Đôi lời đầu chương, các bạn nên lên Youtube nghe bài ” Chuyện Người Anh Thương ” của Phạm Quyên Ngọc.
Thân ái !
Ngày hôm đấy toàn trường được nghỉ.
……………………………………
20/11
– Này ! Chỗ này thiếu ghế này !
– Loa đài xong chưa ?
-….
Toàn trường khá nhộn nhịp, bởi thầy hiệu trưởng không cho phép sự kiện này bị hủy. Dù bị khá nhiều phụ huynh phản đối nhưng bằng cách nào đó ông ta vẫn xoay sở được.
Mặc dù vậy, an ninh ở đây cực kỳ chặt chẽ. Ngoài cổng trường có khoảng 5 người canh gác. Bên trong sân trường, được chia sẻ canh gác tầm khoảng hơn 30 người và trước mỗi phòng học đều có một người. Nom có vẻ là khá an toàn nhưng không biết có hiệu quả hay không ?
Tùng đang tranh thủ thu hút sự chú ý của đám đông để kiếm thêm điểm. Dù ít nhưng thịt muỗi vẫn là thịt. Bỗng mắt hắn dừng lại trước một thân ảnh nữ sinh. Mái tóc nâu bồng bềnh trong gió. Đôi mắt sắc lạnh, mũi cao, môi đỏ trái tim. Hắn vội khều thằng Tịnh đang bê ghế bên cạnh.
– Ê Tịnh ! Nhỏ kia là ai zợ ?
– À ! Nhỏ đấy là Dương Tuyết Vân, mới chuyển về lớp 1F-6.
” Họ Dương ? Chắc vào chào hỏi một câu cho phải phép nhỉ ? “
Nói là làm, hắn tiến tới giơ tay ra.
– Chào cậu ! Cậu là cháu ông Giỏi phải không ?
– Hứ !!!!_ cô quay mặt đi.
” Chậc ! Sao trên đời lại có thứ chảnh choẹ như vậy. Mình chỉ tính chào hỏi thôi mà ? Thôi kệ, cũng ngạc nhiên khi cô ta thấy mình mà không phản ứng gì ” Hắn lại đứng ảo tưởng sức mạnh về độ đẹp trai của mình. Cơ mà hắn đẹp trai thật. Nhưng hắn đâu ngờ cô nàng kia quá đi liền đỏ mặt. Vì lí do gì thì ta chưa thể nói.
Lo quá !
Hiện tại Thảo đã trang điểm xong mà ngồi trong lớp cùng những bạn nữ khác. Cô bây giờ rất xinh đẹp, kể từ khi Tùng tân trang lại. Ai cũng không nhận ra cô. Tất nhiên ! Khác một trời một vực mà ?
Cô rất chi là lo lắng. Mặc dù khá tự tin với phần biểu diễn của mình nhưng tưởng tượng đứng trước hàng vạn con người, hai chân cô liền không ngừng run rẩy.
– Sau đây là phần biểu diễn nhảy hiện đại của lớp 1A-1 !
– Vậy bọn mình ra trước đây ! Cậu ở lại cẩn thận nhé ?_ một bạn nữ lên tiếng kéo theo là từng tốp những bạn gái khác đi ra.
– Ừ !
Cô trả lời, giờ chỉ còn mình cô ở đây.
……………………………………….
– Tiếp theo là màn đơn ca của lớp 1C-3 !
-…
– Lớp 1C-3 lên biểu diễn !_MC tiếp tục hoiy
– Có chuyện gì vậy nhỉ ?_ một năm sinh lên tiếng.
– Ừ ! Xảy ra chuyện gì vậy ?
Tùng ngồi dưới cảm thấy bất an. Hắn bỗng trông thấy một học sinh ghé tai MC nói gì đó.
– Vâng ! Đó lớp 1C-3 thí sinh không thể biểu diễn nên nhường chỗ cho tiết mục tiếp theo.
” Chuyện này…. có gì đó không đúng ? Tại sao cậu kia gương mặt lại tái mét ? ” Tùng cảm thấy bất thường, rời khỏi chỗ mà chạy về phía học sinh kia.
– Này ! Chuyện gì xảy ra vậy ?_ hắn kéo vai người kia.
– Cậu là ai ? Không liên quan đến cậu !_ anh chàng kia quay lại.
– Nói ra đi ! Biết đâu tôi có thể giúp gì đó ?
-….
– Trả lời đi chứ ?
-…… Thật ra thì….. người đáng lẽ sẽ lên sân khấu kia hiện tại mất tích.
– Mất tích ?_Tùng ngạc nhiên.
– TIẾP THEO LÀ TIẾT MỤC ĐƠN CA CỦA LỚP 1A-1 !!!!!
– Chẳng phải cảnh sát canh phòng kĩ lắm mà ?
Anh chàng kia nói nhỏ.
