CẢM ƠN ĐẠO HỮU RUAKON ỦNG HỘ.
[ chương này có chứa quảng cáo (•v•||)]
Chương 6 :
– Mày là thằng nào ?_ tên nhỏ con hơn hỏi.
– Tao là cháu dì ấy ! Tụi mày có việc gì ?
Đối với hạng người này, Tùng đéo cần phải lễ phép gì cả.
Trước tiên bỏ tay tao ra đã !_ tên to con nói.
Hắn không tin một tên nhỏ con như Tùng lại có thể giữ tay hắn. Tùng lúc này mới bỏ tay ra. Lúc nãy chụp lấy tay tên to con kia, nhìn ngầu vậy thôi chứ cổ tay của hắn sắp gãy rồi.
” Thần nhãn “
Tên : Dương Thượng Đại
Tuổi : 32
Sức mạnh : 525
Tu vi : Linh cảnh nhất phẩm
Tài năng : Đánh nhau
Nhan sắc : 32/100
…………………………..
Tên : Âm Hạ Tiểu
Tuổi : 29
Sức mạnh : 99
Tài năng : Nịnh nọt
Nhan sắc : 46/100
” Con mẹ nó ! Đụng phải người tu luyện rồi ! Cú tát này lúc nãy mà đánh vào gì Lâm 6/10 sẽ gãy cổ ! “
– Dì của mày thiếu nợ băng Hyuết Long tụi tao !
– Bao nhiêu ? Tao trả !
– Mày trả được sao ? Mày còn đang sống nhờ vào dì mày kìa. Hay là vau bọn tao rồi trả nợ cho dì mày ? Lãi suất tao giảm giá 40% thôi ! Khục khục !_Tên nhỏ con cười nói.
– Tao hỏi là bao nhiêu ?
Thấy thái độ nghiêm túc của Tùng, tên nhỏ con có chút run sợ.
– 170 triệu !
-Đợi tao 1 phút !_Tùng nói.
Bước vào nhà.
” Hệ thống ! “
| Dạ ! |
– Chuyển cho ta 20.000 điểm thành tiền mặt lên bàn.
| Chuyển thành công ! |
Tùng xếp đủ 170 triệu vào bao, cầm ra.
– Tiền của mày đây !
– Mày có đưa thiếu không đấy ?
Hạ Tiểu hỏi Tùng, nhanh nhảu cầm lấy cái túi. Hắn đếm tiền rất nhanh , tốc độ như một cái máy.
– Đủ rồi, Thượng Đại ! Ta về.
Chờ cho lũ kia đi vào thang máy, dì Lâm lúc này mới hoàn hồn quay sang nhìn Tùng.
– Này Tùng ! Cháu kiếm đâu ra nhiều tiền vậy ?
– Tùng lúc này đi vào, dì Lâm ở sau khóa cửa bước theo.
– Tùng ! Trả lời dì ! Tiền này con kiếm đâu ra ?
– Con trúng vietlott dì ạ.
– Như vậy là không tốt đâu. Dì không thích !_ nói rồi dì Lâm đập vào lưng Tùng.
” RẮC ! “
” Quả này gãy lưng rồi ! “
Đó là câu cuối cùng hắn nghĩ tới. Miệng phun ra một ngụm máu, nằm gục xuống. Dì Lâm hốt hoảng dìu Tùng lên giường, gọi cấp cứu.
…………………………………
– Lưng bị rạn rất nặng, cổ tay phải bị gãy hiện đã được bó bột. bệnh nhân tình trạng cơ thể đã an toàn. Cần nghỉ ngơi một tuần mới được đi lại.
– Vâng ! Cảm ơn bác sĩ.
Trong phòng bệnh, Tùng lờ mờ tỉnh dậy nghe được đoạn đối thoại. Dì Lâm thấy Tùng đã tỉnh chạy đến hỏi han.
– Tùng ! Tỉnh rồi à ? Cháu có đau không ? Có bị làm sao không ?
” Vâng ! Không sao đâu ! Chỉ bị rạn xương với gãy tay thôi “
Trong đầu thì nghĩ vậy nhưng hắn nào dám nói ra.
– Cháu thấy đỡ hơn rồi !
– Trả lời gì, vì sao lại bị như vậy ?
– À ! Chỉ là cứu tận hai người nên bị liên lụy thôi.
