Tam Thiên Giới – Chương 30 Xin chào… – Botruyen
  •  Avatar
  • 29 lượt xem
  • 3 năm trước

Tam Thiên Giới - Chương 30 Xin chào...

Toggle navigationDoc Truyen
Vài lời đầu chương thì xin cảm ơn sự ủng hộ của mọi người trong thời gian vừa qua. Cái thứ hai là mọi người nên lên Youtube xem ” 7 phút cho một huyền thoại ” – thứ đưa mình đến với one piece. Và thề luôn các bạn ạ ! Dù xem đi xem lại bảo nhiều lần mình vẫn thấy nổi da gà. Nhớ nhá ? Xem trước khi đọc ! OK ?

– Tớ là Monkey D Luffy ! Người sẽ trở thành Vua Hải Tặc !
___ .
– Cho đến ngày tao đánh bại ông ta và trở thành kiếm sĩ số một thế giới…
 Zoro dùng tay che đi đôi mắt đã đẫm lệ của mình, tay kia giơ cao thanh kiếm lên trời.
–  TAO SẼ KHÔNG BAO GIỜ… BỊ ĐÁNH BẠI NỮA. PHẢI KHÔNG ! Vua Hải Tặc ?
___.
 Zetf chân đỏ đỏ hỏi Sanji :
– Ngươi có thấy những tên ngốc lúc nãy không ? Những người mà sẽ chiến cho đến chết khi họ đã nhắm vào đối thủ.
___.
 Nami khóc lóc trong tuyệt vọng, hai hàng nước mắt lăn dài trên má cô.
– Luffy ! Cứu tớ !
– TẤT NHIÊN RỒI !

– NGƯƠI LÀM HOA TIÊU CỦA BỌN TA PHẢI KHÓC !

– NAMI !!! CẬU LÀ NAKAMA CỦA TỚ !
– Ưm !
____.
– TA ! LÀ NGƯỜI SẼ TRỞ THÀNH VUA HẢI TẶC !!!!!!
____.
– ĐÂY KHÔNG PHẢI LÀ LÁ CỜ CHO MI PHÁ HỦY VÀ NHẠO BÁNG !
____.
 Usopp với cơ thể tàn tạ hiện ngang giữa cuộc chiến.
– Đó là khoảnh khắc…khi một người đàn ông… không bỏ chạy khỏi một trận chiến.
____.
– Giấc mơ của con người… không bao giờ KẾT THÚC !!!
____.
– Mi có thể có nó… Nếu một cái vai là tất cả những gì mi cần.

– RUNG ĐI ! CHUÔNG ƠI !!!
___.
– TÔI SẼ KHÔNG BAO GIỜ TỪ BỎ CHIẾC THUYỀN NÀY !!!

– NÓI CẬU MUỐN SỐNG !
– TỚ MUỐN SỐNG !
 Robin nức nở :
– HÃY MANG TỚ VỀ VỚI BIỂN CẢ !!!

– ĐÂY KHÔNG PHẢI LÀ ĐỊA NGỤC !!!

– TỚ XIN LỖI !!!!
.___
– Tôi sẽ lấy thanh katana bên cạnh xác chết của ông !

 Zoro nói với giọng bình thản :
– Nếu ngay cả thuyền trưởng của mình cũng không bảo vệ được, thì khát vọng của ta cũng chỉ là đồ bỏ.
– Ta sẽ cho cậu nếm mùi của địa ngục.

