Tùng từ từ mở mắt ra. Đập vào đôi mắt của hắn là một khung cánh khác lạ. Một căn phòng với kiến trúc cổ trang, chạm khắc những hoa văn tinh xảo trên những cây cột bằng gỗ. Điều đáng chú ý ở đây là sự hiện diện của một chiếc giường lớn ngay giữa căn phòng. Một đứa trẻ nhìn có vẻ ốm yếu đang nằm trên đó, xung quanh chầu chực những người lớn.
Hắn tiến lại gần, đột ngột phát hiện ra trên cổ tay hắn và cái đứa trẻ kia được cái liên kết lại với nhau bằng một sợi chỉ mảnh. Nó giống như thể là một sợi tơ màu trắng, nhẹ nhàng, bồng bềnh trôi trong không gian.
– Bẩm Tiên tiểu thư ! Thiếu gia đã qua được cơn nguy kịch.
Một lão già ăn vận như thầy lang cung kính bẩm báo với nữ nhân đang an tọa trên chiếc ghế gỗ bên cạnh giường. Trong một khoảnh khắc, Tiên phu nhân khẽ thở dài nhẹ nhõm, vẫy tay cho lui gia nhân và vị lang y kia.
– Trời đã muộn, các người mau trở về phòng nghỉ ngơi !
Chờ cho tới khi căn phòng không còn ai ngoài hai người. À ! Không đúng ! Phải là hai người và một linh hồn. Vị tiểu thư kia mới đưa tay lên trán mà đau đầu suy nghĩ.
– Sư tỉ dặn dò ta phải chăm lo bảo vệ ngươi ! Cuối cũng không thể làm được mà phải để ngươi bị người ta ám toán.
Tuy chỉ là lẩm bẩm trong miệng nói nhỏ, nhưng với thính lực của mình, Tùng không thể nào mà không nghe thấy được.
Hắn nghe tới mấy lời đó, cảm thấy hơi bị bi quan rồi đấy. Đích thị là hắn xuyên không ! Chỉ có điều là chưa nhập thể thôi. Mà theo tình tiết của mấy lão tác giả, main thể nào cũng là một tên phế vật sau đó nhờ có hệ thống mà đạt tới đỉnh cao của nhân loại.
Hoặc là thể loại mấy ông tuyệt thế thiên tài của gia tộc bị hãm hại mà mất sạch tu vi. Thể nào cũng có mấy màn từ hôn các kiểu rồi lùm xùm lùm xùm các thứ. Trong trường hợp này thì….. Azzzzz ! Thôi bỏ đi !
Hắn không quan tâm tới ba cái vấn đề đó. Trước mắt là hắn đang ngắm nghía nhan sắc của cái người gọi là Tiên tiểu thư.
Phải nói là nàng thuộc loại thiên chi kiều nữ, xinh đẹp, lộng lẫy e rằng không thể tả được vẻ đẹp ấy của nàng.
( Ta sẽ tả sau )
Đột ngột cơ thể của tên nhóc kia lên cơn có giật, Tiên tiểu thư hốt hoảng vội vã chờ truyền ngự phu tới. Đồng thời, Tùng cảm giác rằng sợi chỉ trên tay kia ngày càng ngắn lại.
Sau khoảng hơn một canh giờ trôi qua, mọi thứ dần chở nên yên lặng hơn. Đứa trẻ kia bần thần ngồi trên giường, cơ thể ướt đẫm mồ hôi. Hắn định thần lại một chút, bất giác trên môi nhểch lên một nụ cười khó hiểu.
– Hoàng đệ ! Ngươi cảm thấy trong người ra làm sao ?
_____TO BE CONTINUED_____