DÌ Lâm nhìn về phía cánh tay đang băng bó, lại nhớ về tối hôm qua vì mình mà cánh tay đó đã bị gãy.
– Dì xin lỗi… Hức ! Vì gì mà cháu…hức ! Lại chịu khổ rồi !
Thôi ! Dì đừng có khóc được không ? Trên đời cháu ghét nhất là ai làm phụ nữ khóc nên dì đừng để cháu ghét chính bản thân mình.
– Đ… được rồi ! Sụt sịt ! Dì không khóc nữa !
Tùng đưa tay trái lên nay đau mắt cho dì Lâm, tay phải băng bó đang nằm trên bụng.
– Dì có thể ra ngoài được không ? Con muốn yên tĩnh.
-À ừ ! Cháu nằm nghỉ đi. Một tuần nữa mới có thể xuất viện nên dì đã xin cho cháu nghỉ học rồi.
Dì Lâm bước ra. Tùng lúc này giơ cả hai cánh tay lên mà quên cái tay đang băng bó của mình.
– Yê !!! Ai ui đau !
Xoa xoa cái cục bột, Tùng với lấy cái điện thoại bên cạnh. Lướt mạng OMON, cái này khá giống với Facebook chỉ có điều nhiều tính năng hơn.
” Đù ! Cái ảnh hôm kia mình đăng được những 120371 like nè ! “
” Hệ thống ! “
” Hệ thống ơi ? “
” Hệ thống xinh đẹp ơi ! “
| Dạ ! |
” Nà ní ? Sao hôm nay ngoan zữ zậy ? “
| Kí chủ muốn sạc điện ? Xẹt…xẹt !
” Thôi thôi ! Này ta có bao nhiêu điểm ? “
| Tổng cộng kí chủ có 23.072.561 điểm |
” Ô ! Thế ta thành tỷ phú hồi nào thế ? Hệ thống ! Lập cho ta cái tài khoản ngân hàng rồi chuyển tvào đấy 3.072.56 điểm được không ? “
| Không có chuyện gì hệ thống không làm được ! Chuyển tiền thành công ! Hệ thống lấy 72 561 điểm làm lệ phí |
” Má ! Hệ thống lúc nãy ngươi đâu nói có vụ này ? “
| Kí chủ muốn sạc điện ? Xẹt… xẹt ! |
” Thôi thôi ! Ta không có ý kiến. “
| Hôm qua kí chủ đã gặp người có chu vi. Mong kí chủ đẩy cao thực lực, mau chóng tu luyện để sau này tránh xảy ra chuyện lắm chó này ! |
” Ngươi…. “
– Khụ khụ !
Đang định nói gì đó thì người ở giường bên cạnh lên cơn ho sặc sụa.
– Này không sao chứ ?_ hắn hỏi han.
– Không ! Không có gì đâu !
Giường bên cạnh là một phụ nữ tóc tai được cắt gọn gàng, gương mặt chị chỉ trừ con mắt ra không có chỗ nào không bị băng bó. Nhưng bàn tay vẫn gõ liên hồi trên laptop.
– Chị vì sao lại bị vào đây ?
Ngập ngừng một chút cô ấy trả lời :
– Tôi bị tạt axit.
– Vì sao ? Đánh ghen à ?
– Anh có vẻ tò mò nhỉ ?_người phụ nữ vẫn tập trung vào laptop. Mắt chẳng rời màn hình.
– Không ! Nếu cô không muốn trả lời thì không cần phải nói đâu.
– Tôi làm nhà báo.
-À ra vậy_Tùng không hỏi nữa.
Có lẽ rằng trong lúc tác nghiệp, cô bị phát hiện và bị hành hung. Làm nhà báo cô không cần phải lộ mặt nên cô không quan tâm gương mặt mình có ra sao.
Với tay lấy điện thoại,T lên truyện YY.
” Ồ ! Cuồng hết thiên ma ra chương mới, đọc ngay vào cho nóng. “
…………………………………
” Ai za~! Tác giả ơi là tác giả ! Tử Phong này đích thị là một tên lolicon rồi, hết Diệp Thủy Lan rồi cô bé Diệp gì đó lại còn Diệu Yên rồi tặng kèm luôn cả Băng Tâm Tuyết Liên ! Haizzz ! “
Một tuần nằm viện không đi học đúng là cực… Ý khoan ! Trước giờ làm con ngoan trò giỏi lâu rồi. Tự thưởng một bữa mới được. Thế là hắn nằm dài ra chơi.
