Hoàng Thiên ánh mắt căm phẫn nhìn về phía Saitou, xét theo tình huống này chẳng phải kẻ trước mặt hắn bây giờ là một cái Ma Vương hay sao ?
Saitou hiện lên vẻ mặt khinh khỉnh cười cười, đôi mắt của một kẻ thống trị từ trên ngai vàng nhìn về phía Hoàng Thiên. Bờ môi nhợt ngạt của hắn khẽ mấp máy, không gian của căn phòng đột nhiên vang vọng tiếng của hắn :
– Chuyện này chẳng phải là rõ ràng rồi sao sao ? Ta ngạc nhiên khi nhìn thấy hơi ngạc nhiên nghi ngờ ta đấy ?
– Phải ! Phải ! Giờ thì ta đã hiểu. Người chính là thứ mà người đời thường sợ hãi đó sao hở ngài Ma Vương ?
– BING GO! Chính xác ! Và để thưởng cho câu trả lời đúng, tao sẽ nói cho mày biết nguyên nhân mà tao làm việc này.
Sao ? Tò mò không ? Tò mò chứ ? Tò mò không chịu nổi rồi chứ gì ? Thôi thì để tao khai sáng cho trí óc kém cỏi của máy nhé ? Mày đéo biết đâu, thực sự đến đây quá là chán ấy. Không phải làm cho ta thiếu những thứ vật dụng mà vốn có ở thế giới kia, mà là cho tao quá mạnh. Tao mạnh tới nỗi mà đã có thể giết Ma Vương – điều mà lũ thần kia đoán tao phải hoàn thành trong 10 năm lại có thể phá đảo trong mười tuần.
Vui không ? Vui chứ ? Đéo ! Điều này làm tao cảm thấy quá nhạt nhẽo và tao nảy ra một sáng kiến rất là sáng tạo. Tao là thiên tài mà ? Tao sẽ đóng thành Ma Vương, sau đó thì quy tụ tất cả những kẻ mạnh trên thế giới này thành một đội quân. Tao sẽ lãnh đạo cái đợi quân đấy để lật đổ chính bản thân tao miễn là chúng nó đủ mạnh để đối đầu với vị anh hùng truyền thuyết này !
À mà tao quên nói lúc nãy là tao đã được triệu hồi tới đây đấy ! À mà chắc cái này mày cũng biết thừa rồi nhỉ ? Không cần phải giải thích đâu nhỉ ?
Cứ nghĩ là sẽ còn khoảng 5 tới 6 thằng có thể đỡ đòn cơ bản đấy của tao nhưng rốt cuộc cuối cùng thì vẫn chỉ có mày thôi nhỉ ? Tao biết ngay là mày rất khác biệt với chúng nó mà bởi vì mày cũng đến từ thế giới khác giống như tao. Chúng ta là đặc biệt nhỉ ?
À đúng rồi ! Vì chúng ta đều đặc biệt, hay là tao và mày cùng nhau thống trị thế giới này đi ? Mày sẽ ở nửa sáng còn tao sẽ ở nửa tối ? chuyện này nghe có vẻ vui phết đấy không cần phải đánh nhau nữa nào đến nơi với bọn tao đi hãy trở thành một Ma Vương giống như tao !
Kuala Saitou nói liên tu bất tận không ngừng nghỉ một tràng dài. Hai cánh tay dơ lên làm dáng như thể là chúa, từ từ tạo phép mà bay xuống.
Hoàng Thiên cười cũng không thể cười nổi. Bấy lâu nay mục tiêu của hắn đang ở ngay cạnh mà lại không hề hay biết. Chuyện này ngay cả bản thân hắn cũng không thể ngờ tới.
Đột ngột Liona ra một búng máu, hơi thở trở nên gấp rút khó khăn. Cánh tay cô khẽ run run đưa lên vuốt trên gò má nổi đầy những gân xanh của Hoàng Thiên. Giọng điệu ngập ngừng, ngắt quãng :
– X…cin.. đừn….g chớt….. ! T..ướn… g c..âng ! Em… yêu….ngườ…i !
