Yến Nguyên Tông kìm lòng không được run lên một cái, Phương Văn Sơn hắc hắc cười gượng một tiếng nói : “Phượng mỗ biết sai rồi, lần sau sẽ không viện dẫn lý do này nữa…”
Bạch Quỹ dùng đôi mắt âm lãnh nhìn thẳng vào hắn, Phương Văn Sơn trên trán toát ra mồ hôi lạnh, nhìn về phía Yến Nguyên Tông xin giúp đỡ .
Yến Nguyên Tông ho khan một tiếng nói : “Bạch tướng quân, ta nghĩ Phương đại nhân cũng chỉ vô tâm, việc này hay là cho qua đi. “
Bạch Quỹ cười lạnh nói : “Bệ hạ nói lời ấy sai rồi, là một thống suất tam quân, mà mọi người không theo quân kỷ thì Bạch mỗ còn sao có thể thống suất tam quân được nữa, sao có thể nói chuyện đẩy lui Đông Hồ? Phương đại nhân thân là giám quân, lại dám trái với quân kỷ, Bạch mỗ mà không phạt thì sao có thể phục chúng?”
Hắn xoay người hướng Lý Vệ nói : “Dựa theo quân kỷ việc này nên xử lý như thế nào?”
Lý Vệ lớn tiếng nói : “Đem trảm!”
Phương Văn Sơn bị doạ sắc mặt trắng bệch, run giọng nói : “Bệ hạ…”
Yến Nguyên Tông khẽ cau mày, hắn cũng nhìn ra Bạch Quỹ rõ ràng là chuyện bé xé ra to, cố ý hạ uy phong của hắn : “Bạch tướng quân! Phương đại nhân chính là giám quân do thái hậu uỷ nhiệm trọng trách, kính xin Bạch tướng quân nể mặt trẫm mà tha cho hắn một lần. “
Bạch Quỹ thản nhiên cười nói : “Nếu bệ hạ đã mở miệng, thần đâu dám không tuân theo. “
Hắn nhìn thẳng Phương Văn Sơn nói : “Nhưng mà…nếu cứ như vậy buông tha, thì chúng tướng sẽ không phục. “
Hắn rút ra một lệnh tiễn nói : “Đem hai gã tuỳ tùng của Phương đại nhân chém cho ta. “ Hai gã tuỳ túng thấy vậy, nhất thời gào khóc .
Bạch Quỹ lại lấy ra một lệnh tiễn khác nói : “Phương đại nhân tử tội có thể miễn nhưng tội sống khó tha, đánh 20 quân côn cảnh cáo. “
Lập tức có hai tên lính đem Phương Văn Sơn kéo xuống, Yến Nguyên Tông sắc mặt xám xịt, Bạch Quỹ dùng chiêu thức này rõ ràng là làm cho hắn xem, hạ uy phong của một hoàng đế .
Phương Văn Sơn bị phạt xong được binh sĩ kéo về, vừa hận vì nhục, vừa đau đớn, làm cho mặt hắn méo xệch .
Bạch Quỹ làm ra bộ dáng thân thiết thấp giọng nói : “Phương đại nhân, trước mặt chúng tướng sĩ, Bạch mỗ không thể không làm như vậy, xin hãy tha lỗi. “
Phương Văn Sơn đau đến khoá miệng co quắp, cười nói : “Ta … biết …. “
Trong lòng ta cười thầm, chuyện này Bạch Quỹ quả nhiên âm hiểm, đánh xong còn nói vậy, chỉ làm cho Phương Văn Sơn càng thêm hận hắn .
Nhưng mà lấy địa vị hắn bây giờ, hiển nhiên sẽ không đem Phương Văn Sơn để vào mắt .
Bạch Quỹ nhìn chúng tướng chung quanh, cất cao giọng nói : “Người Hồ cường hãn, đã trước sau chiếm Tân Thành, An Dương, Truân Lưu, Đảo Ấp 4 thành trọng yếu ở biên quan của ta, hiện nay lại tập kết 30 vạn đại quân tiến đánh Bắc Xuyên, Man Châu, Nhạn Châu là muốn tạo thế tương trợ lẫn nhau, nếu như Bắc Xuyên thành bị phá, sự phòng thủ của Đại Tần ta tât bị gián đoạn, Man Châu, Nhạn Châu tất nguy. Chư vị có cao kiến gì không?”