Ngày 1…
Ngày 2….
Ngày 3…..chán quá ta muốn đi chơi !!!!
” Hệ thống ! Có cách gì cho ta nhanh khỏi không ? “
| Giờ mới nhớ đến hệ thống à ? Hệ thống không muốn giúp kí chủ xin tự túc |
” Haizzz ! Hệ thống dỗi rồi. Thôi tự túc là hạnh phúc vậy. “
” Cửa hàng “
” Đan dược “
” Ô ! Phục Thể Đan ? “
” Phục Thể Đan : khôi phục lại trạng thái cơ thể khi khỏe mạnh. Giá 100.000 điểm “
” Đù ! Ngon ! Nhưng mà giá lại hơi chát. Thôi kệ, ta mua. “
| Thanh toán thành công. Điểm còn lại là 21.300.769 điểm. Sao kí chủ không mua Phục Cốt Đan ? |
” Phục Cốt Đan ? “
” Phục Cốt Đan: khôi phục xương cốt như trạng thái khỏe mạnh. Giá 10.000 điểm “
” Tổ cha hệ thống ! Sao giờ mới nói ? “
| Hệ thống thích ! |
Tùng bực bội. Sau khi nuốt phục thể đan, hắn cảm thấy cơ thể khỏe hẳn ra. Phần lưng ê ẩm đã hết đau.
” Thôi thì đang rảnh, ngó qua cửa hàng vậy ! “
” Hừm hừm ! Toàn đồ đắt. Ý ! Trú Nhan Đan ? “
” Chú Nhan Đan : khôi phục nhan sắc đã mất cũng có thể gia tăng sắc đẹp. Giá 200 nghìn điểm. Hơi đắt nhưng mà kệ. Ta mua ! “
Lúc trước hắn có ngó qua trạng thái của bệnh nhân cùng phòng.
Tên : Lâm Vỹ Trúc
Tuổi : 25
Nghề nghiệp : nhà báo
Tài năng: văn chương, hoá trang
Nhan sắc :91-80/100
” Haiz ! Một mĩ nhân lại thành ra như vậy. Thôi thì nể tình cùng họ ta tặng cô món quà ! “
Hiện tại là 10h sáng. Sáng nay chẳng hiểu sao vùng mặt cô ta quá đau đớn, bác sĩ phải tiêm thuốc mê cho cô.
” Ặc ! Làm sao giờ ? Cô ấy không thể nuốt được ? “
| Kí chủ thật tốt bụng ! Hệ thống cảm thấy thật xúc động. Hệ thống gợi ý kí chủ chuyển đổi Chú Nhan Đan thành Chú Nhan Dịch |
” Hệ thống tốt bụng ghê ! Được ta chuyển. “
Viên đan trên tay hắn chuyển thành một lọ thuốc màu xanh, chất lỏng bên trong thơm mùi hoa hồng.
| Chuyển đổi thành công – 50.000 điểm chuyển đổi ! |” Con mẹ nó hệ thống ! Mày ra đây cho tao ! Tao không hiếp… à nhầm giết mày là không được. Hố thì hố vừa thôi chứ ? “
| Blè ! |
” Hệ thống ? ”
” Thôi kệ “
Hắn đổ thuốc vào miệng cô nàng kia rồi ra ngoài phòng bệnh. Giữa đường thì gặp bác sĩ, ông nhận ra cậu ta.
– Cơ thể cậu chưa lành. không được hoạt động !
– Xin lỗi nhưng cháu khỏi rồi bác ạ .
Nói rồi hắn bẻ từng miếng thạch cao ta dễ dàng như bóc vải, xoay xoay cổ tay trước mặt bác sĩ rồi bỏ đi.
Ngày hôm đó rầm rộ tin tức :
_ Một bệnh nhân gãy tay lành lặn sau ba ngày.
_ Một nữ bệnh nhân khác bị bỏng mặt bỗng dưng đẹp lại như cũ.
Tùng hiện tại vừa đi ra một tiệm quần áo ven đường. Hắn mặc một cái quần lửng màu đen, áo cộc tay cũng đen nốt, mua thêm đôi Chaco đen.
” Đâu thể mặc áo bệnh viện vậy được ? “
Hắn suy nghĩ.
