Tại quảng trường Vạn Hạnh – quảng trường lớn nhất toà thành này. Được xây hoàn toàn bằng đá trắng, diện tích xấp xỉ phải đến chín ngàn kilomet vuông, một cái bục cao cũng bằng đá cách mặt đất bốn thước. Giờ đây, ở quảng trường xấp xỉ tới ba vạn người đang đứng. Họ làm gì ? Người đứng, người ngồi,… Tất cả mọi người đều có điểm chung là đang tập trung lắng nghe một vị thiếu niên kể truyện trên bục cao kia.
– … và thế là Tô lão đã chiến thắng người con trai lầm đường lạc lối của bằng hữu mình. Câu chuyện tới đây là kết thúc !
– Hả ? Đã hết rồi à ?
Một người buồn chán mà nói, nhiều người khác cũng cảm thấy tiếc nuối theo. Câu chuyện này rất hay, nhưng nhờ vào giọng kể của vị thiếu niên kia lại càng thêm lôi cuốn.
– Cậu có thể kể thêm không ?
Một nam tử hán vạm vỡ khác hỏi, một số người khác cũng nháo nhác. Phần đa những người ở đây đều là nam nhân, người tới đây nghe kể rất nhiều. Trong đó hâm mộ vì lão nhân thần bí kia cũng có, tò mò về bảo vật mang tên Nhất Nhãn kia khá nhiều, một số là những người bị lôi cuốn bởi giọng kể của thiếu niên tuấn tú kia, những trận đánh long trời, lở đất, khiến Thiên Địa phải gồng mình chống đỡ kia. Còn lại là hội chị em mò tới duy với mục đích là chiêm ngưỡng cái dung mạo của vị công tử kia.
– Thật tiếc với quý vị vì gia gia tôi khi kể đến đây, liền hôm sau lên gặp các tổ tiên không thể kể thêm cho tôi biết.
Thiếu niên buồn rầu trả lời, giọng điệu chán nản. Mọi người nghe nói vậy cũng buồn rầu, ai không bảo ai liền tản hết đi, ai về nhà nấy. Vị thiếu niên kia lấy đà nhẹ nhàng đáp xuống đất sau khi nhảy khỏi bục, nét mặt lộ rõ sự vui vẻ.
Bỗng cái cảm thấy có ai đó tiếp cận cậu từ phía sau, vội vàng quay người lại mà nắm lấy cánh tay đó.
– Á á á á á á !!! Khoan đã !!! Tôi không có ý định hại cậu !!!
Vị thiếu niên quan sát người kia, đó là một người đàn ông thân hình khá cân đối. Đôi mắt nghiêm nghị, bộ ria mép lịch lãm. Nhìn khá giống một tay thương lái.
– Ông cần gì ?
– Chà ! Tôi chưa già thế đâu ! Gọi chú là được rồi. Tôi là một thợ rèn, cậu có thể nói rõ với tôi về món bảo vật kia không ?
– Thế… Lão thúc danh xưng là gì ?
– Aizz ! Trùng hợp là ta cũng thuộc cái phân nhánh của Tổ giá, đầy đủ cũng là Tô Ninh Sát !!!
…
Tùng vội vàng né sang một bên, lăn vài vòng trước khi đụng trúng một cổ thụ. Sau một vài giây choáng váng , liền tập trung quan sát đối thủ của hắn. Một tên quái vật ba đầu đội 1 chiếc mặt nạ hình con heo, hai tay cầm 2 thanh trường kiếm với nhiều vết nứt nẻ. Phần cán kiếm được bọc một lớp vải. Hắn mặc một cái quần rộng thùng thình với phần eo được quấn bằng dây vải. Nhìn tổng thể khá giống với thánh cục xúc Inosuk… chờ đã, quái vật ba đầu ?