– Thì đúng là thế ! Nhưng có một học sinh khác vào trước dắt cô ấy đi. Nhưng giờ cậu ta lại nói là mình ngồi dưới sân suốt. Những người xung quanh cũng làm chứng rằng cậu ta ở đấy.
– Kỳ lạ ?
– Này Tùng ! _ Nghĩa chạy tới, điệu bộ khá vội vã. Thảo đâu ?
– Sao lại hỏi tao ?
Thì anh cảnh vệ thấy mày bảo vào phòng nói gì với cô ấy rồi đi ra. Một lúc sau cổ cũng rời phòng.
– Tao không có làm !
– Đó ! Y hệt như bọn tôi ! _ anh chàng kia reo lên.
– Giờ làm sao đây ? Sát giờ rồi ?_ Nghĩa luống cuống.
Tùng trầm ngâm suy nghĩ một hồi liền nói.
– Bịn mày lo đi tìm lớp trưởng đi ! Để tạo lo vụ này cho ! Tao cảm thấy có điều gì đó không ổn.
– Mày làm được không ?
– Cứ để tạo lo.
– Nhờ cả vào mày !_ nói rồi lại chạy đi như cái cách nó xuất hiện.
– Có vẻ như mình không giúp được cậu rồi !_ hắn quay sang nói với cậu bạn kia.
………………………………………….
| Mua thành công gói ” Ca sĩ siêu cấp “! Trừ 90 vạn điểm |
Hắn tiến tới khu vực cánh gà, nói gì đó với nhân viên loa đài rồi tiến ra.
– Chào mừng các bạn đã lắng nghe !
– Hú !!!!!!
– Ôi trời ! Trường mình có em ngon zai vầy mà mình không biết ?
– Đẹp trai quá !!!!!!!!
Hàng ngàn tiếng là thất thanh của các nữ sinh khi nhìn thấy Tùng.
– Sau đây mình xin gửi tới ca khúc ” CHUYỆN NGƯỜI ANH THƯƠNG “. 3…2..1 !
– Đêm qua em không gọi cho anh, màn đêm chung gối anh làm bạn.
Như một thói quen, anh ôm đàn ngồi chờ tin em.
Là vì anh cố chấp không chấp nhận rằng mình xa nhau.
Hay tại vì yêu em, anh cứ thế mãi ôm niềm đau.
Sài Gòn, trời không nắng mây man bác buồn.
Tại mây nhớ em, nên gửi nắng đi tìm hương em.
Anh biết ta vẫn còn, còn hoài xa xăm.
Còn cần nhiều lắm để nỗi như ngắn lại.
Mây về đâu, có mang theo em tôi quay về không ?
Vì em quên rằng ai ở đấy.
Ai níu lại từng giọt lệ rớt rơi.
Còn nụ cười buổi chiều hôm ấy, khi hai đứa hứa sẽ yêu nhau đậm sâu.
Tháng năm còn dài phong ba ngày sau.
Hứa không lạc nhau giữa cuộc sống muôn màu.
Sao giờ đây, kí ức xưa vụt bay ?
Cả thanh xuân của anh ở đấy, do cuốn hết anh gom góp nơi này.
Chuyện về người anh yêu thương lắm.
Nhắm mắt lại rồi người xa xăm.
Chẳng còn những nụ hôn sau ô cửa xanh.
Chẳng còn những chiều mưa dưới thành phố buồn.
Chẳng còn em nữa, thôi anh xin cho ký ức ngủ ngoan~
……………nhạc dạo ……………..
Sài Gòn, trời không nắng mây man bác buồn.
Tại mây nhớ em, nên gửi nắng đi tìm hương em.
Anh biết ta vẫn còn, còn hoài xa xăm.
Còn cần nhiều lắm để nỗi như ngắn lại.
Mây về đâu, có mang theo em tôi quay về không ?
Vì em quên rằng ai ở đấy.
Ai níu lại từng giọt lệ rớt rơi.
Còn nụ cười buổi chiều hôm ấy, khi hai đứa hứa sẽ yêu nhau đậm sâu.
Tháng năm còn dài phong ba ngày sau.
Hứa không lạc nhau giữa cuộc sống muôn màu.
Sao giờ đây, kí ức xưa vụt bay ?
Cả thanh xuân của anh ở đấy, do cuốn hết anh gom góp nơi này.
Chuyện về người anh yêu thương lắm.
Nhắm mắt lại rồi người xa xăm.
Chẳng còn những nụ hôn sau ô cửa xanh~
Chẳng còn những chiều mưa dưới thành phố buồn~
Chẳng còn em nữa, thôi anh xin cho ký ức ngủ ngoan~~
…………..
Cả thanh xuân của anh ở đấy, do cuốn hết anh gom góp nơi này.
Chuyện về người anh yêu thương lắm.
Nhắm mắt lại rồi người xa xăm.
