Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi – Chương 507: Chương 507: Tin mừng – Botruyen

Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Chương 507: Chương 507: Tin mừng

” Phụ thân!”

Giọng nói non nớt trong trẻo của Minh Nhi làm ta đang trầm tư tinh lại. ơ phía trước, 12 người con của ta đang choi đùa trên bãi cỏ, mấy người vợ yêu ở một bên cười dịu dàng nhìn.

Kỳ Thiên cũng đã hon hai tuổi, đang vui vẻ nô đùa trên đó.

Khinh Nhan vác cái bụng lớn đi đến cạnh ta. Ta vội vàng diu nàng ngồi xuống, mim cười nói:

“Hôm nay cảm giác thếnào?”

Khinh Nhan thờ dài nói:

“Còn có thế như thế nào? Tiếu tử này đã ở bên trong suốt mưòi hai tháng, đến bây giờ vẫn còn chưa chịu ra.”

Ta cũng không nhịn được cười khổ, nói:

'Thật không biết trong đó có gì tốt mà tiêu tử này cứ ò' lì bên trong không chịu ra nừa.

Khuôn mặt xinh đẹp của Khinh Nhan đỏ bừng.

Tuệ Kiều cười dịu dàng đi tói bên cạnh chủng ta, nhẹ giọng nói:

'Mồi ngày muội đều bắt mạch cho muội ấy, đứa nhỏ này vô cùng khỏe mạnh. Hai người cứ việc thoải mái thả lỏng tinh thần, sẽ không có chuyện gì xảy ra.”

Khinh Nhan bồng nhiên ' Ôi ' một tiếng, ta ân cần nói:

“Sao vậy?”

Đôi mi thanh tú của Khinh Nhan nhíu lại, nói: “Muội đau bụng quá, có lẽ sắp sinh rồi…”

Tuệ Kiều vội vàng bắt mạch cho Khinh Nhan, sau đó sò xuống bụng nàng, mừng rỡ nói:

MI N í £. 1

Đúng là săp sinh rồi!

Trong chôc lát mấy ngưòi vợ yêu của ta đều xông tói.

Gần đây Tiêu Tín đã trải qua bảy tháng ác chiến, đại quân do hắn suất lình cư ôi cùng cũng đánh sâu vào trong lòng Tần quôc, khoảng cách đánh hạ Tân đô cũng gần ngay trước mắt.

Lần này ta dần theo mấy người vợ yêu đến Vọng Giang thành của Tân quôc đế giải sầu, cũng là đế thực hiện hứa hẹn vói Tiêu Tín lúc trước, tói Tần đô mừng công cho hắn, không ngờ Khinh Nhan lại sinh ngay trên đường.

Ta ôm Khinh Nhan vào lều trại, Yến Lâm và Lục Châu đấy ta ra ngoài.

Ta lo lắng cho sự an toàn của Khinh Nhan, luông cuông tay chân, đi tói đi lui bên ngoài lều.

Sỡ nhi sắp xếp ốn thỏa cho mấy đứa con của ta xong, đến bên cạnh ta, nhẹ giọng nói:

“Huynh yên tâm, có Tuệ Kiều ờ trong đó, hai mẹ còn Khinh Nhan nhất định sẽ bình an.”

Ta gật đầu nhưng trong lòng vẫn không thế nào bình tình được.

Sở nhi ôm cánh tay ta, cùng đến bãi sông phía trước ngồi. Ta nhặt lên một hòn đá cuội hoi mỏng ném ra mặt sông phía trước, hòn đá nhảy lên mấy cái trên mặt nước rồi chim xuông giừa sông.

Sò' nhi mim cười nói:

“Mồi người phụ nừ đều gặp phải thòi điếm như vậy. Lúc trước khi ta sinh Thiên nhi cũng vô cùng sợ r hãi, vậy mà chăng mấy chôc đứa nhỏ này cũng đã lỏn như vậy rồi.”

Ta miền cường nở nụ cười, nhưng trong lòng vẫn lo lắng cho Khinh Nhan, dù sao thế chất của nàng cũng khác vói nhừng người phụ nừ khác, chi riêng mang thai cũng kéo dài tói một năm. Ta ngóng nhìn mặt sông xa xa, nói:

“Ta không muôn bất kỳ ai trong các muội xảy ra chuyện gì…”

Sò' nhị tựa đầu vào vai ta, nhẹ giọng nói:

“Lần này đột nhiên tói Vọng Giang Thành có phải còn có mục đích khác không?”

Ta lắc đầu, nhưng nụ cười trên mặt lại bán đứng bí mật của ta.

Sò' nhi cười nói:

“Muội nghe nói Tiếu Trác và Mộ Dung Yên Yên cũng sẽ tói Vọng Giang thành đế gặp chủng ta?”

