Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi – Chương 514: Chương 514: Đại Kết Cục (cuối) – Botruyen

Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Chương 514: Chương 514: Đại Kết Cục (cuối)

Chính ngọ hôm sau, Tiêu Tín quả nhiên xuất hiện trong Khang Đô, sau khi tin tường hắnrở lại hoàng thành, ta lập tức tuyên bô' đặc xá cho Lục Châu, hon nừa cũng mờ tiệc tẩy trần cho Tiêu Tín, Lục Châu cũng ờ trong đó.

Tiêu Tín sắc mặt ngưng trọng, hắn mói xuất hiện ở Khang đô thì đã nghe tin tức đặc xá cho Lục Châu. Tất cả đã chứng minh, ta cô' ý dụ hắn tói Khang đô, nếu như Tiêu Tín dám trở về, điều đó cũng chứng minh, hắn đã chuẩn bị được kỹ càng.

“Thần Tiêu Tín khấu kiên bệ hạ! Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Sắc mặt của Tiêu Tín vẫn hết sức khiêm tốn và cung kính.

Ta mim cười đưa tay nâng hắn dậy nói:

“Ngươi về là ta yên tâm rồi.”

Thần lan này về đây là vì việc người Hồ xuôi nam.

Ta khoát tay áo nói:

“Hôm nay không nói chuyện quốc sự!”

Rồi ta xoay người hướng Lục Châu nói:

“Lục Châu, khách ta mòi đã tói chưa?”

Lục Châu thản nhiên cười nói:

“Chắc là đã tói rồi!”

Tiêu Tín mê hoặc nói:

“Không biết còn người nào nừa tham gia yến tiệc?”

Lục Châu nói:

“Bệ hạ tuyến cho ngươi một tuyệt đại giai nhân, hôm nay an bài cho hai người gặp mặt.”

Tiêu Tín lấy làm kinh hãi, cuông quít nói:

“Bệ hạ, Tiêu Tín vẫn chưa muôn thành thân!”

Ta mim cười nói:

“Tiêu Tín, năm nay ngươi không còn nhỏ nừa, trai lớn dựng vợ gái lớn gả chồng, chăng nhẽ ngươi định ờ không cả đòi?”

Tiêu Tín nói:

“Nam nhi phải biết lấy sự nghiệp làm đầu…”

Ta nói một câu hai nghía:

“Lập nghiệp và thành gia vốn là hai chuyện không mâu thuần vói nhau, ta cưới nhiều vợ như vậy, ngươi có thấy ta chậm trề chuyện gì hay không?”

Tiêu Tín nói:

“Bệ hạ chính là thiên tử, sao Tiêu Tín dám so sánh vói người.”

Ta cười nói:

“Người con gái này cũng không phải là người ngoài, nàng chính là Tử La công chúa con gái của hoàng hậu Phượng Mị. Ta đã nhận nàng làm con gái nuôi, cho dù là dung mạo, phẩm chất, hay đạo đức đều là người hiếm có, chng nhè ngươi không tin vào ánh mắt của ta?”

Thần không dám, nhưng mà Tử La công chúa xuất chủng như vậy, Tiêu Tín chi sợ không xứng vói nàng.

Ta cười lạnh nói:

Tiêu Tín, có phải ngươi coi thường con gái nuôi của ta hay không?

Thần không dám!

Lục Châu thấy giọng điệu của ta trờ nên nghiêm trọng, cuông quít mở miệng khuyên lon:

Huynh gấp cái gì? Chờ khi hai người họ gặp mặt, biết đâu lại có tinh vói nhau cũng nên!”

Đúng lúc này, Phượng MỊ mang theo Tử La tói đây, ta và Lục Châu mim cười tiến lên nghênh đón.

Dưói sự an bài của chủng ta, Tiêu Tín và Tử La nhập tiệc, hai người không nói gì vói nhau, đồng thòi cũng chng thèm liếc mắt nhìn nhau.

Ta đương nhiên biết mọi chuyện, trong lòng cảm thán, có lẽ ta sinh ra không phải đế làm chuyện mai mối.

Sau khi tan tiệc, ta bảo Lục Châu đi theo hỏi ý kiến của Tiêu Tín, còn ta thì dần Tử La tói cửu khúc trường kiều.

Tử La yên lặng đi theo phía sau của ta, khi tói trên trường kiều, đột nhiên ôn nhu nói:

“Bệ hạ chng nhè phải gả ta cho hắn ư?