” Nên làm gì đây ? Có tiền rồi..À ! Hay là mua xe ? “
Nói rồi hắn vào nhà xe lớn nhất thành phố. Đi loanh quanh trong đó xem xét. Nhân viên ở đấy khinh bỉ Tùng do cách ăn mặc của hắn, để mặc hắn nhìn những con môtô trưng bày trong đó. Một nhân viên tiến tới.
– Chào câu !
” Người này ăn mặc rất gọn gàng lịch sự, không phân biệt khách hàng. Đúng là một nhân viên gương mẫu “
– Cậu muốn mua xe ? Để tôi giới thiệu…
– Không ! Không cần đâu ! Anh cứ mặc tôi._Tùng nhẹ nhàng ngắt lời anh chàng kia.
Biết ý, anh ta lui về sau đi theo Tùng. Mấy nhân viên khác cười khẩy anh ta.
” Phục vụ thằng đó thì được bao nhiêu hoa hồng ? Cùng lắm là hắn mua con wave ghẻ thôi “
Tùng nhìn một hồi rồi dừng mắt lại ở một chiếc môtô. Rất ưng mắt.
– Tôi lấy chiếc này !
– Cậu chắc chứ ? Tôi nghĩ cậu không đủ tiền đâu đây là một trong những chiếc đắt nhất tại cửa hàng._Anh nhân viên khẽ hỏi.
– Giới thiệu cho tôi xem nào ?
– Đây là chiếc BMW HP4 race 2017 giá khoảng 1,77 tỷ đồng._ ngập ngừng một chút anh ta nói tiếp.
– BMW HP4 Race 2017 là dòng mô tô đua siêu nhẹ và được trang bị công nghệ cao nhất của hãng. Điểm nhấn riêng của BMW HP4 Race 2017 nằm ở bộ khung, thân vỏ và vành bằng sợi carbon bền, nhẹ. Trong khi đó, bình xăng 17,5 lít được chế tạo từ nhôm. Nhờ đó, BMW HP4 Race 2017 chỉ nặng 171 kg dù đã được đổ đầy bình xăng.
“Trái tim” của BMW HP4 Race 2017 là động cơ 4 xy-lanh thẳng hàng, DOHC, dung tích 999 phân khối, sản sinh công suất tối đa 215 mã lực tại vòng tua máy 13.900 vòng/phút và mô-men xoắn cực đại 120 Nm tại vòng tua máy 10.000 vòng/phút. Động cơ này kết hợp với hộp số 6 cấp và bộ côn ướt tiêu chuẩn.
Về công nghệ, BMW HP4 Race 2017 có hệ thống kiểm soát lực bám đường 15 cấp độ và hệ thống hãm động cơ. Tiếp đến là 4 chế độ lái khác nhau, bao gồm Wet, Intermediate, Dry 1 và Dry 2. Đó là chưa kể tới những thiết bị điện tử khác nhau bộ giới hạn tốc độ, tăng tốc nhanh, kiểm soát lực “bốc đầu” và cảm biến áp suất phanh.
Trên BMW HP4 Race 2017 có cả bộ ghi dữ liệu để lưu lại thời gian hoàn thành vòng đua và định vị GPS. Bàn đặt chân 8 vị trí, tay lái, chiều cao yên và góc lái đều có thể tùy chỉnh là những điểm nhấn khác của BMW HP4 Race 2017.
Về trang bị, BMW HP4 Race 2017 có hệ thống treo với phuộc FGR300 Superbike World Cup và giảm chấn Ohlins SD052 phía trước. Đằng sau xe xuất hiện giảm xóc Ohlins TTX 36 GP.
Trong khi đó, lực hãm của BMW HP4 Race 2017 bắt nguồn từ hệ thống phanh Brembo, bao gồm cặp kẹp phanh GP4-R với piston bằng titan và đĩa phanh kép có đường kính 320 mm trên bánh trước. Bánh sau đồng hành với đĩa phanh đơn 220 mm và kẹp phanh Brembo 4 piston bằng titan.
HP4 Race 2017 chỉ có đúng 1 tùy chọn màu sơn là trắng phối xanh dương và đỏ theo màu của đội đua BMW. Trên toàn thế giới, chỉ có đúng 750 chiếc BMW HP4 Race 2017 được sản xuất và bán ra.
– Được, tôi lấy chiếc này.