Ta cười nói:

“Xem ra ta không thế giấu được muội chuyện gì.”

Sỡ nhi nói:

“Trung thu năm nay chủng ta có thế đoàn viên tại Vọng Giang thành rồi.”

Nhắc tói Trung thu nụ cười của ta liền cứng lại, hình bóng Tả Ngọc Di trước khi chết hiện lên rõ ràng trong đầu ta. Ta vẫn không muôn nhắc tói chuyện này, nhưng cho đến tận hôm nay vẫn không thế quyên được chuyện xảy ra ngày đó.

Sò' nhi thấy vẻ mặt ta như vậy liền lập tức đoán được suy nghi trong lòng ta, nhẹ giọng nói:

“Lại nghi đến nàng ta à?”

Ta cũng không che giấu, gật đầu nói:

“Có vài chuyện từ đầu đến CUÔ1 vẫn nghi không ra. Mặc dù ban đầu muội luôn đề phòng Ngọc Di, nhưng chuyện Tuệ Kiều bị nàng nhô't trong hầm rô't cuộc là ai thông báo cho muội?”

Sỡ nhi cười thần bí nói:

“Người đó không cho muội tiết lộ thân phận, vói lại người đó có ân vói muội, đương nhiên muội không thế bán đứng người ta được. “

Ta lại nói:

“Trước lúc Ngọc Di lâm chung, có nói ta phải hối hận, không biết đó là điều gì?”

Ánh mắt Sở nhi nhìn về phương xa, rõ ràng nàng đang trôn tránh câu hỏi của ta.

Trong lòng ta đau đón âm ỷ, vân đề này ta đã hỏi Tuệ Kiều không chi một lần, nhưng Tuệ Kiều cũng lảng tránh không chịu trả lòi ta. Ta đã loáng thoáng đoán được, có lẽ trước khi Ngọc Di chết đã mang trong minh giọt máu của ta, nhưng vân đề này ta đã không còn cơ hội đế chứng thực nừa.

Sỡ nhi lảng sang chuyện khác:

“Nếu như lần này Khinh Nhan sinh ra Lân nhi, Tiêu Tín thuận lợi đánh hạ Tân đô thì có thế nói là song hỷ lâm môn (hai việc vui cùng đến một lúc), trung thu lần này nhất định phải ăn mừng thật lớn mói được! “

Ta gật đầu. Bồng nghe tiếng thét chói tai của Lục Châu vang lên từ trong lều, ta và Sở nhi đều ngẩn ra, đồng thòi đứng dậy.Lục Châu sắc mặt trắng bệch chạy ra khỏi trướng, bộ dạng hoảng sợ không dứt, thò' không ra hoi đi tói bên cạnh ta, nói:

“Khinh Nhan tỷ tỷ…. sinh… sinh ra một quả trứng…”

Ta không quan tâm đến nhiều cấm kỵ, sải bước xông vào trong lều.

Mấy người Vân Na, Yến Lâm, Tiêm Tiêm đều đang vây quanh trước bồn tắm, ngơ ngác run rẩy nhìn quả trứng thịt màu trắng trong chậu.

Ta nắm chặt hai đấm, cảnh tượng trước mắt khiến ta nhớ lại chuyện lúc trước tại Thanh Thục son, Khinh Nhan hoàn toàn không giông chủng ta.

Chi có nét mặt Tuệ Kiều vẫn bình tình như trước, đôi tay nhẹ nhàng vuốt ve vỏ ngoài của quả trứng, mim cười nói:

“Chng qua chi là do thòi gian mang thai quá dài, màng thai dày hon so vói người bình thường một chút thôi, mọi người không cần ngạc nhiên.”

Tuệ kiều lấy ngân đao từ trong tay Dao Như, cấn thận cắt dọc theo màng ngoài của qua trứng.

Trái tim ta như treo trên đầu, không biết bên trong rốt cuộc là một hài nhi như thế nào. Bòi vì Sò' nhi và Lục Châu quá khấn trương, một trái một phải nắm chặt lấy hai cánh tay ta.

Trong trướng bồng nhiên vang lên một tiếng khóc ni non rõ to, ta lấy hết dũng khí bước lên phía trước nhìn vào, thấy Tuệ Kiều ôm ra một đứa trẻ SO' sinh mập mạp đáng yêu từ bên trong trứng. Ta kích động đến run rẩy, khi chắc chắn đứa bé kia không khác gì nhừng đứa trẻ bình thường, lỏn tiếng

“Là con trai! Là con trai!”