Cho dù ta đã nhận nàng làm con gái nuôi, nhưng nàng không gọi ta là phụ hoàng.

Ta cười nhạt nói:

Lê nào Tiêu Tín không đủ làm cho con động tâm hay sao?

Tử La cố sức lăc đau nói:

Trong lòng ta đã sớm có lựa chọn, cho dù thế nào cũng không gả cho hắn. “

Ta chậm rãi xoay người sang chồ khác, đã thấy Tử La si ngốc nhìn ta, trong đôi mắt đẹp đã tràn đầy nước mắt.

“Tử La không muôn gả cho hắn!”

Ta nhíu mày, không nghi tói chuyện lại biến thành cục diện như thế này.

Ta lạnh lùng nói:

“Lệnh của cha mẹ, lòi của người mai môi, không tói lượt ngươi tự chủ trương!”

Đế nàng lại một minh, ta xoay người đi tói chỗ của Lục Châu.

Tử La lấy hết dũng khí ờ phía sau ta kêu lên:

'Chăng nhè bệ hạ không muôn biết người trong lòng của Tử La là ai hay sao?”

Ta dừng lại một chút, sau đó chậm rãi lắc đầu.

Từ sắc mặt của Lục Châu, ta đã biết cuộc nói chuyện vói Tiêu Tín không có tiến triến gì cả, tính cố chấp của Tiêu Tín vượt xa sự tường tượng của ta.

Sáng sớm hôm sau, ta hạ chi phong Tiêu Tín là Trung Dùng Vương, ngự ban cho Tiêu Tín và Tử La thành thân, việc này ta không hề cần sự đồng ý của Tiêu Tín và Tử La, ta thân là Đại Khang đế vương, bá chủ Trung Nguyên, một chuyện nhỏ như vậy, sao ta cần phải đế ý tói cảm nhận của bọn họ.

Lần gặp Tiêu Tín tiếp theo, ta thấy hắn bị áp lực, chắc là hắn đã nhận ra ta muôn dùng hôn nhân làm thứ đế ràng buộc hắn, đế cho người thiên hạ biết ân đức của ta đôi vói hắn. Bề ngoài tuy rằng là thăng tiến, nhưng thực tế ta lại tước đi binh quyền của hắn, đế cho hắn ờ trong Khang đô, sông trong sự không chế của ta.

Trước khi tói ngày đại hôn, ta tự minh tói phủ đệ của hắn thăm hắn.

Một thòi gian không gặp, Tiêu Tín gầy đi rất nhiều, cũng trầm mặc hon rất nhiều.

Ta đã chuẩn bị rượu và thức ăn, cùng Tiêu Tín đôi ấm.

Tiêu Tín không có tâm tinh uống rượu, mói chi uống hai chén đã đế chén rượu xuống, buồn bã thò' dài một hoi.

Ta mim cười nói:

“Ngày cưới sắp tói, vì sao ngươi lại thò' dài, chng nhè không hài lòng vói sự sắp xếp của ta?

Tiêu Tín thấp giọng nói:

Thần đang lo lắng việc người Ho, Thác Bạt Thuần Chiếu đã nhìn chằm chằm vào biên giói Đại Khang, sao thần có tâm trạng cưới vợ được chứ.

Ta ha hả cười nói:

Muôn chông ngoài tất phải bình nội, lòi nói của ngươi rất có lý.

Tiêu Tín nhíu mày, nhưng không có lên tiếng.

Ta tự uống hết ly rượu ngon nói:

Người Ho muôn xâm nhập phía nam cũng phải chờ tói mùa xuân, chủng ta vẫn có thòi gian chu đáo đế chuẩn bị, ta đã phái tướng quân Ho Văn Mạc thống suất đại quân tói phương bắc phòng bị.

Tiêu Tín nói:

Bệ hạ, vì bình định Hán quốc, chủng ta đã tập trung khá nhiều binh lực, số binh lực còn lại có lẽ không đủ mạnh.

Ta cười nói:

Vân Na đã tự minh tói phương nam đốc chiến, trong vòng 1 tháng có thế đánh bại Hán quốc!

Tiêu Tín thất kinh, hắn vạn lần không ngờ ta lại bảo Vân Na tói đốc chiến, càng không ngờ tói ta lại phát động tân công vói Hán quốc nên thấp giọng nói:

Việc chinh chiến sao có thế làm phiền nương nương, vói lại thần chính là thống suất…

Ta cười thật đắc ý, nói:

Tiêu Tín, nhiều năm qua ngươi vẫn không ngại gian khố Đông dẹp Bắc giúp ta, cho nên ta muôn tranh thủ thòi gian đại hôn, đế ngươi có thế nghi ngoi một chút, yên tâm ờ lại Khang đô sông mấy năm nhàn nhã. Đồng thòi cũng duy trì hương khói cho Tiêu thị, coi như là an ủi linh hồn của phụ thân ngươi.