– Cậu chắc chắn ?
– Thật !
– Anh Bình ! Tại sao anh cứ đôi co với hắn ? Nhìn là biết hắn chỉ nói vậy cho oai thôi, làm sao đủ tiền mua ?
– Bình tĩnh đi ! Oanh !
– Hừ ! Này ! Mày không mua thì cút ra chỗ khác cho bọn bà làm ăn !
– Đây là thái độ của nhân viên đối với khách hàng à ?
– Ừ ! Thì sao ? Loại nghèo rớt như mày nhìn là biết. Còn ra tháng điệu thấp.
– Quản lý chỗ này đâu ?_ Tùng hỏi.
– Mày là gì mà có quyền hỏi quản lý ?_ con mụ kia vẫn to mồm hách dịch.
– Tôi là quản lý ở đây_Một người trung niên bước đến. _ Có chuyện gì vậy ?
– Anh Toàn ! Tên này không có tiền còn sĩ diện, đòi mua siêu xe. Bị em mắng…
– Cô im đi ! Dù sao người ta cũng là khách hàng, không có tiền thì cũng phải cư xử đàng hoàng !
– Ai bảo anh tôi không có tiền ?
Tùng bây giờ mới lên tiếng. Móc từ túi thẻ ngân hàng của hắn.
– Anh Bình ! Kiểm tra tiền hộ em với !
Nhân viên kia chạy đến quẹt thẻ, không tin vào mắt mình còn quẹt thêm một lần nữa.
– Còn quẹt làm gì nữa ? Hắn chắc là không có xu nào chứ gì ? Con mụ Oanh kia lại sẵng giọng.
– Tài khoản có bao nhiêu ?_ quản lý hỏi Bình
– T… thưa quản lý ! Tài khoản có 23…
– Thấy chưa ? Có 23 nghìn bọ ! À xin lỗi ! Chắc là hai ba triệu ! Vậy để tôi giới thiệu cho cậu chiếc xe…
– Không phải ! Là 23 tỷ !_anh Bình ngắt lời mụ Oanh.
Quản lý Tuấn chạy đến nhìn màn hình, quay lại nhìn Tùng. Nuốt nước bọt, tiến tới trước mặt Tùng. Cúi đầu xin lỗi :
– Xin lỗi cậu ! Là cách phục vụ của nhân viên chúng tôi không tốt.
– Không sao ! Tôi chỉ thấy bực mình về thái độ của họ, nhất là cái cô này.
Tùng chỉ tay về phía Oanh. giờ đây cô nàng đang đứng ngơ như trời trồng.
– Vâng ! Tôi sẽ xử lý tất cả nhân viên sẽ bị trừ 1 tuần lương. Riêng cô ta bị cắt 1 tháng lương.
– Khoan ! Trừ anh Bình ra. Thái độ phục vụ của anh ấy rất tốt, chú nên lưu tâm về anh ấy. Nhớ chích một nửa tiền trừ lương cho anh ấy nhé.
– Được !
– Anh Toàn ! Tại sao….._ bà Oanh hét.
– Cô im đi ! Tiêu chí của cửa hàng này là :” khách là thượng đế “. Tôi chưa đuổi việc cô là may đấy.
Sau khi hoàn tất thủ tục nhận xe. Hắn phí xe về nhà. Tay lái rất lụa bởi hắn đã mua trọn gói nghệ thuật lái xe rồi. Về nhà lại tốn nửa tiếng giải thích với dì Lâm ( đoạn này lười không viết. Cứ tưởng tượng nhé )
Sáng hôm sau Tùng đến trường. Hôm nay chẳng có gì đặc biệt, chỉ là mấy thầy cô gọi hắn lên kiểm tra kinh ngạc khi hắn trả lời không sai một câu.
Lúc ra về, hắn thấy lớp trưởng đứng chờ ai đó ngoài cổng. Hắn lí tiến tới.
– Lớp trưởng !
– Có chuyện gì không ?_ cô quay ra hỏi. Ngạc nhiên khi thấy Tùng là người bắt lời trước.
– À ! Lớp trưởng chờ ai thế ?
– Bố tớ ! Nhưng mà ông ấy vừa báo rằng có việc bận trên cơ quan rồi. Không đến đón tớ được.
– Thế… mẹ cậu đâu ?
– Bà ấy mất rồi !_ lớp trưởng buồn bã trả lời.
