai. Thật dễ chịu “. Mẹ nói 1 lát thì lại hung hắng ho. Tâm choàng tay ra, xoa vào lưng mẹ. Có vẻ mẹ dễ chịu khi Tâm xoa lưng, mẹ khẽ xoay người để Tâm xoa lưng dễ hơn. Dần, đầu mẹ tựa vào 1 bên tay Tâm, tay để hờ trên ngực Tâm, gác chân lên chân Tâm. Tâm khẽ kéo mẹ lại sát mình, ôm mẹ. Cả 2 mẹ con không nói gì nữa. Mẹ dần chìm vào giấc ngủ. Tâm cũng nhắm mắt, tay cầm lấy tay mẹ đang để cạnh ngực mình, kéo ra để ở bụng mình, cầm tay mẹ Tâm cũng dần chìm vào giấc ngủ.
Tâm chợt tỉnh giấc, tiếng chim hót đã đánh thức nó. Tâm chợt thấy thư thái, cái cảm giác an bình, không cần lo toan dậy sớm, làm việc, cái cảm giác lạc long giữa 1 thành phố nhung nhúc là người, còi xe loạn xạ đã biến mất. Thay vào đó là sự bình yên, cảm giác mình đang ở nơi mình nên thuộc về. Mẹ đã dậy từ lúc nào không biết, chỉ có mùi thơm giường của mẹ vẫn không biến mất. Tâm dậy đánh răng rửa mặt, rồi làm mấy củ khoai trong bếp. Mẹ đã làm sẵn cho an hem Tâm ăn như mọi khi, rồi đến trường. Nhà cũng có mì tôm, nhưng Tâm không thích. Anh Công và chị Thanh đã đi đâu rồi, thằng Tính thì chắc lại cà kê với lũ bạn nó. Tâm vừa cầm khoai ăn vừa đi ra vườn sau. Bên kia hàng rào, đã có 1 cô bé đang đứng nghịch lá đợi nó. Thấy Tâm, An vội chui qua hàng rào, miệng líu lo:” Tâm, đi chơi đi, tối qua An đã nghĩ rất nhiều mục để chơi. An ghi luôn ra giấy đây. Tâm phải đưa An đi hết mới được “. Tâm nhìn tờ giấy mà há hốc mồm, đến tận gần 2 chục nơi phải đi, có khi đi hết tết mất. Tâm ngẫm nghĩ rồi nói, đi chợ trước đi. An cười, hàm răng trắng đều lộ ra trên đôi môi mọng đỏ, Tâm nhìn An mà chợt ngơ ngẩn. An thấy Tâm vậy, khẽ đỏ mặt, đá Tâm 1 cái:” sáng sớm Tâm chưa ăn gì à, mặt mũi sao bần thần thế”. Nói xong, An quẩy đít bỏ đi, để Tâm sau khi tỉnh táo phải chạy theo.