Tiêu Tín cười nhạt một tiếng, hắn biết ta đã ngả bài, nên cũng không còn giấu diếm nừa.

Tiêu Tín nói:

'Tiêu Tín vào sông ra chết trên sa trường có thế được, nhưng bảo thần sông na nhàn hường phúc ở Khang đô đúng là khó hon giết thần đi.”

Ánh mắt của ta trở nên sắc bén.

Tiêu Tín chng hề sợ hãi, nói:

“Hon nừa, tướng lình thủ hạ của Tiêu Tín tuy rằng thiện chiến, nhưng đa số đều là người thô lỗ vô lề, nương nương tói đó, bọn họ chưa chắc đã chịu nghe lời.”

Câu này hắn ám chi ta, nếu như ta hạ thủ vói hắn, thì thủ hạ của hắn cũng nhân cơ hội làm loạn.

Ta nờ nụ cười, lẽ nào Tiêu Tín cho rằng, dựa vào số binh mã và thủ hạ của hắn có thế chông lại được ta?

Ta nờ nụ cười, lẽ nào Tiêu Tín cho rằng, dựa vào số binh mã và thủ hạ của hắn có thế chông lại được ta?

Ta ngưng mắt nhìn bản đồ trong phòng của Tiêu Tín nói:

“Yên, Tần, Trung Sơn, Tân, Hàn, Tề đã nằm dưói chân Đại Khang, chi còn một Hán quốc không đáng đế ta nghi nhiều.

Tiêu Tín nói:

Con giun xéo mãi cũng oằn, Hán quồc ngày xưa đã từng cường thịnh, nhừng năm gần đây, bản đồ Đại Khang không ngừng mò' rộng, thế nhưng Hán quốc cũng chưa bao giò' ngừng phát triến về kinh tế lần quân sự. Nhất là thủy quân của Hán quốc, bệ hạ muôn đánh nước này, sợ rằng không dề dàng như vậy.”Hắn dừng lại một chút lại nói:

“Nương nương tuy rằng thiện chiến, thế nhưng không có sờ trường gì đặc biệt đôi vói thủy quân, xin thứ cho Tiêu Tín nói thăng, lân này bệ hạ bảo nương nương đi chinh chiến vói thủy quân của Hán quốc, đây không phải là thượng sách. Nếu như chi cần có một chút sai sót, tôn thất sẽ thảm trọng vô cùng. Tề quốc tuy rằng đã thần phục, thế nhưng quân ta thảm bại, Tề vương chưa hn sẽ không phản chiến, huống chi phương bắc của chủng ta vần bị người Ho nhòm ngó, mong bệ hạ có thế lo lắng nhiều hon, tránh đế suy nghi nhất thòi biến thành hận thiên cố.”

Ta chậm rãi đi tói trước bản đồ, dùng ngón tay phác họa lộ tuyến hai bò' Trường Giang, nói:

“Thủy quân Hán quốc đúng là mạnh nhất thiên hạ, nhưng họ chắc chắn sẽ thất bại.”

Tiêu Tín ngơ ngác, sự tin tường của ta khiến hắn hoài nghi suy nghi trong lòng minh.

Ta cười nói:

“Có chuyện ngươi sợ rằng còn không biết, một khi chúng ta khai chiến vói Hán quốc, Lý Mộ Vũ sẽ ngả theo trận doanh của chủng ta. Sự bô' phòng ờ bên bờ Trường Giang sẽ không còn tác dụng vói chủng ta, Vân Na tuy rằng không thiện thuỷ chiến, thế khi vượt qua được Trường Giang, rất ít người có thế ngăn cản được bước tiến của nàng. “

Tiêu Tín thần tinh buồn bã, ta không đem chuyện Lý Mộ Vũ cho hắn biết, chắc chắn hắn đã nhận ra, ta không con tin tường hắn đã lâu rồi.

Ta lại nói:

Thân là sĩ tốt Đại Khang, ngươi củng nên hiếu, ngươi vì ai mà chiến đấu?

Cho dù ta có cầm quân hay không, thì địa vị của ta vần làm cho mọi người phải tôn sùng.