– Vậy à ? Tớ xin lỗi…. hay để tớ đưa cậu về ?
– Cậu có xe à ?
– Ừ ! Tớ để xe gần đây thôi.
– Vậy cũng được !_ cô lẽo đẽo theo hắn.
………………………………………
-Đây rồi ! Tùng dừng trước một ngôi nhà có cánh cổng là cây được cắt tỉa gọn gàng.
– Đến rồi à Tùng ?
– Vâng ! Cháu đến lấy xe.
– Vào đi !
Ngồi ở trong là một ông cụ tóc điểm hoa râm, nhưng râu thì lại đen nhánh. Bên cạnh là 1 bàn cờ tướng bằng đá.
– Cháu chào ông ạ !_lớp trưởng chào.
– Chào cháu ! Bạn gái mày hả Tùng ?
– Không phải !_ cả hai đồng thanh đáp.
– Đùa thôi ! Sao bọn bây dữ quá ?_ ông cụ hiền từ cười
Tùng sáng nay phi con mô tô mới cóng đến gửi nhà ông. Gửi ở nơi khác hắn không an tâm. Hắn quen ông hồi mới chân ướt chân ráo lên đây nhận trường, đi loanh quanh thì thấy ông ngồi trước hiên nhà, bên cạnh là bộ cờ.
Ông là thương binh liệt sĩ bà là giáo viên, cả hai sống nhờ vào tiền trợ cấp và lương hưu. Ông rất thích đánh cờ, hồi trước ông có đánh cùng lão già hàng xóm nhưng mà lão lại ” đi ” trước nên ông giờ chỉ có một mình. Tùng hồi xưa dưới quê hay lon ton qua nhà văn hóa 1 vs 1 với các cụ. Món này hắn chơi giỏi đến nỗi ở quê không ai thắng nổi hắn.
Thế là hắn xà xuống, thách ông một ván. Cả hai solo từ sáng đến chiều 10 ván bỏ cả ăn. Đến nỗi phải đến khi bà kéo ông vào cùng dì Lâm xách tay hắn về thì mới dứt được. Kết quả là hắn thắng 3 ông thắng 7. Cả hai hợp tính nhau nên cứ thứ 7 và chủ nhật hắn lại lon ton qua thách cờ với ông.
– Bây giờ bây đánh với lão một ván rồi hẵng đi !
– Vậy thì đường lớp trưởng chịu khó chờ chút xíu nhé ?
– Không sao ! Chiều nay dù sao mình cũng không có tập !
– Tập gì ?
– Karate !
………………………………….
– Bắt xa ! Chiếu soái !_Tùng đắc ý xông lên.
– Ha ha ! Còn non lắm ! Bắt mã ! Chiếu soái !
Quân pháo còn lại của ông đang chiếu thẳng vào soái của Tùng.
– Cháu thua rồi ! Lão khó chơi quá !
Cả hai đấu với nhau gần một tiếng. Hắn chào ông dắt xe ra. Lớp trưởng nhảy lên ngồi. Cô không biết giá của nó thôi không thì cô không dám làm thế đâu.
Đường vắng Tùng phi rất nhanh. Hiện tại đã vào tháng 11, trời khá lạnh.
– Nếu lạnh cứ ôm mình !
Lớp trưởng ngại ngùng một hồi rồi vòng tay ôm lấy Tùng.
Đến trước nhà cô thì trời gần tối. Đó là một biệt thự khá lớn. Cô bước vào nhà, Tùng quay xe chuẩn bị đi thì bất ngờ một giọng nói vang lên.
– Này ! Lớp phó !
Tùng quay đầu lại, là lớp trưởng. Hắn làm vẻ mặt ” Có gì thì nói đi “
Lớp trưởng ngập ngừng nói :
– Cậu !…
– Cậu là Xuân phải không ?
-…….!!!
______END CHƯƠNG 6________
Mình rất buồn vì nhiều bạn đọc xong lại bỏ đi ! Các bạn đọc chỉ vài cú lượt, nhưng tác giả bọn mk tốn hàng tiếng để làm. Vậy nên chỉ mất vài giây click để like, vài phút để bình. Nhưng như vậy thì làm mk rất vui để có động lực làm tiếp. Cảm ơn đạo hữu nào đã đọc đến đây.
CẦU BÌNH LUẬN !