Chúng tướng hai mặt nhìn nhau, nhưng không có người nào mở miệng nói. Bạch Quỹ chuyển hướng Yến Nguyệt Tông nói : “Bệ hạ có đề nghị gì không?”
Yến Nguyên Tông không ngờ Bạch Quỹ đột nhiên lại hỏi đến trên đầu của mình, cứng họng nói : “Cái gì?”
Bạch Quỹ mỉm cười nói : “Thần hỏi bệ hạ nhìn cuộc chiến này có ý kiến gì không?”
Yến Nguyên Tông trên trán đầy mồ hôi, hắn đâu biết cuộc chiến này như thế nào, tới Man Châu chủ yếu là để khích lệ tướng sĩ. Chuyện chiến tranh đâu có quan hệ gì tới hắn, hắn mở miệng nói : “Nếu như người Hồ đến … chúng ta phải đánh bại bọn họ … đúng … đuổi bọn họ chạy về phương bắc!”
Trong chúng tướng có người đã cười, Yến Nguyên Tông nói câu này thì có khác gì không nói .
Bạch Quỹ gật đầu nói : “Bệ hạ nói không sai, nếu như người Hồ đến, chúng ta sẽ cho bọn họ ngậm đắng, đánh bại họ hoàn toàn. “
Ánh mắt hắn một lần nữa chuyển hướng tới chúng tướng lớn tiếng nói : “Bắc Xuyên quyết không thể buông bỏ, viện quân của chúng ta phải tới Bắc Xuyên trước đại quân Đông Hồ. “
Tỏng đám người có một âm thanh nói : “Bạch tướng quân, Man thành cách Bắc Xuyên gần trăm dặm, hiện tại trời giá rét, hành quân vô cùng khó khăn, có khi người Hồ chỉ đưa tin tức, trong trời lạnh như thế này sao lại công thành?”
Người nói chính là thống lĩnh Thiết Thương Doanh – Lưu Kỳ Phong .
Bạch Quỹ nói : “Căn cứ tiền phương hồi báo, đại quân Đông Hồ đã bắt đầu từ Đảo Ấp, Truân Lưu hướng Bắc Xuyên xuất phát, dựa theo tốc độ bình thường, trong vòng ba ngày tất nhiên bọn họ có thể đến Bắc Xuyên, chiến sự là không thể tránh khỏi. “
Thiết Đao Doanh thống lõnh Trác Thành Kiện lớn tiếng nói : “Bắc Xuyên nguy cấp như lửa cháy lông mày, mạt tướng nguyện xin đi tiên phong cứu viện Bắc Xuyên. “
Bạch Quỹ gật đầu nói : “Đông Hồ lần này hợp 30 vạn quân toàn lực công kích Bắc Xuyên, hiển nhiên nhất định phải đoạt được Bắc Xuyên, quân ta tới Bắc Xuyên trước, dĩ dật đãi lao, cùng đại quân Đông Hồ quyết chiến một trận ở đó. “
Tất cả mọi người đều sửng sốt, ánh mắt cùng nhau nhìn về phía Bạch Quỹ, đang mong đợi hắn hạ lệnh .
Bạch Quỹ nói : “Bắc Xuyên có 5 vạn tướng sĩ thủ thành, ta muốn phái 30 vạn đại quân tới nơi này ứng chiến, một trận đánh bại quân Đông Hồ, để cho Bắc cương được yên bình. “
Hắn chuyển hướng nhìn Yến Nguyên Tông nói : “Bệ hạ nghĩ như thế nào?”
Yến Nguyên Tông liên tục gật đầu nói : “Bạch tướng quân nói chí lý. “
Bạch Quỹ cười cười : “Lần này có bệ hạ theo quân thân chinh, tất nhiên sĩ khí như hồng, đánh tan Đông Hồ đã thành kết cục đã định. “
Yến Nguyên Tông run giọng nói : “Trẫm … cũng phải đi?”