Tiêu Tín trầm mặc hồi lâu mói nói: “Bệ hạ triệu thần về kinh sư, chắc chắn không chi vì chuyện thành thân cho thần.

Ta ngưng mắt nhìn Tiêu Tín, giông như muôn xem trong tâm tư của hắn đang nghi gì:

Tiêu Tín, ta bảo ngươi Bắc thượng Kháng Ho, tại sao ngươi không đi?

Lòng trung của thần vói bệ hạ có tròi biết, thần làm chuyện gì cũng vì lợi ích của Đại Khang.

Ta cười lạnh xoay người nói:

Tiêu Tín, ta cũng không phải là không tin ngươi, nhưng mà có quá nhiều người nói vào tai ta, ngươi có mưu phản ý!

Tiêu Tín hoảng sợ quỳ rạp xuống đất, run giọng nói:

Bệ hạ, Tiêu Tín có thể có hôm nay, tất cả đều là do bệ hạ ban tặng, Tiêu Tín làm sao dám có ý mưu phản, mong rằng bệ hạ minh xét, không nên bị người khác mê hoặc.

Ta cười lớn đờ hắn lên, nói:

Ta cũng đã nói vói bọn họ, Tiêu Tín là thuộc hạ trung thành nhất của ta, cũng là đứa cháu của người bạn thân nhất của ta, cho dù có chuyện gì xảy ra, ngươi cũng không bao giò' có tâm mưu phản.

Đa tạ bệ hạ!

Sắc mặt Tiêu Tín đã trắng bệch.

Ngươi chi cần nghi ngoi một chút, cần gì thì bảo Xa hộ vệ đi làm, chuyện trong quân, tạm thòi ngươi không cần quản tói nừa.”

Tiêu Tín yên lặng gật đầu, trong lòng hắn lúc này thống khố tói cực điếm.

Vân Na tự minh tói Nam Cương đốc chiến, chính là chủ ý của Trần Tử Tô, muôn không chế được thủ hạ thân tín của Tiêu Tín, chi bằng vào sự uy hiếp của Vân Na thì chưa đủ.

Trong thòi khắc mấu chô't, Khinh Nhan cũng phải hiện thân, dùng thuật dịch dung diệu tuyệt thiên hạ, tái tạo lại hình dáng của Tiêu Tín, cùng vói Vân Na đi Nam cương. Chuyện này ta không nói cho Tiêu Tín biết, đại cục vẫn nằm trong tay của ta.

Ra khỏi tướng quân phủ, ta thấy một đoàn người đang đứng, người dần đầu chính là Xa Hạo, thấy ta hắn cuông quít dần mọi người thi lề.

Ta mim cười nói:

“Mấy ngày tói chắc phải khố cực cho các ngươi rồi.

Xa Hạo nói:

Chủ nhân yên tâm, Xa Hạo nhất định sẽ làm tốt chuyện này.

Lúc này xa xa truyền đến tiếng vó ngựa, Đường Muội phóng ngựa như bay chạy tói noi này. Xa Hạo thấp giọng hướng ta nói:

Lúc nãy Đường Muội có tói hai lần, nhưng đều bị thuộc hạ ngăn cản.

Ta gật đầu, Đường Muội không ngờ lại tói đây gặp ta, hắn xoay người xuống ngựa, vội vàng hành l “Đường Muội tham kiến bệ hạ.“Ta cười nhạt nói:

Ta bảo ngươi đi Lục Hải Nguyên lo việc, sao ngươi vẫn ở chỗ này?

Đường Muội vẫn quỳ trên mặt đất nói:

Bệ hạ, thần muôn xin người một việc

Ta thò dài nói:

Từ sau khi ta đăng cơ, ta có cảm giác tinh cảm của ta và ngươi xa lạ rất nhiều, không biết là ta thay đốỉ, hay là do ngươi thay đối.

Đường Muội và Xa Hạo yên lặng không nói gì.

Một trận gió lạnh thốỉ qua, ta rùng minh chi vào trong xe nói:

Đường Muội, ngươi theo ta lên xe nói chuyện.

Đường Muội đi theo ta vào bên trong xe, thấp giọng nói:

Bệ hạ, thần muôn xin bệ hạ tha cho Tiêu Tín.

Ta ha hả nở nụ cười:

Đường Muội, ta đã bao giò' nói sẽ đôi phó vói hắn chưa?

