– Tôi không có hứng thú !
Hoàng Thiên thản nhiên trả lời, giọng điệu có chút không quan tâm. Hiển nhiên là việc này không liên quan tới hắn bởi hắn đâu có thuộc về thế giới này ? Việc gì hắn phải lo lắng cho sự tồn vong của nó ?
Phía bên kia, kẻ mặc áo choàng tỏ ra bất ngờ trước câu trả lời của Hoàng Thiên. Hắn lại không ngờ rằng chức vị tướng quân kia là thứ mà bao nhiêu kẻ hằng mơ ước, đối với Hoàng Thiên này lại hời hợt trả lời một câu không cần như vậy. Hắn suy nghĩ rằng có lẽ bạn thân chưa đưa ra lai lịch nên thiếu niên kia tỏ vẻ ngờ vực mà mà từ chối. Nói không ngoa ra rằng việc hắn giao cái chức vị tướng quân kia cho Hoàng Thiên cũng giống như việc một kẻ ăn mày lại nói cho người khác rằng cho hắn làm chủ tịch một công ty lớn vậy. Khá là hư cấu.
– Xin thất lễ ! Có vẻ như tôi chưa giới thiệu bản thân mình nên cậu chưa tin nhỉ ?
Áo choàng thần bí nhân kia cất lên lời nói đối diện với Hoàng Thiên.
– Không ! Anh vừa rồi đã tự nói rồi đấy thôi ?
Hoàng Thiên ngắt lời Saitou, điệu bộ quay đầu bỏ đi. Đại tướng quân thấy vậy liền khuôn mặt có chút biến sắc mà mà giữ lấy Hoàng Thiên lại. Cảm giác có người đặt tay lên vai mình, Hoàng Thiên liề quay rằng sau tung một quyền vào Saitou. Đối phương thấy vậy cũng không tỏ vẻ khinh thường mà khuôn mặt liền nghiêm trọng lại, tay trái cầm quyền trượng giơ lên đọc lệnh phép :
– Tường !
Chỉ thấy sau khi Saitou đơn giản đọc từ đấy ra, liền trước mặt anh ta dựng lên một bức tường bằng đất kiên cố nhìn vô cùng vững trãi. Nhưng mà một quyền của Hoàng Thiên cũng không hề đơn giản gì, không có một chút nào chịu ảnh hưởng của bức tường mà dừng lại. Sau một cái chớp mắt cùng với đó là một tiếng ” RẦM ” vang lên, mọi người mở mắt ra liền thấy nắm đấm của Hoàng Thiên đã xuyên qua từ khi nào bức tường kia mà chạm tới trước mặt đại tướng quân của họ. Chỉ cần thêm vài mili nữa là hoàn toàn chạm trúng.
Chiếc mũ trùm đầu của Kurama Saitou bị dư chấn từ cú đấm của Hoàng Thiên mà thổi bay ra sau, để lộ trong đó là một khuôn mặt điện trai nhìn rất thư sinh nhưng cũng không kém phần hút hồn phái nữ. Mái tóc của anh ta độc một màu đen tuyền, khá là gọn gàng cùng cặp mắt anh lợi minh mẫn, nhìn vô cùng tin cậy.
– Sức mạnh mẽ thật là tuyệt vời, cậu phải về với đội của tôi !
Saitou bất ngờ trước lực tấn công cú đấm của Hoàng Thiên. Phải biết câu phép này của anh ta nghe thì có vẻ đơn giản nhưng sức phòng ngự của nó cực kỳ kinh hồn in. Nó hoàn toàn có thể đỡ được trực tiếp chính diện một lần tấn công của một quái thú được xếp vào cấp độ nguy hiểm bậc SS. Anh ta cười lớn vui mừng tột độ, hết sức mời chào Hoàng Thiên tin về dưới trướng của anh ta.
– Tôi đã nói tôi không quan tâm và không đồng ý !
