– Yô ! Sao ku ?
Một thân ảnh tiến tới vỗ vai hắn. Mải nghĩ về câu nói vừa rồi quá nhập tâm mà không để ý, Tùng suýt nữa đau tim mà chết.
Quay lại định đập phù mỏ thằng ôn nào làm hắn giật mình thì khi quay lại hắn liền bác bỏ ý nghĩ ấy. Sau lưng hắn là người bạn thơ ấu của hắn Tần Chính Nghĩa. Có thể nói là anh em chí cốt, là anh em xương máu của hắn.
Cả hai là hàng xóm của nhau lúc trước ở quê. Rồi thi vào đại học lại cùng trường nên cả hai quyết định bán nhà ở quê cùng lên Hà Nội mua nhà lập nghiệp ở đấy. Và chả biết thế nào lại trùng hợp đến nỗi, cả hai mua cùng một chỗ. Hắn ở lầu 4 thì Nghĩa ở lầu 7.
Chính Nghĩa sống cùng mẹ hắn đang làm giáo viên cấp 2 sau 6 tháng xin việc tại đất Hà Nội còn bố nó thì xuất khẩu lao động bên Nhật Bổn. Bản thân Chính Nghĩa đúng như cái tên của hắn, là một con người khảng khái nghĩa hiệp. Hắn cao to đẹp trai nên hiện đang là thành viên của câu lạc bộ bóng rổ tại quận.
Trong vô thức Tùng lỡ xem bảng trạng thái của hắn.
Tên : Tần Chính Nghĩa
Tuổi : 19
Chiều cao : 195 cm
Sức mạnh : 167
Tài năng : bóng rổ, Võ Giang Hồ
Nhan sắc : 89/100
Tình trạng : muốn cho thằng trước mặt một tát vì hỏi không trả lời.
– Ế tao đây ! Đừng tát tao !
” M* ! Sức mạnh 167 nó tát có mà mình lệch mỏ “
– Cái thằng ! Gọi mãi không trả lời, mày làm sao đấy Tùng ?
– Hả mày vừa bảo gì ?
– Tao bảo mày ” gọi mãi không trả lời “
– Không! Câu sau cơ !
– ” Mày làm sao đấy Tùng ? “
“Hệ thống !”
| Gì ? |
– Sao mà nó nhận ra tên và ngoại hình của tao mà dì Lâm lại không ?
| Chắc là dì Lâm là họ hàng thân thích ! |
– Có máu mủ đâu ?
| Mệt quá ! Đi mà hỏi tác giả ý. |
– Tác giả ?
Tác : – Ây za~ Ta chỉ muốn cho mi đẹp trai chút xíu hà, mà không ngờ nó rắc rối như vậy á. Thôi ngươi cứ kệ đi !
-…!
– Mày biết tin gì chưa ?
– Tin gì ? Tùng đáp.
– Thằng Khánh Vân tự tử tối hôm qua chết rồi.
– Thì sao ?
– Không phải là huynh đệ với nó sao, mày lạnh lùng thế ?
– Huynh đệ gì chứ ? Nó có coi tao như vậy không ?
– Ờ ! Tao cũng cảm thấy ghen ghét nó dù chả hiểu sao. Mà mày biết vì sao nó tự tử không ?
– Làm sao tao biết được ? Ơ cái thằng này hỏi ngu.
– Này nhớ… tối hôm qua lúc cả bọn đi ăn sinh nhật Diệu Như về…
RENG ! RENG ! RENG !
– Nhắc mới nhớ Diệu Như hôm nay không đến à ? Tùng có chút ngạc nhiên ” chẳng lẽ trốn rồi ? “
– Cái thằng ! Để tạo kể nốt nào !
– Thì kể đi !
– Sau cái lúc ấy á~… tầm 15 phút sau là thằng Vân ngã từ tầng thượng xuống đất một lúc sau thì có một bó hoa đắt tiền rơi từ trên trời xuống có lẽ là của nó. Con đại gia mà bên trong có một mảnh giấy ghi dòng chữ đánh máy :
– ” Trần Diệu Như ! Anh yêu em ! “
– Đó là sự thật về vụ án người ta đăng trên mạng. Có một số lời đồn trong từ trong lớp và cả bên ngoài như thế này….
– Lời đồn gì ? Sao tự dưng ngắt quãng rồi ?
Tùng suy nghĩ. bó hoa đấy đắt tiền là đương nhiên ! 3 tháng nhịn ăn sáng của hắn và cả tiền đi làm thêm về đêm mỗi tối thứ 7 và chủ nhật của hắn đó ! Không đắt sao được ?
– Để yên tao nhớ~… À ! Người ta đồn Khánh Vân tỏ tình Diệu Như không thành mà tự sát. Lại có tin đồn hắn hẹn Diệu Như lên sân thượng tỏ tình thất bại, định lao đến cưỡng hiếp Diệu Như nhưng lại bị đẩy chết còn Diệu Như sau khi gây án liền bỏ trốn !
– Ờ ! Còn gì nữa không ? Tùng vừa ngáp vừa nói sau một hồi thấy Nghĩa im lặng.
– Cái thằng… sao mày lạnh lùng vậy ! Chẳng lẽ mày không lo lắng cho Diệu Như hay sao ?
– Tại sao tao phải quan tâm ? Tùng lạnh lùng đáp.
– Không phải mày thích ẻm sao ?
Nghĩa nghi hoặc hỏi Tùng, cái thằng này trước kia dại gái si mê Diệu Như sao? bây giờ thái độ lại hời hợt vậy ?
– Đó là trước kia, nhưng giờ thì khác rồi ! Sau khi tao thấy được bộ mặt thật của nó !
Hắn nhớ lại cảnh tượng tối hôm qua, nhếch miệng lên cười. Cảm thấy kì lạ :
– Bộ mặt thật của Diệu Như là s…
– TẤT CẢ IM LẶNG VỀ CHỖ !!!
Nghĩa định hỏi thì một thanh âm trong trẻo nhưng lại có phần giận dữ vang lên, kéo theo là bầu không khí im lặng bao quanh cả lớp. Một thân hình kiều diễm bước vào, sơ mi trắng, váy ngang đùi, giày cao gót đỏ, kính tròn, tay phải cầm giáo án, tay trái sách thước gỗ, . Khuôn mặt trẻ trung có phần đáng sợ bước vào. Mái tóc đỏ hung ngắn phất phơ trong gió. Không học sinh lớp nào trong các trường đại học này học qua cô mà lại không nhớ về cô. Nỗi kinh hoàng được mệnh danh là phù-thủy-nguyền-rủa-không-nhân-nhượng của toàn thể học sinh. Những học sinh học lớp cô có năm lên tới 1/3 học sinh phải học lại. Vâng xin trân trọng giới thiệu quý vị và các bạn :
CÔ HIỀN !!!!!!
_____END CHƯƠNG 4________
Cố bạo chương cho anh em ! Ngày mai có lẽ sẽ không có chương mới.