Đường Muội vành mắt đều đỏ lên, run giọng nói:

Bệ hạ, Tiêu Tín tuy rằng không phải do Tiêu đại ca sinh ra, thế nhưng nó cũng là người thân duy nhất của đại ca. Trải qua bao nhiêu năm như vậy, nó cũng đã giúp bệ hạ đánh Đông dẹp Bắc, lập nhiều chiến công hiến hách, người trẻ tuốỉ khó tránh khỏi có chút ngạo khí, thế nhưng mà nói nó làm phản, Đường Muội có chết cũng sẽ không tin tường!

Ta cười nói:

Tinh cảm của ta và Tiêu đại ca quyết không dưới ngươi, ta cũng yêu thương Tiêu Tín không kém ngươi đâu, ngươi yên tâm, sáng nay ta đã bảo Vân Na cùng hắn trở lại Nam Cương.

Đường Muội bán tín bán nghi nói:

Bệ hạ nếu như cho hắn trở về Nam Cương, tại sao lại bảo Xa tướng quân bao vây phủ tướng quân, không cho bất cứ ai vào?

Ngươi không tin ta?

Sắc mặt của ta biến chuyên.

Đường Muội nói:

Đường Muội không dám, Đường Muội tuy rằng ngu dô't, thế nhưng cũng có thế nhận ra chuyện lần này Tiêu Tín kháng chi đã chọc giận bệ hạ. Đường Muội không dám cầu bệ hạ đặc xá cho hắn, chi cầu bệ hạ có thế lưu lại cho hắn một cái mạng, đế hắn bình an sông qua ngày, vậy thì Tiêu đại ca cũng có thế nhắm mắt.

Ta gật đầu nói:

Ngươi yên tâm, ta coi hắn như con ruột của ta, sao có thế làm hại hắn cơ chứ?

Đường Muội bán tín bán nghi gật đầu.

Trở lại trong cung, Phượng Mị lại đến đây bái kiến ta, Sỡ nhi và Thải Tuyết đang ờ một bên tiếp kiến. Đôi mắt đẹp của Phượng MỊ do khóc nên đỏ bừng, không cần hỏi cũng biết, nàng ta lo lắng chuyện của con gái.

Ta vốn không muôn nói chuyện vói nàng ta, tiếc rằng Sỡ nhi lại giừ ta lại:

Phượng MỊ có lòi muôn nói vói huynh.

Ta chi đành ngồi xuống, lúc này tâm tình của ta bị Đường Muội làm cho không vui, không nhịn được “Hoàng hậu Phượng Mị muôn hối hôn ư?

Phượng MỊ cắn cắn môTanh đào, lấy hết dũng khí nói:

'Cho dù bệ hạ nói như thế nào, Phượng MỊ cũng phải nói ra lòi trong lòng.”

Nàng quỳ xuống đất nói:

“Từ lúc bệ hạ tứ hôn, Tử La đã bắt đầu tuyệt thực, lúc này nó đang hấp hối, nếu như tiếp tục thêm nừa, thi chăng cần đợi tói thòi gian đại hôn, con gái của ta đã…”

Nói đến chỗ thương tâm, nàng nhịn không được khóc òa lên.

Sò' nhi và Thải Tuyết ở một bên nhìn ta có ý oán trách.

Ta cười nhạt nói:

“Ta tuy rằng tứ hôn, thế nhưng đâu có bảo bọn họ lập tức cử hành hôn lên, hon nừa Tiêu Tín đã hộ tông Vân Na đi tói Nam Cương, chuyện này sau này hãy nói có được hay không?”

Phượng MỊ nức nờ nói:

“Phượng MỊ cả gan nói một câu, kỳ thực Tử La không thích Tiêu Tín, từ nhỏ nó đã coi bệ hạ là anh hùng trong lòng, chưa bao giờ thay đối…”

Phượng MỊ nức nờ nói:

“Phượng MỊ cả gan nói một câu, kỳ thực Tử La không thích Tiêu Tín, từ nhỏ nó đã coi bệ hạ là anh hùng trong lòng, chưa bao giờ thay đối…”

Đôi mắt của Sỡ nhi và Thải Tuyết cứ nhìn chằm chằm vào ta, khiến cho ta xấu hổ vô cùng, trong lòng không khỏi có chút đắc ý, có thế được mỹ nhân thầm yêu, dù sao cũng là chuyện vinh hạnh, ờ phương diện này Tiêu Tín không phải là đôi thủ của ta.