Chẳng còn những nụ hôn sau ô cửa xanh~
Chẳng còn những chiều mưa dưới thành phố buồn~
Chẳng còn em nữa, thôi anh xin cho ký ức ngủ ngoan~~
Chẳng còn em nữa……! Thôi anh xin cho ký ức xưa… ngủ ngoan~~~
_CHUYỆN NGƯỜI ANH THƯƠNG_
PHẠM QUYÊN NGỌC
( Nhớ lên Youtube nghe nhà ! Hay cực ! )
– Mình xin kết thúc !
Toàn trường ngơ ngác sau khi nghe xong ca khúc.
– Này ! Bài vừa rồi tên gì vậy ? Hay thế tại sao mình không biết ?
– Chào ôi ! Giọng ca làm trái tim mình tân chảy mất thôi ! Đẹp trai lại hát hay nữa chứ.
– Ca khúc ! Hay quá !
– Nè ! Bà mít ướt thế ?
– Không phải bà cũng vậy à ?
– Hoan hô !!!
– Biss biss !
– Hát tiếp đi…. Ớ ! Người đâu rồi ?
……………………………….
” Đừng xảy ra chuyện gì nhé ? Lớp trưởng ! “
……………………………………………..
– Ể ! Mình đi lạc sao ?_ Thảo lẩm bẩm. Hiện cô không biết mình hiện tại là ở vị trí nào.
– Này !
– A ! Tùng !_ cô vẫy tay với người đang chạy đến.
– Cậu làm mọi người lo lắm đấy. Về lớp nào Thu Thảo !
Thảo chợt thất thần 2s, cô nhìn chằm chằm về người đứng trước mặt.
– Sao thế ! Có chuyện gì vậy Thu Thảo ?
– Ngươi là ai ?_Thảo lên tiếng, vừa nói vừa lùi.
– Cậu… nói gì thế ?_ hắn ngập ngừng nói
– Nếu là Tùng, cậu ấy sẽ gọi tôi là lớp trưởng chứ không gọi cả tên đệm.
– Ra vậy ! Ha ha ha ha ha !
Hắn cười rống lên như một thằng điên. Gương mặt bắt đầu chảy xệ xuống như bột nhão.
– Hiệu trưởng ?_ Thảo ngạc nhiên.
– Không ngờ một đứa xấu xí như mày lại có thể trở nên xinh đẹp như vầy. Giờ…. đến lúc chén rồi nhỉ ?
Hắn tiến tới phía Thảo đang ngồi bệt xuống đất. Chân cô đã run đến mức không thể nào mà chạy nổi. Chỉ có thể hoảng loạn mà hét lên.
– CỨU !!!!! CÓ AI KHÔNG ? CỨU !!!!
– Mày có hét nữa cũng không có ai tới đâ……….
– BỐP…….. BỊCH !!!
Chưa kịp nói hết hắn đã ăn một cước vào mặt, ngã lăn ra đất lộn mấy vòng. Kẻ vừa ra tay không ai khác ngoài Tùng. Hắn lao đến vực Thảo dậy.
” May quá chưa bị thương “
– Lớp trưởng ! Lớp trưởng ?
– Lần này…. đúng là cậu rồi. Lớp phó !_Nói rồi Thảo gục xuống.
– Lớp trưởng ? Lớp trưởng !!!!!!!!_ hắn gào lên.
– Khò !
” Ra là ngủ hả ? “
Cẩn thận đặt Thảo xuống, hắn quay sang phía hiệu trưởng đang chống tay xuống đất.
– Ông là hung thủ của hai vụ án mạng đúng không ?
– Khặc khặc ! Chính xác ! Là tao ! Dio ! Nhầm… lộn thoại, nhưng mày sai rồi. ! Là 4 vụ !
– Tại âo ông lại làm thế ? Hiệu tr….. Không đúng ! Ông không phải hiệu trưởng.
……………………………….
Trong một chiếc xe hộp đậu ngoài cổng trường xyz.
– Thưa sếp !
– Có chuyện gì ?
Yên Nhi cau mày hỏi. Cô đang bực bội vì liên tiếp hai vụ án kì lạ xảy ra nhưng cô vẫn không tìm ra manh mối hung thủ.
– Báo cáo ! Xác chết được tìm thấy ở ven sông đã được khám nghiệm. Thi thể rơi vào trạng thái phân hủy cực mạnh. Ước tính thời gian tử vong là 4 ngày.
” 4 ngày ! Trước khi vụ thứ 2 xảy ra ? “
– Vì không thể nhận diện được khuôn mặt, thứ còn lại duy nhất trên cơ thể chỉ có tấm CMND mang tên Đặng Văn Ngữ và tấm card hiệu trưởng Đại học xyz. Đội xét nghiệm DNA cũng đã xác nhận đây đích xác là cơ thể ông ta.
– Không thể nào ! Ông ta vừa phát biểu trước toàn trường kia mà ?
_________END CHƯƠNG 12_____
Chuẩn bị oánh nhau cực gắt. Hóng nha ?
CẦU LIKE !
CẦU ỦNG HỘ !
CẦU NHẬN XÉT !
CẦU BÌNH LUẬN !