” Cái thứ gì như hai quả bưởi treo lủng lẳng trên kia ? Đừng bảo với mình thứ kia là nữ nhá ? “
Tùng dụi mắt, đột nhiên con ” quái vật ba ” đầu kia lao tới tấn công hắn. Tùng không còn cách nào khác ngoài việc phải chiến đấu. Hắn rút ra thanh Linh Quang Thần Kiếm mà chém tới, một trong hai thanh của con quái vật ba đầu kia bị chém ngọt.
– Gaaraaa ! Kiếm tốt ! Ta muốn nó !
Cả hai lao vào chiến đấu, từ đâu ra con lợn cục xúc này nhỉ ?
(( Lão tác giả cho vào để vui thôi ? Nố ! Nô ! Nồ ! Chuyện gì ta đưa vào cũng có dụng ý cả nhá ! OK ? ))
…
– Này ! Tôi đi thay đồ một chút thôi mà chuyện gì đã xảy ra vậy ?
Tuyết Vân trở lại và gặp một cảnh tượng khiến cô ngứa mắt.
Con ” quái vật ba đầu ” kia cứ ôm sát người của nó, cọ cọ vào crush của cô. Còn Tùng ngồi một bên, khuôn mặt thẫn thờ với biểu cảm của một thằng vừa gặp vòng.
” Cái what the fuck gì đang diễn ra vậy hở lão thiên ? “(°- ° )
……………..
Ở một không gian tối tăm khác bỗng vang lên tiếng :
– Hắt xì !!!
– Quái ! Oắt con nào vừa nói xấu ta ?
……………….
– Báo cho ngươi tin vui Asir ! Ta tìm ra thành phần cuối cùng của Long đan hoàn chỉnh rồi !
– Thế sao ? Nó là gì ? Sravin ?
– Ta chưa thể nói được ! Nhưng sớm thôi ! Nó sẽ hoàn thành !
– Vậy sao ? Ta chờ tin tốt từ ngươi !
– Ngươi cũng mau đột phá Sư cấp trung kì đi là vừa.
Cuộc hội thoại kết thúc bởi tia sét loé lên, xé toang bầu trời cùng với nụ cười bí ẩn trên môi Sravin. Tòa lâu đài cổ kính lại trở về với sự yên tĩnh vốn có của nó dưới vầng trăng máu.
…………………..
– Này ! Sao cô cứ bám dính lấy tôi thế ?
– Sư phụ ta có nói nếu có kẻ đánh bại ta, là nữ thì kết thân làm tỉ muội, là nam nhân thì nguyện làm thê thiếp của hắn.
– Sư phụ cô ?
Tùng hỏi cô gái đầu heo, bởi cho đến giờ vô vẫn chưa bỏ cái mặt nạ ra.
– Người đang ngồi đằng kia kìa ! Đã ba năm rồi người không đứng lên.
Tùng nhìn theo hướng cô chỉ tay. Chỉ thấy đó là một bên cạnh cánh rừng sát với thác nước bên còn lại. Hắn nheo mắt, chợt phát hiện điều gì đó.
-…..
– Lão công ! Ngươi sao thế ?
-…..
-….
– Sư phụ là mang cô đến đây ?
– Không !!! Có một lần người nói rằng ta nằm trong một cái lồng mà trôi từ trên thác xuống.
– Ra là vậy !
Tùng lẩm bẩm, mọi suy đoán của hắn giờ này đã được xâu chuỗi lại. Hắn cười, nhưng không một ai thấy hắn cười.
– Tôi sẽ rời khỏi đây ! Cô có muốn đi cùng không ?
______TO BE CONTINUED_____
Còn …. Nhưng tác mệt ! Xin lỗi ! T.T
Mai có chương nhưng chắc ngắn thôi.
Mệt là vì sáng nay viết mỏi tay nhưng quên không lưu file, lại phải viết lại. Đã thế còn đang băng bó nữa.
Vì thế thương tình mà like, theo dõi, tim, bày tỏ cảm xúc xùm tôi ! PLEASE !!!!
MỆT !!!!!!!!!!!!!