Mấy người dân xung quanh thì liên tục chỉ trỏ về phía Hoàng Thiên, cho rằng hắn ta là đang ngu ngốc hành xử. Phải biết làm chức vụ tướng quân là có một phúc lợi to lớn đến nhường nào ? Hơn thế nữa là đại tướng quân đây đã trực tiếp ra chiêu mộ hắn rồi mà lại không chấp nhận thì loại người này ngu ngốc đến cỡ nào cơ chứ ?
– Đúng là ngu ngốc !
– Đần độn nhân loại !
– Tên điên !
– …
Vô số lời sỉ vả vào vang lên, đám đông xung quanh liên tục buông lời dèm pha về hắn. Nhưng Hoàng Thiên nào đâu có quan tâm ? Hắn vẫn kiên quyết xoay đầu rời đi. Saitou nhận thấy tình hình không ổn. Liền dựng lên một kết giới âm thanh không cho những người bên ngoài nghe được cuộc nói chuyện riêng giữa hai người sắp tới.
– Tôi có một thứ rất thú vị đảm bảo cậu sẽ sẽ rất hứng thú cho mà xem !
Hoàng Thiên cảm thấy có chút bực bội, nhưng mà bản thân hắn lại tò mò không biết thứ mà Saitou kia định nói ra là gì liền nán lại một chút mà lắng nghe.
-….. Thế nào ? Nếu cậu nhận lời ! Thứ đó hoàn toàn giao cho cậu !
Hoàng Thiên có chút lưỡng lự.
– Thế không phải là thiệt cho ngươi rồi sao ? Chẳng phải ngươi tham gia chiến đấu là vì thứ đó ?
– Cũng không hẳn ! Nếu ta có thể đánh giết được ma vương thì hậu thế sau này sẽ lưu truyền câu chuyện về ta như một người hùng. Đến lúc đó cũng có thể coi như ta là bất tử bởi ta đã sống mãi trong tiềm thức của mỗi con người_Saitou khuôn mặt vui vẻ trả lời. Thế nào ? Có hay không ? Chỉ cần tham gia thì thì nơi chỉ dưới ta một người nhưng mà lại trên vạn vạn người. Hơn nữa lại có thể đạt được ” thứ kia ” !
Hoàng Thiên do dự một chút, sau đó liền dứt khoát :
– Thành giao !
Nghe được lời này ngày phát ra từ Hoàng Thiên, Kurama Saitou nở một nụ cười mãn nguyện !
_…………………………….._
– Tên khùng kia !!!!!!!!!!
Trong một không gian rộng lớn hiện ra tại đó bà cái thân ảnh, một kẻ đang hằm hằm chạy tới phía thân hình dáng ngồi trên ghế và bên cạnh là một thân hình tiểu la li.
– Tại sao ngươi lại đưa một kẻ ngoại Lai tới thế giới của ta ? Người có biết là kẻ đó đã lấy đi cái hệ thống trả mất bao công chế tạo cho nhân vật chính không ?
– Ha ha ! Thần hình nhỏ trên ghế sang khoái cười một tiếng. Thôi nào ! Việc gì phải nóng nảy ? Chỉ là một cái nhỏ nhoi sản phẩm thôi. Ông làm lại là được chứ gì ?
– Chậc !
Vị kia chép miệng nói.
– Nhưng mà ta vừa phát hiện ra thứ đó bị lỗi, nó làm cho dục vọng, tâm ma đem khuếch đại lên vạn lần ! Chỉ những người có trái tim thuần khiết mới có thể làm chủ !
– Vậy thì đã sao ? Lại càng tốt, việc ngươi lo lắng là dư thừa.
– Chậc ! Tên này….. Không bàn với ngươi ! Ta về !
Thân ảnh vừa tới kia quay trở lại, mở một cánh cổng không gian mà đi qua, trực tiếp biến mất. Mà hai thân hình kia còn lại cũng không can ngăn, kệ mặc cho kẻ kia hành động.
_……………..………………….._
– Đại tướng quân thật mạnh mẽ.
– Ngài thật phi thường.
– Saitou sama !
Vô số những lời reo hò vang lên. Saitou được vây kín xung quanh bởi những người lính. Bởi lẽ vừa rồi chính là một trong số những đại ma tướng của mà tộc bị Saitou chấm dứt sinh mạng. Ở đằng xa, Hoàng Thiên ánh mắt bực bội nhìn chằm chằm về phía Đại tướng quân.
