Mắt Trương Mộc Phương lóe lên một tia thiếu kiên nhẫn. Bám theo Trương Mộc Phương đều là các cậu công tử bột đến từ một vài gia tộc, đại bộ phận trong số đó chẳng qua chỉ muốn nhân cơ hội cưới được Thủy Liên Tinh, và giành được một hậu thuẫn vững chắc mà thôi, bởi ngay từ đầu khi kén rể Thủy các chủ đã nói rõ, bất luận thân phận thế nào, chỉ cần bản lĩnh xuất chúng, làm vừa lòng Thủy Liên Tinh là được.
Đám phế vật này đánh không lại người Nhật, nên chạy tới đây khiêu khích hắn ra tay, đúng là không biết do bọn chúng quá ngu ngốc hay xem Trương Mộc Phương là gã khờ. Tuy hắn không cảm tình vứi đám người Nhật kia, thế những, cũng khong vô công rồi nghề đến mức tìm người ta sinh sự.
“Những người Nhật đó đã đánh bại các vị đây trên lôi đài nhỉ?” Trương Mộc Phương nhìn chúng nhân, trầm giọng nói.
Vẻ mặt của đám người kia bao gồm cả Trần Long Lộc đều trở nên xấu hổ.
“Nếu đã như vậy, bọn họ thắng quang minh chính đại. Ta không có lý do xuất thủ.” Trương Mộc Phương không quan tâm việc đắc tội với đám phế vậy này, người thực sự có bản lĩnh bị người đánh bại thì sẽ càng chuyên tâm luyện tập, trau dồi, chứ không giống như trẻ ranh vừa về nhà liền tìm người lớn giúp.
Trần Lộc Long có chút không nén được giận.
“Trương đại hiệp, nếu người Nhật kia thực sự lự áp quần hùng, có được Thủy Nguyệt các, tương lai sẽ bất lợi cho võ lâm Trung Nguyên.”
Trương Mộc Phương lãnh đạm nhìn gã: “Có được Thủy Nguyệt các? Lời này ngươi nói hẵng còn sớm đấy, lễ kén rể của Thủy Liên phu nhân vẫn chưa kết thúc, ngoài việc bản lĩnh xuất chúng, còn phải lấy được lòng của Thủy Liên Tinh tiểu thư. Người Nhật kia chưa chắc đã lọt vào mắt xanh của Thủy tiểu thư. Càng huống chi…”
Dừng một lát, “Ta đến đây là để đảm bảo quá trình kén rể không bị ai giở thủ đoạn, chứ không phải giúp các người ức hiếp kẻ khác.”
“Thế nhưng cái tên tiểu bạch kiểm kia cả ngày quấn lấy Thủy tiểu thư, chúng ta không có cơ hội tiếp cận Thủy tiểu thư.” Một thanh niên tướng mạo hèn hạ lên tiếng.
Trần Long Lộc lập tức trừng mắt với hắn một cái, hắn biết mình thất thố, liền vội cúi đầu.
Mi mắt Trương Mộc Phương còn không thèm nhấc, lạnh lùng nói: “Thủy tiểu thư đã thích, vậy ta càng không thể đi gây sự với người ta. Chư vị tự giải quyết đi.”
Chúng nhân nhất thời nghẹn lời, đa số ánh mắt đều đổ dồn về phía Trần Long Lộc.
Trần Long Lộc thầm nghiến răng nghiến lợi, qua hai ngày quan sát, công phu của đám người Nhật kia thực sự không tồi, ngay cả gã cũng không đấu lại được. Thế nhưng, nếu cứ vậy mà từ bỏ Thủy Liên Tinh, thì gã lại thấy không cam tâm…
Con ngươi đảo một vòng, Trần Long Lộc chắp tay nói: “Trương đại hiệp đã không muốn xuất thủ, vậy chúng ta xin cáo từ.” Dứt lời, quay lưng đi thẳng.
Đám người còn lại bốn mắt nhìn nhau, không hiểu nổi suy nghĩ của Trần Long Lộc, chỉ đành hành lễ với Trương Mộc Phương, rồi lũ lượt bỏ đi.
“Sư huynh, tên gia khỏa kia rất có ý kiến với huynh đấy.” Mắt thấy người xung quanh đi cả rồi, Liễu Dịch Trần tự tiếu phi tiếu nhìn Trương Mộc Phương.
Trương Mộc Phương hừ lạnh một tiếng: “May là con cả của Trần bảo chủ cũng là một danh nhân chính phái, nếu không, Trần gia bảo ngỗ nhỡ lọt vào tay tên tiểu nhân này, tương lai rắc rối to.”
“Ha ha, dụng kế ấu trĩ như vậy, xem ra tên gia khỏa này mai sau cũng chẳng nên được trò trống gì đâu, cho dù được kế thừa Trần gia bảo đi nữa, chỉ e cũng sẽ lụi bại thôi.” Liễu dịch Trần cười nhạt, thật không biến đám người này nghĩ cái gì, cho rằng đại sư huynh xử thế đôn hậu thì là kẻ đần chắc?