Phượng MỊ thấp giọng nói:

“Nếu như bệ hạ thương đứa nhỏ này, mong rằng bệ hạ có thế hạ minh toi khuyên Tử La ăn cơm, bằng không… ta cũng chi còn cách nhặt xác con gái minh mà thổi…”

Nàng khóc vô cùng thương tâm.Sò' nhi thờ dài một hoi nói:

“Phượng MỊ tỷ tỷ, tỷ về trước đi, ta đáp ứng tỷ lát nừa sẽ khuyên bệ hạ tói thăm Tử La.”

Phượng MỊ liên tục tạ ân, lúc này mói ròi khỏi hoàng cung.

Phượng MỊ đi rồi, Sỡ nhi và Thải Tuyết cười khanh khách đi tói chỗ ta, Sở nhi châm chọc nói:

“Muội còn tường huynh tổ chức hôn lề cho Tiêu Tín, không ngờ lại lấy việc công làm việc tư, ngay cả con gái của minh cũng có chủ ý.”

Thải Tuyết cười nói:

“Chuyện này cũng khó trách, phong thái của bệ hạ làm gì có nừ nhân nào kháng cự được.”

Nha đầu kia sao có thế học được công phu miệng lười sắc bén vậy cơ chứ.

Ta cười khố nói:

“Trời đất chứng giám, sao ta dám có chủ ý vói Tử La được, trước kia nếu có ý nghi gì khác, sao ta dám nhận nàng ta làm con gái nuôi?

Hiện giờ huynh hối hận rồi à?”

Sỡ nhi hỏi.

Ta ha hả cười nói:

“Đúng là… có một chút…”

Đôi bàn tay trắng liên tục đấm như mưa vào người của ta.Phía sau màn chen vang lên tiếng cười duyên, hóa ra các vị ái thê của ta đều nấp ờ phía sau, một đám người vây ta lại, ta cuông quít xin khoan dung nói:

“Ta biết sai rồi, biết sai rồi, mong rằng chư vị nương nương thứ tội…”

Ta tuy rằng không muôn gặp Tử La, nhưng có Sỡ nhi và Thải Tuyết khuyên nhủ, trong khi Tử La lại tuyệt thực, cho nên Sở nhi đã dùng cách của nàng, khiến cho cô bé này hồi tâm. Sau khi Tử La thành phi tử của ta, nàng mói nói cho ta biết, Sỡ nhi đã đáp ứng nàng, sau này nạp nàng làm phi tần.

Vân Na và Lý Mộ Vũ nội ứng ngoại họp dưới, Hán quốc chi kiên trì được hai tháng là diệt vong. Ta dựa theo ước định trước kia của ta và cô mẫu Trường Thi, phong Hạng Đạt Sinh là Hán vương, Vân Na và Khinh Nhan hai người dùng trí tuệ xuất chủng, thanh trừ toàn bộ tai họa ờ phía nam.

Thành công tiêu diệt Hán quốc, ta cũng thành công thống nhất Trung Nguyên, tám nước chia rẽ ngày xưa nay đã họp lại thành một thể.

Thác Bạt Thuần Chiếu không ngờ ta chi dùng một thòi gian ngắn là thành công tiêu diệt Hán quốc, ta đem phần lớn binh lực lên phía bắc, hình thành trận tuyến quy mô kháng cự hắn.

Mùa xuân năm đó, sau khi suy nghi mãi, Thác Bạt Thuần Chiếu bỏ qua ý niệm xuôi nam trong đầu, muôn hòa đàm vói ta ờ Lục Hải Nguyên, một lần nừa ký kết hiệp ước biên giói.

Ta xem xong quốc thư của Thác Bạt Thuần Chiếu, cười lạnh đặt trên long án.

Tất cả triều thần văn võ đều đang chò' đọi thái độ của ta.

Ta lỏn tiếng nói:

“Hứa tướng quốc!”

Hứa Vũ Thần chậm rãi ra khỏi hàng nói: “Có thần!”

'Thay ta thảo một bức thư gửi cho Thác Bạt Thuần Chiếu, biên giói giừa Đại Khang và Ho Quốc đã xác định từ lâu, không cần đám phán gì nwaxa cả. Nếu như một lòng tuân thủ ước định, thì Khang – Ho chung sông hòa thuận. Nếu như không bằng lòng, vậy thì mòi hắn sẵn sàng ra trận, cùng chủng ta gặp nhau bằng binh đao ờ Bắc cương.”

Câu nói đầy khí phách này của ta được nói một cách như đinh đóng cột.