………
 Chẳng mấy chốc mà băng đảng của tên ngố tàu kia cũng có thêm nhiều thành viên gia nhập. Trải qua biết bao nhiêu cuộc phiêu lưu, từng hòn đảo họ đi qua vẫn còn lưu dấu chân của mình. Họ đã trở thành những thành phần nguy hiểm, là băng hải tặc khét tiếng liên tục làm mưa làm gió trên báo chí. 
 Và hôm nay, họ đã đi đến quần đảo cuối cùng của chuỗi hành chình. Và tại chính nơi đây họ sẽ tiến vào Tân Thế Giới để tiếp tục chuyến đi.
 Tùng bước chân lên đảo, chỉ sau người thuyền trưởng. Hắn cứ thế bước đi như thể là ngay lập tức xác định được điểm tới của mình. Sàn đấu giá gốc 01.
 Hắn bước vào phía trong một tòa nhà rộng lớ, bên trong có rất nhiều những hàng ghế lưa thưa một vài người bởi chưa tới thời điểm đấu giá. Đảo qua ánh mắt một lượt, hắn tiến lại gần và ngồi xuống bên cạnh một người đàn ông già nhưng gân, gần phía lối ra vào. Với cặp kính tròn và đôi mắt ánh lên sự minh mẫn. Tùng cũng tháo mũ trùm đầu của hắn ra, để lộ ra mái tóc đen có phần bạc màu của mình :
– Sắp tới sẽ nhiều chuyện xảy ra đây ! 
 Lão già kia than thở, cầm chai rượu Rum trên tay tu một hồi. Mắt vẫn chú ý về phía sàn đấu giá phía bên dưới. Tùng cười mỉm, hắn rất hiểu chuyện và hắn nhân ra người đàn ông ám chỉ cái gì :
– Có vẻ như ngài biết tôi là ai nhỉ ? Huyền thoại vua bóng tối – Rayleigh ?
 Chỉ thấy vị kia cười khẩy khi nghe thấy Tùng nói vậy. Choàng cánh tay trái ra phía sau, ông ngửa mặt lên mà than thở :
– Huyền Thoại gì ? Cậu nói quá rồi ! Tôi chỉ là một thợ tráng tàu nhỏ nhoi, làm sao mà biết cậu là ai ?
 Tùng cũng bật cười, hắn là cảm giác như đang nhìn một Đại Sư Vương cố gắng làm một Tiểu Miêu. Cố gắng làm mình nhỏ bé như loài kiến khi bản thân là một Đại Tượng.
– Thế thì không đúng rồi ! Nếu ngài nhỏ nhoi, tôi là cái gì ?
  Thở dài một hơi, Rayleigh lẩm bẩm:
– Chuyện này… Có nhất thiết phải xảy ra hay không ?
 Tùng giật mình khi nghe thấy ông ta nói như vậy. Hắn không biết có phải linh cảm hay là ông ấy có thể biết trước được tương lai mà nói ra cái lời đó. Dù sao sự giật mình đó cũng chỉ xảy ra chong thoáng chốc. Hắn hơi cúi người, tay đặt lên đùi hai tay bắt chéo :
– Bác ạ ! Đôi lúc thì sự hi sinh là điều cần thiết để ai đó có thêm động lực, mưu cầu sức mạnh. Có thế họ mới bảo vệ được thứ mà họ yêu quý.
 Rayleigh sau khi nghe những lời đó cũng chỉ biết thở dài. Tu nốt chai rượu Rum trên tay.
– Phải ! Nó là cần thiết.
– Bánh xe vận mệnh sắp lăn bánh rồi !
– Phải ! Sắp rồi !
 Cuộc nói chuyện kết thúc với sự im lặng của hai người, nhưng lại ồn ào bởi chật cứng những hàng ghế của những người xung quanh. Phía dưới, một gã nhìn có vẻ ranh mãnh bước ra cười sảng một tiếng rồi bắt đầu hét vào mục :
– Xin kính chào quý vị ! Chào mừng đã đến với buổi đấu giá ngày hôm nay ! Và không để quý vị chờ lâu ! Món hàng đầu tiên…
_____________._____________
– ZOROOOOOOO !
 Luffy hét lên.
– Hắn ta vừa làm cái quái gì vậy ?
_._._._._._._._._._._._.
 – BROOKKKKKKKKKK !
– Mình đang làm cái quái gì vậy ? Để hai người đồng đội biến mất ngay trước mắt ?
 Sanji vò đầu đau khổ.
_._._._._._._._._._._._._._.
– Usopp ! Chạy mau đi !
  Sanji hét lên :
– KHÔNGGGGGGGGG ! SANJI !!!!
– DỪNG LẠI !!!!!
 …
– USOPPPPPPPPPPPPP !
– YAMERO !
._._._._._._._._._._.._._._._._.
– YAMERO !

– Dừng lại đi ! Đủ lắm rồi !

– CHOPPER !!!!!!!!!! ĐỪNG !

– ROBIN ! Nắm lấy tay t… !
……..
– CHUYỆN GÌ… VỚI MÌNH THẾ NÀY ?
 Luffy gào thét trong đau khổ, đập tay xuống đất. Nước mắt cậu giàn giụa.

– Đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau. Tạm biệt !
….
 Từ trên cao có hai thân ảnh quan sát hết tất thảy sự việc vừa diễn ra trên một nhánh cây. Cô bé bên cạnh nắm lấy tay người thanh niên, lay lay hỏi :
– Anh ! Sao anh không giúp họ.
– Mọi thứ phải tuân theo số phận. Không được thay đổi nó.
– Xì ! Mắt rơm rớm mà cứ cố tỏ vẻ mạnh mẽ !
– Nói cái gì đó ?
– Có gì đâu ?
………………………._…….
 Chuyển cảnh.
……._………………………
– TA BẢO CÁC NGƯỜI DỪNG LẠI ! KHỐN KHIẾP !!!

– Thật không ? Cảm ơn cô !
_____.
– Ta sẽ không phải để Ace bị xử tử !
____.
 Đứng trước Râu Trắng không tỏ vẻ sợ hãi, Luffy hét lớn :
– TA LÀ NGƯỜI SẼ TRỞ THÀNH VUA !!!
  Râu trắng nhíu mày, giộng thành đao của mình xuống ngăn cản tiếng của Luffy.
….
– EM SẼ CỨU ANH DÙ CHO CÓ PHẢI CHẾT !!!

– YAMERO !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
….
– Nghe này Luffy ! Chúng ta sẽ phải sống một cuộc sống mà không phải hối tiếc ! Một ngày nào đó, chúng ta sẽ đóng buồm ra biển và sống cuộc sống mà chúng ta muốn. Với sự tự do hơn bất cứ ai khác !
 Ace ôm lấy Luffy với một lỗ thủng trên ngực.
– Có lẽ… chúng ta đã làm đúng như vậy… Cuộc đời của anh… Anh chẳng… hối tiếc điều gì.
– Không phải ! Đừng lừa em !
– Anh nói thật đấy. Điều mà anh thật sự muốn… không phải là sự nổi tiếng hay gì khác. 
 Anh có… đáng được sinh ra không ?
 Và anh muốn… tìm ra câu trả lời.
– Anh chỉ có một hối tiếc… là không được nhìn thấy em hoàn thành ước mơ của mình. Nhưng… chắc chắn em sẽ làm được thôi. Vì.. em là em trai của anh.
– CẢM ƠN MỌI NGƯỜI…. ĐÃ LUÔN YÊU QUÝ TÔI !
– ACE !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
……
– BỐ GIÀ !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
– Một ngày nào đó…Ai đó sẽ xuất hiện, gánh trên lưng lịch sử của những thập kỉ qua. Và thách thức thế giới bước vào một cuộc chiến.
– Các con ! Bảo vệ em trai của Ace. Còn lại ! Nhờ cậu.
 Khi Râu Trắng nói tới đây, toàn trường đều im lặng. Ai là người Râu Trắng đã ám chỉ ?
….
 Rất nhanh Akainu đã xuất hiện phía sau những hải tặc cố rời đi. Coby cố ngăn cản nhưng bị Akainu tấn công. Chỉ trong một tích tắc tưởng chừng như cậu ta sắp bị giết thì một công kích từ phía mũi tàu bắn tới làm nham quyền của Akainu lệch khỏi quỹ đạo, bắn ngược ra sau.
 Khi mọi người chú ý tới mũi tàu Moby Dick thì chỉ thấy tại đó có một người thanh niên với mái tóc bạch kim bay trong gió, cùng với bộ đồ đen toàn thân đang tay sỏ túi quần mà ung dung đứng thẳng. Trên cơ thể bùng lên những ngọn hắc hoả. 
– Này ! Mái tóc đó…. ! Gương mặt đó…. Là hắn ! Ác quỷ đảo Yust ! Sao hắn lại ở đây .
 Vô số những hải quân liền nhận ra Tùng. Hị biết tới hắn. Akainu cũng không ngoại lệ, nhưng hắn chả coi Tùng là gì trong mắt.
– Ngươi có âm mưu gì !
 – Ai ya ! Thật vinh dự khi được Đô đốc đây biết tới. Tôi chỉ là đang thực hiện di nguyện cuối cùng của Bố già, bảo vệ thuyền trưởng của mình.
– Ý ngươi là mũ rơm ?
– Đúng thế ! Vậy nên cảm phiền ngồi chơi xơi nước chờ người ” đó ” tới. Mọi chuyện sẽ được giải quyết nhanh thôi.
– Giết lũ hải tặc đó không phải nhanh hơn ?
– Sai ! Hoàn toàn sai ! Ngài sẽ không thể làm thế đâu ! Chó đỏ ạ !
 Tùng lấy tay đập trán, ngửa cổ lên giời cười ngặt nghẽo.
– Vì tôi đang ở đây !
_____TO BE CONTINUED_____

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.