Đôi mắt Hoàng Thiên trở nên thất thần. Hai đồng tử của hắn bây giờ co rút tới cực điểm. Đôi vai gầy khẽ run lên, ôm lấy Liona vào lòng.
Hắn đang làm cái con c** gì thế này ? Chẳng phải chính bản thân hắn đã thề với lão Thiên trên kia rằng : hắn sẽ bắt đầu cuộc sống mới, sẽ thay đổi được mọi thứ, sẽ không thể phạm sai lầm như trước kia nữa hay sao ? Giờ thì hãy nhìn lại cái thành quả mà hắn gây ra đi ! Lại một sinh mạng nữa chấm dứt trên đôi tay của hắn kia kìa !
Hắn đã làm được gì để có thể thay đổi chứ ? Không ! Hắn chẳng làm gì cả ! Hắn nghĩ mọi thứ sẽ đều thuận lợi, sẽ chẳng có khó khăn gì bất chợt để mà xảy ra cả. Hắn sống bị thảm quá ngày với cái lối nghĩ ích kỉ đấy.
Trách bản thân sao ? Trách rồi để làm được gì nữa chứ ?
” Tại sao lại là ta ? Tại sao lại là ta ?Tại sao lại là ta ? Tại sao lại là ta ?Tại sao lại là ta ? Tại sao lại là ta ?Tại sao lại là ta ? Tại sao lại là ta ?sao lại là ta ? Tại sao lại là ta ?Tại sao lại là ta ? Tại sao lại là ta ?Tại sao lại là ta ? Tại sao lại là ta ?Tại sao lại là ta ? Tại sao lại là ta ?Tại sao lại là ta ? Tại sao lại là ta ?Tại sao lại là ta ? Tại sao lại là ta ?Tại sao lại là ta ? Tại sao lại là ta ?Tại sao lại là ta ? Tại sao lại là ta ? Tại sao lại là ta ? Tại sao lại là ta ?Tại sao lại là ta ? Tại sao lại là ta ?Tại sao lại là ta ? Tại sao lại là ta ?Tại sao lại là ta ? Tại sao lại là ta ? “
Đôi bàn tay chai sạn, đầy khắc khổ vì phải chiến đấu của hắn run run khẽ vuốt mắt của Liona. Đôi mắt ngây thơ trong sáng như màu Ngọc Bích không có một chút vẩn đục. Đôi mắt vừa mới cười nói với hắn chiều hôm qua giờ đây đã im lặng tới ngàn thu.
– Bộp ! Bộp ! Bộp !
Saitou vô tay từ từ tiến tới chỗ Hoàng Thiên, phía bên này Hoàng Thiên cũng bắt đầu đứng dậy.
– Ấy buồn à ? Con bé kia chết làm mày buồn à ? Đừng có buồn nữa nghe chưa ?Meo~ mèo méo meo mèo mèo ! Wao wao wao ! Con mèo dễ thương ngu ngốc ! Ý lộn !
Hoàng Thiên đột nhiên cảm thấy bây giờ tâm trạng của hàng trống rỗng, trống rỗng tới cực điểm.
– Này ! Mày biết tao bây giờ đang nghĩ gì không ?
Hoàng Thiên cất lên tiếng nói giọng điệu có chút trầm ổn.
– Huh ?_Saitou đợt ngồi cảm thấy gái của mình có chút lành lạnh.
– ĐÓ LÀ ĐẬP CHẾT MÀY NGAY TẠI ĐÂY ĐẤY CON Đ* CHÓ !!!!!!!
HẾT CHƯƠNG
Sorry vì vắng bóng hơi lâu. Tuy không thể thường xuyên nhưng mình chắc chắn sẽ cố gắng làm chương mới nhanh nhất có thể để cho mọi người thưởng thức. Vì thế nhớ comment và để lại tim cho mình là ok rồi.
Nhé ?