Mấy người vợ yêu đều vây quanh chúc mừng Khinh Nhan, ta tiếp lấy đứa trẻ từ trong tay Tuệ Kiều xem xét ti mi. Vân Na và Sở nhi đến bên ta, tiếp lấy đứa trẻ từ trong tay ta, nói:

“Noi này không có chuyện của huynh, hài tử còn chưa được tắm rửa nừa!”

Ta cười ha hả, vẫn không quên dặn dò các nàng:

“Nhất định không được nói chuyện hôm nay vói người ngoài!”

An ủi Khinh Nhan một lát, ta vô cùng vui sướng đi ra khỏi lều. Tuệ Kiều cũng vội vàng hoàn thành nhừng việc còn lại rồi ra ngoài nghi ngoi.

Ta đến bên nàng, thấp giọng nói:

“Tuệ Kiều, đứa nhỏ này như thế nào?”

Ta vẫn hoi không yên lòng, dù sao đứa con trai này cũng khác nhừng đứa còn lại.

Tuệ Kiều cười một tiếng, chi về bãi cỏ phía trước, hai chủng ta đi về phía trước vài bước.

Tuệ Kiều nói:

“Đứa nhỏ này hán là không có chuyện gì, nhưng mà…”

Nàng thâm ý nhìn ta, nói:

“Khinh Nhan hình như khác chúng ta.”

Ta cười ha hả, ta đã quyết định vinh viền giừ kín bí mật này trong lòng.

Tuệ Kiều nói:

“Huynh yên tâm, muội sẽ giải thích họp lý cho mấy tỷ muội.”

Cảm giác trờ lại Vọng Giang thành lần này hoàn toàn khác so vói trước đây. Sau khi trải qua chiến tranh, tường thanh vốn chắc chắn đã có nhiều chồ bị hư hỏng.

Lần này Trần Tử Tô cùng đến đây vói chúng ta. Hắn lần đầu tiên thấy Vọng Giang thành cũng không nhịn được rung động, từ đáy lòng nói:

“Nếu như Tân vương chú trọng phòng thủ Vọng Giang thành, chi sợ Tiêu Tín rất khó có thế đánh hạ noi này trong thòi gian ngắn.”

Ta vô cùng đồng cảm gật đầu, vồ vỗ tường gạch, nhìn dòng sông đang chảy cuồn cuộn nói:

“Sự hưng thịnh và diệt vong của mồi quốc gia đều có quan hệ trực tiếp đến người lãnh đạo. Nếu không phải Tần vương dồn phần lỏn binh lực đế tân công Nước Hàn, chủng ta cũng không có được cơ hội ngàn năm có một này.”

Trần Tử Tô nói:

“Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở sau, tầm nhìn của Tân Vương Phòng Hiên Chí hạn hẹp. Căn bản không nhận ra được nguy cơ ờ ngay bên minh.”

Ta cười nói:

“Đâu chi có minh hắn tầm nhìn hạn hẹp, Hán vương Hạng Bác Đào, Tề vương Kinh Phong Đồng, Hàn vương Mạc An Thiên tuy tầm nhìn không hạn hẹp, nhưng cũng chi là hạng người chì biết đến lọi ích của bản thân!”

Trần Tử Tô nói:

'Mấy người này đúng là thiếu hụt tầm nhìn và quyết đoán, ban đầu ta còn cho rằng Kinh Phong Đồng khá hon một chút, nhưng bây giờ nhìn lại cũng đều như thế cả!”

Ta không thế không nhớ lại tinh cảnh ban đầu Trần Tử Tô ờ Đại Tần thoải mái bàn luận tinh thế thiên hạ, trong lòng không nhịn được kích động. Chi cần Tiêu Tín đánh hạ được Tân đô, cả vùng phía nam trung nguyên sẽ bị ta chia làm hai. Hai nước Hán, Sở đã không có gì đáng ngại, càng không cần nói đến Nước Hàn đã chịu đủ sự hành hạ của chiến tranh.

Phía sau vang lên tiếng bước chân đều đặn, ta xoay người nhìn lại, là Tiêu Hư Phóng chịu trách nhiệm phòng thủ Vọng Giang thành. Hắn là một trong nhừng tướng lình trẻ tuốỉ mói nối lên gần đây, cũng là một trong nhừng người bạn nôi khô' của Tiêu Tín.

Tiêu Hư Phóng cung kính tiến đến, quỳ xuống hành lề, nói:

“Thần – Tiêu Hư Phóng tham kiến bệ hạ!

Ta phất tay nói:

Đưng lên đi!

Tiêu Hư Phóng lại hành lề vói Trần Tử Tổ:

Tham kiến Trần tiên sinh!

Trần Tử Tổ mim cười nói:

Để ta đoán xem, bộ dạng của ngươi vui mừng hớn hò' như vậy, nhất định là có tin vui quan trọng muôn báo cho bệ hạ. Có phải Tiêu nguyên soái đã đánh hạ Tần đô rồi không?