Ánh mắt của quần thần chuyến sang tự hào và kính ne, quốc gia hùng mạnh phải có tôn nghiêm của nó, trải qua bao nhiêu năm ẩn nhẫn, sau khi thống nhất Trung Nguyên, cư ôi cùng cũng có thế cứng rắn kháng cự lại vói người Ho.

Sau khi bãi triều, Xa Hạo tói gặp ta, mang theo tin tức Tiêu Tín bệnh nặng, sau khi ta suy nghi, quyết định tói gặp hắn một lần.

Nêu như không phải tận mắt nhìn thấy, ta tuyệt không thế tin bệnh nhân hấp hối trước mặt này lại là Tiêu Tín, nghe thấy tiếng bước chân của ta, Tiêu Tín nở nụ cười bằng đôi môi tái nhợt:

“Bệ hạ… tói rồi…

Ta gật đầu, trong lòng dâng lên một cảm giác áy náy, nếu như không phải ta giam lỏng hắn, thì Tiêu Tín cũng không luân lạc tói mức này.

Tiêu Tín nhìn về phía Xa Hạo nói:

Xa hộ vệ, ta .. có mấy câu muôn nói vói bệ hạ.

Xa Hạo nhìn ta một cái, ta phất tay bảo hắn rời đi, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Tín.

Tiêu Tín giằng co ngồi dậy, nói:

Bệ hạ vì sao không giêít thần.ẻ.

Vì sao ta phải giết ngươi?

Bệ hạ… chăng phải là đang nghi… thần có ý mưu phản hay sao?

Ta hỏi ngược lại:

Ngươi thực sự có tâm mưu phản ư?

Ta tuy rằng giam lỏng Tiêu Tín nhiều năm, thế nhưng chng bao giờ định tội danh của hắn cả. Tiêu Tín trầm mặc xuống, hồi lâu mói nói:

Trước kia Tiêu Tín không nên trở lại Khang đô, đó là một sai lầm…

Ta cười lạnh nói:

Ngươi cho rằng, 10 vạn binh mã của ngươi có thế nghịch chuyến được càn khôn hay sao?

Tiêu Tín nói:

Trong thiên hạ nếu như có một người có thế làm được, người đó sẽ… là ta…”

Trong lòi nói của hắn tràn ngập tự tin và mất mác, sau khi nói xong hắn ho khù khụ, qua một hồi mói bình phục lại được, khuôn mặt tái nhợt không còn một giọt máu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Ta nhìn Tiêu Tín, yên lặng nghi đến, nếu như lúc trước ta do dự vói nó, hậu quả thực sự khó mà tường tượng.

Tiêu Tín nói:

“Mấy năm qua qua thần đã nghi nhiều tói một việc, bệ hạ mạnh hon thần ờ điểm nào. Hôm nay thần mói nghi tới, thần thiện cầm quân, nhưng rong ruốỉ chiến trường, chưa chắc đã có thế nắm được thiên hạ…”

Tiêu Tín nghi ngoi một chút mói nói tiếp:

“Bệ hạ có biết vì sao… thần có ý mưu phản không?”

Ta bồng nhiên cảm thấy được câu nói của Tiêu Tín hôm nay vô cùng khác thường, sao hắn lại thừa nhận chuyện mưu phản, chng nhè bệnh của hắn đã không còn thuốc thang nào có thế chừa khỏi, hoặc là do thoái chí vói cảnh ngộ trước mắt?

“Trước kia, thần nghe nói bệ hạ phế Lục Châu vào lãnh cung, là thần biết bệ hạ đã có ý đôi phó vói thần…, nhưng mà thần vẫn tới, bòi vì trong lòng ta… kiếp này, không có chuyện gì có thế quan trọng hon chuyện của nàng.”

Trong mắt của Tiêu Tín đã có hai dòng lệ.

Ta hít một hoi, kiếp này Tiêu Tín đúng là khôn khổ, nếu không vì chuyện này, hắn vẫn là tướng lình trung thành nhất của ta.

Tiêu Tín nói:

“Bệ hạ, thần xin người một việc, trước khi thần chết, có thế cho thần nhìn một lần được không?”

Ta chậm rãi đủng dậy, đi ra ngoài cừa, trước khi đóng cửa, ta dừng lại một chút, nói:

“Không được!”

Một cơn gió thu thốỉ qua, một chiếc lá vàng roi xuống trước mặt của ta…

Vĩ thanh.