“Không cần quan tâm đến gã, nhân vật nhỏ, chẳng thể gây nổi sóng gió gì.” Trương Mộc Phương căn bản không màng tới, hắn cũng có thể coi là thiếu niên thành danh, kẻ ghen tị với hắn trên giang hồ nhiều vô số kể, nếu ai hắn cũng để ý, thì cả ngày chẳng thể làm được việc gì, chỉ biết ngồi nghĩ làm sao để đề phòng kẻ khác thôi.
“Trương đại hiệp, phu nhân của chúng tôi có lời mời.” Đang nói chuyện thì một hạ nhân của Thủy Nguyệt các đi tới, cung cung kính kính nói với Trương Mộc Phương.
Quay đầu chào Liễu Dịch Trần một tiếng, Trương Mộc Phương cùng hạ nhân kia rời đi.
Vừa thấy xung quay đã không còn một ai, Liễu Dịch Trần liền cười hề hề như kẻ trộm, lại chui vào phòng, đang tính cởi bỏ áo khoác, cùng Lâm Thiên Long “đánh” thêm hiệp nữa, thì lại thấy Lâm Thiên Long đã y phục gọn gàng, ra khỏi phòng ngủ.
Y phục mới cởi được nửa liền dừng lại ở lưng chừng, nhìn Lâm Thiên Long bằng ánh mắt đầy ai oán.
Lâm Thiên Long cầm đại đao chuẩn bị đi luyện công thấy động tác của Liễu Dịch Trần, trán liền nổi lên hai đường gân xanh, sau đó, chẳng thèm chớp mắt đi thẳng ra ngoài, coi như không nhìn thấy y.
Vậy là, tại bãi đất trống trong tiểu viện, Lâm Thiên Long mạnh mẽ khoáng đạt múa đại đao, còn Liễu Dịch Trần ngồi trong góc tường vẽ vòng tròn — Thiên Long không để ý ta, Thiên Long coi thường ta…
Lúc Trương Mộc Phương quay lại, nhìn thấy chính là cảnh tượng kì quái kia. Trán xoẹt ba đường hắc tuyến, hắn ho khan hai tiếng, thu hút sự chú ý của hai người.
Thấy cả hai đều đã nhìn về phía mình, hắn mới giải thích, vốn dĩ bọn họ định đợi lễ kén rể của Thủy Liên phu nhân kết thúc thì quay lại núi Khốn Long tìm tiểu sư đệ, nhưng mục đích Thủy Liên phu nhân tìm hắn hôm này là bởi lo lắng, một khi có người Nhật tham gia, đám võ lâm nhân sĩ sẽ gây náo loạn. Tuy đám người gây rối cũng chẳng gây ra được chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng chỉ sợ có người nhân lúc hỗn loạn đến đục nước béo cò, nhân lúc cháy nhà chạy ra hôi của.
Ngày thường, lực lượng phòng vể của Thủy Nguyệt các vô cùng tinh nhuệ, nhưng bây giờ có quá đôg người, trong đó còn có một vài tôn tử thế gia, vạn nhất bị ngộ thương, Thủy Nguyệt phu nhân cũng khó bề ăn nói, cho nên hi vọng Trương Mộc Phương đợi kén rể xong xuôi hẵng đi.
Ít nhất, dưới uy danh của hắn, kẻ dụng tâm phá hoại cũng phải dè chừng.
Trương Mộc Phương đã đáp ứng, cho nên, vẫn phải ở lại đây thêm một tháng nữa. Giờ hắn muốn hỏi Liễu Dịch Trần, có định đi trước hay không, hay muốn tiếp tục ở lại với hắn.
Liễu Dịch Trần hỏi ý của Lâm Thiên Long, Lâm Thiên Long lại thấy sao cũng được, dẫu sao cũng khó có dịp ra ngoài một chuyến, ở đây thêm hai ngày cũng không sao, mấy món ăn vặt của Tô Châu hắn còn chưa ăn đủ mà.
Là một thê nô chuẩn mực, Liễu Dịch Trần đương nhiên không phản đối ý kiến của Lâm Thiên Long, càng huống chi, nghĩ đến việc Như Nguyệt có khả năng đã báo chuyện Lâm Thiên Long về núi Khốn Long cho tổ chức kia, hiện tại ở lại đây vẫn an toàn hơn.
Vậy là, ba người bắt đầu cuộc sống sinh hoạt vô cùng nhàn rỗi, đúng vậy, là “vô cùng” nhàn rỗi.
Mỗi sáng, Lâm Thiên Long luôn bị ai đó “sờ” tỉnh, sau khi một cước đạp thẳng kẻ quấy rối xuống dường, mới biếng nhác ngồi dậy, mặc y phục gọn gàng, ôm đại đao đi luyện công.