Tiêu Hư Phóng gật đầu nói lớn:

Trần tiên sinh dự đoán như thần. Rạng sáng hôm qua Tiêu soái đã đột phá phòng thủ phía ngoài của Tần đô, không quá ba ngày nừa, cả Tân đô sẽ nằm trong sự không chế của chủng ta.“Trần Tử Tô mim cười nói:

Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ!

Tiêu Hư Phóng lại nói:

Có một vị thương nhân ờ phía dưói thành muôn cầu kiến bệ hạ.

Là người nào?

Hắn họ Phan tên Độ, chính là thương nhân giàu có của Tân quốc trước đây.

Ta cười nói:

Thi ra là hắn, Tiêu tướng quân, ngươi cho người dần hắn đến đinh viện trên đảo giừa hồ Long nừ chờ trước, buốỉ tôi ta sẽ trở về gặp hắn.

Lúc này mói Tiêu Hư Phóng lúc này mói cáo từ.

Ta nhìn bóng lưng Tiêu Hư Phóng nói:

Mấy người huynh đệ của Tiêu Tín cũng dần trường thành rồi.

Trong mắt Trần Tử Tổ xẹt qua vẻ bất an, thấp giọng nói:

Trước mắt thì đúng là chuyện tô't vói Đại Khang…

Lòi này hắn chi nói một nửa nhưng ta hiếu hắn muôn nói gì. Ta cười nhạt, xoay người đi tói lồ châu mai, hai tay vịn lên đó, nói:

Ngươi nghi sắp tói Thác Bạt Thuần Chiếu có khả năng tân công chủng ta hay không?“T

Trần Tử Tô cười nói:

Chúng ta tân công Tần quốc mất một năm, hiện giờ Tân đô cũng không trụ được quá ba ngày. Mặc dù Thác Bạt Thuần Chiếu thành công đoạt được Hắc Sa thành, nhưng Hoàn Nhan Liệt Thái vẫn mang theo năm vạn quân còn sót lại chạy thoát ra ngoài, như vậy hắn cũng phải hao tôn thêm chút công sức nừa. Huống chi mặc dù nhìn bề ngoài thì thấy Thác Bạt Thuần Chiếu đã thống nhất cả thảo nguyên, nhưng sự ngăn cách giừa các bộ tộc cũng không thế giải quyết trong thòi gian ngắn được. Muôn ốn định tân công vào Trung Nguyên cũng cần phải điều chinh ít nhất là ba năm.

Ta gật đầu.

Trần Tử Tô lại nói:

Trường thành ờ noi phòng thủ yếu nhất là phía bắc Đại Tần đã xây dựng xong, tin rằng không mất bao lâu, phòng tuyến chắc chắn như sắt thép này sẽ vắt ngang toàn bộ biên giói phía bắc, chắc chắn sẽ tạo ra một tầng phòng thủ nừa cho quân ta.

Ta và Trần Tử Tổ có rất nhiều quan điếm họp nhau, thấp giọng nói:

Có lẽ cũng đến lúc nghi đến chuyện hai nước Hán, Sở rồiế

Trần Tử Tô lại lăc đau, nói:

Từ Tô cho rằng bệ hạ nên tạm thòi bỏ qua chuyện hai nước Hán, Sở. Mấy năm qua chủng ta vẫn luông không ngừng chiến tranh, mặc dù kinh tế trong nước không bị ảnh hường quá nhiều, nhưng tâm tinh dân chủng lại vô cùng nặng nề. Tô't nhất là sau khi bệ hạ chiếm được Nước Hàn rồi, tạm thòi dừng lại mấy năm, thứ nhất là có thế nghi ngoi lấy lại sức, thứ hai là có thế suy nghi kì lại biện pháp đôi phó vói nước họ.

Ta cười nói:

Nếu như muôn bỏ qua, tại sao Trần Tiên sinh còn đề nghị ta chò' đến sau khi chiếm được Nước Hàn?

Trần Tử Tô cười nói:

Nước Hàn hiện giờ đã tốn thương nghiêm trọng, cho dù bệ hạ không dùng binh vói Nước Hàn, chi cần hoi đe dọa một chút, tám phần mưòi là Hàn vương Mạc An Thiên sẽ đầu hàng.

Ta gật đầu nói:

Còn có Mâu thị bảo tàng có thế khiến Tân Vương Phòng Hiên Chí gây chiến rốt cuộc là có phải thực sự nằm trong biên giói Nước Hàn không?

Trần Tử Tô cười hỏi:

Lúc này Mâu thị bảo tàng vẫn còn quan trọng vói bệ hạ đến vậy sao?

Ta mim cười nói:

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.