Năm mói lại tói, khắp noi trong Khang đô giăng đèn kết hoa, bách tính có cuộc sông yên vui, nên trên mặt lúc nào cũng hiện nụ cười hạnh phúc hạnh phúc và sung sướng.

Ta mang các vị ái thê ngồi trên đài cao của Quảng Đức điện, thưởng thức pháo hoa và màn biếu diễn múa phía trước. Sở nhi và Vân Na phân biệt ngồi hai bên của ta, Thải Tuyết và Khinh Nhan ở một bên nhỏ giọng nói gì đó, Thải Tuyết thinh thoảng cúi đầu xuống, bộ dáng vô cùng đáng yêu.

Yến Lâm và Lục Châu nghe trộm được nội dung các nàng nói chuyện, cười cười chạy tói chỗ của ta ta

“Chúc mừng huynh, lại được làm cha rồi!”

Các vị kiều thê cùng nhau cười rộ lên, Thải Tuyết nghe thấy mọi người cười như vậy, biết cuộc nói chuyện giừ minh và Khinh Nhan đã bị mọi người biết hết, nên đỏ mặt cúi đầu xuống.

Lúc này Dao Như, Côc Tiêm Tiêm, Hoàn Tiếu Trác, Lục Châu, A Y Cố Lệ, Lệ Cơ, Tác Mạt Nhi, Tư Hầu, Mộ Dung Yên Yên và Khinh Nhan đều lên quảng trường, biếu diền màn múa hát.

Nhìn bóng hình xinh đẹp của nàng, bất giác ta đã trầm mê vào trong đó, nhừng giải lụa màu trong tay các nàng bay múa, đúng là động lòng người.

Nhó' tói ngày xưa gian khố phân đấu, trong lòng ta âm thầm cảm thán

Sau khi Tiêu Tín chêít, Đường Muội yên lặng ròi xa ta, sau đó ta nghe nói hắn mang theo vợ con tói chân núi Âm son chăn thả, hắn và Tiêu Trân Kỳ tinh thâm, cho nên đem cái chết của Tiêu Tín đố lên đầu ta, kiếp này hắn sẽ không bao giò' tha thứ cho ta được.

Biến mất cùng vói hắn còn có Trần Tử Tô, đôi vói chuyện này ta đã sớm có tâm lý chuẩn bị, trước kia ta muôn phong hắn làm tướng quốc, nhưng Trần Tử Tổ liền bày tỏ ý nghi thành công thì cáo lão của hắn, quy ẩn điền viên là một lựa chọn tốt nhất của hắn.

Bôn phía quảng trường, pháo hoa liên tục bắn lên cao, chiếu sáng bầu tròi đêm, nhừng tiếng hoan hô vang lên liên tiếp, hóa ra đó là thanh âm của bách tính.

Một bóng hình xinh đẹp trong các vị ái thê của ta bay vọt lên, tiếng cười khè như chuông bạc, ta không khỏi chân động, đưa mắt nhìn lại, thấy một thiếu nừ thiên kiều bá mị đang đứng ờ noi đó, không phải là u u thì còn là ai?

Trong lòng ta kích động khó có thế ức chế, chạy tói chỗ nàng, khi cam bàn tay của nàng ta mói nói: “Ta không phải đang nằm mơ đó chứ?”

u u quyến rũ liếc mắt nhìn ta, ôn nhu nói:

“Còn nhớ lòi hứa trước kia của muội vói huynh không?”

Ta nặng nề gạt đau.

U U vươn tay điếm lên trán ta một cái, nói:

“Muội còn tường rằng một năm là huynh có thế thống nhất Trung Nguyên, không nghi tên ngu ngốc này khiến muội phải đợi lâu như vậy!”

Trong lòng âm thầm kích động, mở rộng cánh tay ôm người ngọc vào trong lòng.

Hứa Vũ Thần và Cao Quang Viền đồng thòi lớn tiếng nói:

“Chúc bệ hạ và chư vị nương nương Giang Sơn vĩnh cố, thiên thu vạn tải, vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế..!”

Ta kề sát vào tai của U U, nhỏ giọng trêu đùa:

Đêm nay ta sẽ không cho nàng đào tấu.”

“Chi sợ huynh không có bản lình như vậy.”

“Ta đã nghi ra một biện pháp tốt!”

“Nói nghe một chút!

“Cởi sạch quần áo của nàng, sau đó đốt đi, đảm bảo nàng không dám ra khỏi phòng?”

“Long Dận Không, ngươi phủ thêm một cái long bào vẫn chỉ là một tên lưu manh..!!”

HẾT

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.