– Tứ đại tướng quân của Ma Vương giờ đã bị Đại tướng quân diệt sạch rồi. Nhân loại chúng ta cuối cùng cũng sắp chiến thắng rồi !
Một người lính không khỏi xúc động mà nói. Hoàn cảnh hiện thời đã qua 5 tháng kể từ ngày Hoàng Thiên làm Tướng quân chỉ đoàn số 10 của liên minh nhân loại. Nói thật thì trên thế giới chỉ còn có vương quốc Séc là lớn mạnh nhất, những nước còn lại thì quá nhỏ bé, bởi thế nên chỉ còn cách dựa vào vương quốc này mà tồn tại. Nước nhỏ thì cống nạp, Nước lớn thì bảo kê. Liên Minh Nhân loại tập hợp tới gần 50 quốc gia của nhân loại. Binh lực ngang ngửa với ma tộc gồm hơn 100 triệu bình.
Các chức vụ được chia theo :
– 1 Đại tướng quân : chỉ huy toàn bộ.
– 10 Tướng quân : mỗi người 10 triệu binh.
– 10 Phó tướng quân : mỗi người 5 triệu binh.
– 10 Trung tướng : mỗi người 1 triệu binh.
– 10 Thiếu tướng : mỗi người 50 vạn binh.
– 10 Đại tá : mỗi người 20 vạn binh.
– 10 Trung tá : mỗi người 5 vạn binh.
– 10 Thiếu tá : mỗi người 1 vạn binh.
” Hừ ! Nếu không có ta vừa đỡ đòn, vừa tấn công hao sinh lực địch thì làm sao hắn ta có thể chiến thắng được đễ dàng ? Thế mà tại sao hắn lại được tung hô còn ta thì không ? “
Hắn nghĩ thầm.
– Tướng quân ! Ngài vất vả rồi !
Bỗng nhiên một giọng nói của nữ nhân vang bên tai Hoàng Thiên. Hắn quay người lại, chỉ thấy đó là một cô gái khoảng chừng 20 tuổi, trên người phủ kín bộ giáp chỉ trừ chiếc mũ trụ đã được tháo ra. Nàng khá là xinh đẹp, nét đẹp của người con gái thôn quê chất phác. Mái tóc nàng có một màu xanh nhạt như màu của những chồi non đang vươn mình thức dậy được tết đuôi sam để gọn sau gáy. Nàng là Liona – phó tướng quân chỉ đoàn hắn phụ trách.
Trong lòng hắn cũng có chút nguôi ngoai. Cô nàng thấy Hoàng Thiên im lặng cũng không dám làm phiền liền lui lại.
– Ngươi ngồi xuống đây !
– Tôi chỉ là một người lính quèn, sao dám ngồi ngang hàng với ngài !
Cô nàng liền trả lời Hoàng Thiên.
– Đây là lệnh !
Hoàng Thiên giọng điệu có chút đe doạ. Thấy vậy Liona có chút chần chừ liền ngồi xuống.
– Ngươi tại sao lại đi lính ? Tự nguyện ? Hay bị ép ?
Hoàng Thiên cất tiếng hỏi, hắn bỗng dưng nảy ra một chút cái gọi là muốn tâm sự.
– Gia đình tôi cả nhà đều chết bởi ma tộc ! Thế nên là tôi gia nhập vào quân đội để…
Liona trả lời, có chút ngập ngừng không chấm dứt câu nói.
– Trả thù ? Thế sau khi Ma vương bị giết, ngươi sẽ làm gì ?
– Có lẽ là lĩnh lương, trở về quê, mua một mảnh ruộng mà cày cấy. Nếu được thì tìm một người đàn ông cho cuộc đời mình.
– Sao nghe có vẻ khó khăn nhỉ ?
– Tôi xấu xí như vầy thì có ai yêu ?
– Không ! Cô rất xinh đẹp mà ?
