Tôn Tam Phân nói :
“Việc này không trách nàng được. .. nàng. .. ta biết. .. bí mật của nàng. .. nàng không giết ta. .. Đó mới là kỳ quái. .. ta chỉ lo lắng nàng sẽ làm. .. chuyện bất lợi với công tử. .. “
Ta cười lạnh nói :
“Hiện giờ nàng ta không có tâm tình này!”
Nhưng trong lòng ta có chút kỳ quái, bí mật Tuyên Long hoàng đế ta cũng biết rõ, vì sao Tinh Hậu không hạ thủ với ta?
Tôn Tam Phân lại nói :
“Ta dùng thuốc tạm giữ. .. độc tính, có thể tạm thời kéo dài được một số. .. thời gian, tự biết người định không bằng trời định. .. đột nhiên xảy ra bệnh làm cho ta suy sụp. .. “
Tôn Tam Phân kịch liệt ho khan .
Ta cuống quít gọi Tuệ Kiều, Tuệ Kiều lấy kim châm vào hai huyệt ở đinh đầu, trợ giúp hắn ổn định, lại. “
Tôn Tam Phân mỉm cười nhìn Tuệ Kiều, nói :
“Vị cô nương này. .. y thuật tinh tuyệt. .. chi tiếc lão hủ. .. không có cơ hội luận bàn với cô nương. .. “
Tuệ Kiều rưng rưng nói :
“Chỉ tại y thuật Tuệ Kiều không tinh, không thể cứu được tính mệnh cho tiên sinh. “
“Những sự việc trên đời này, có một số việc sức người. .. không thể làm được. .. “
Tôn Tam Phân chỉ giá sách nói :
“Ta đem. .. y thuật của cả đời mình. .. biên soạn thành một bộ sách. .. cô nương nếu như. .. không chê. .. ta sẽ đem nó tặng. .. “
Tuệ Kiều rưng rưng gật đầu .
Lúc bước ra ngoài cửa thì trời đã hoàng hôn, một mình ta đi xung quanh Yên Chi Hồ, gió mát phất phơ, nhưng trong lòng ta đang loạn như ma.
Mặt trời ở phía tây đang chậm rãi chìm vào trong nước, trước mắt ta như hiện lên hình bóng của Hâm Đức hoàng đế. Sự liên tưởng đột ngột này, sinh ra một sự căm hận chưa từng có trong lòng ta .
Ánh nắng chiều như máu, làm cho hồ nước cũng như máu, thế giới này toàn là giả nhân giả nghĩa, tàn khốc như máu tanh mà thôi .
Một giọt nước mắt lạnh ngắt theo má ta chảy xuống, ta tỉnh táo nhận thức được rằng, ai mới là phụ thân chân chính, ai mới là người lo lắng cho ta .
Mặt trời lặn, mặt trăng lại lên, thiên địa toàn máu tanh lại biến thành trong sáng rực rỡ. Lúc này ta vẫn chìm trong cảm giác bi thống, trong không khí như phảng phất toàn mùi máu tanh, có một số việc vĩnh viễn không cách nào xóa đi được .
Thải Tuyết yên lặng đi tới bên người ta, nàng nhẹ nhàng phủ thêm cho ta áo lông cừu bên ngoài, nhẹ nhàng khuyên bảo, nói :
“Đêm khuya gió lạnh, trở về đi!“
Ta bỗng nhiên kéo nàng vào trong lòng, cố sức hôn lên đôi môi anh đào, bàn tay phải thì thô bạo luồn vào trong áo, xoa nắn bộ ngực của nàng .
Thải Tuyết im lặng cắn môi, không nói một câu nào .
Ta đột nhiên dừng lại, buồn bã buông nàng ra, nói :
“Xin lỗi. .. “
Thải Tuyết ôm lấy thân hình ta từ phía sau, nói :
“Muội biết trong lòng của công tử rất khó chịu. .. Vì sao không khóc. .. “
Ta ha hả cười đứng lên :
“Ta khó chịu hay sao? Ta đâu có khó chịu?“
Thải Tuyết lệ rơi như mưa nhìn ta .