Liona ngượng ngùng khi nghe thấy hắn khen mình đẹp, quay sang chỉ thấy Hoàng Thiên đang mỉm cười, đã lâu rồi hắn không cười như vậy. Nụ cười ấy… tự dưng khiến cho người nhìn cảm thấy tâm tư trở nên thật bình thản.
Cứ thế, hai người nói chuyện tới chập tối, để lại cho đám lính dọn dẹp chiến trường.
Buổi tối rất nhanh buông xuống. Hoàng Thiên mệt mỏi trở về lều.
– Xem ai mải tán gái mà về muộn kìa !
– Anh đâu có làm gì đâu ? Tán cái gì mà tán chứ ?
Hoàng Thiên mệt mỏi trả lời, nằm vật xuống nệm. Nhược Lan bên cạnh thì ra sức matxa cho hắn. Hắn mang nàng theo dù không muốn đưa nàng tới chiến trường. Nhưng Hoàng Thiên lo lắng nàng không thể bảo vệ được bản thân khi không có hắn bên cạnh. Ít ra thì ở đây hắn cũng có thể bảo đảm nàng không gặp nguy hiểm.
– Lão công~~ Em muốn~
Nhược Lan quyến rũ mê người dẫn dụ hắn. Nhưng mà hắn lại trả lời trong cơn mê man.
– Hôm nay anh mệt ! Phải giữ sức cho trận chiến ngày mai ! Anh sẽ trả bài cho em sau !
Nghe Hoàng Thiên nói vậy, Nhược Lan nàng ta dù muốn cũng không thể ép buộc được thêm. Đành nằm xuống bên cạnh ôm hắn ngủ.
2 tiếng trước.
– Kế hoạch cơ bản là như vậy ! Toàn bộ lính để cho ở phía ngoài cầm chân ma tộc. Ta cùng 10 tướng quân và phó tướng quân sẽ tiến vào mà đột kích ma vương.
Phía cuối bàn là Saitou đang giải thích cặn kẽ về kế hoạch đột kích, tấn công bất ngờ.
– Rạng rạng sáng mai ta sẽ xuất phát ! Mọi người về nghỉ lấy sức. Cuộc họp giải tán !
Hoàng Thiên nhận thấy kế hoạch này có chút bất thường, nhưng hắn liền không quan tâm. Mặc kệ !
_……………………_
Nửa ngày sau….
– Mọi người ! Theo như tin trình thám thì đi hết đường hầm này có thể tới được đại điện của ma vương. Nhanh chân lên !
Phía trước, Kurama đang liên tục khích lệ mọi người, theo sát ảnh ta là Hoàng Thiên.
Cuối phía hành lang liền có ánh sáng, chỉ thấy đi qua đó, 21 con người tiến vào một căn phòng rộng lớn với bán kính tới 1000m và chiều cao tới 3000 mét, được thiết kế trang trí với hàng ngàn cánh cửa kính sặc sỡ đủ mọi màu. Phía xa xa kia tồn tại một cái ngai vàng trống rỗng…
Mọi người còn đang không khỏi thắc mắc thì bỗng dưng cảm thấy phía lồng ngực mình bị xuyên qua. Tất cả không hẹn nhau nhìn xuống, chỉ thấy nơi vị trí của trái tim bị một thanh kiếm ánh sáng đâm xuyên qua. Tất cả mọi người đều gục xuống, thôi thóp sống, chỉ trừ Hoàng Thiên. Hắn ngay khi phát hiện ra sát khí liền nhanh chóng né tránh, may mắn giữ lại một mạng. Nhưng Liona đang hấp hối trong vòng tay của hắn thì lại không được may mắn như vậy.
– Chuyện này là sao ? SAITOU !?!!!!?!?!!!?
Hoàng Thiên hét lên giận dữ. Chỉ thấy Saitou từ từ tiến lại phía ngài vàng đằng kia mà ngồi lên. Xung quanh, vô số ma tộc đi ra từ những đường hầm giống với bọn Hoàng Thiên. Tất cả bọn chúng không khỏi quỳ xuống, hướng về phía Saitou, đồng âm hô :
– CHÀO MỪNG NGƯỜI TRỞ VỀ ! MA VƯƠNG SAITOU SAMA !!!