Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi – Chương 490: Chương 490: Cân nhắc – Botruyen

Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Chương 490: Chương 490: Cân nhắc

Trần Tử Tổ mim cười nói:

'Mặc dù Hứa tướng quốc và Cao Quang Viễn không họp nhau, nhưng hai người bọn họ cùng hiếu rất rõ đôi phương. Ban đầu không phải Thái Tử nhìn vào quan hệ giừa hai người này, khéo léo sắp xếp bọn họ đến chức vị thích họp.

Ta gật đầu cười, Trần Tử Tổ có rất nhiều suy nghi cùng tinh cờ trùng họp vói ta. Khoảng thòi gian này tâm tình ta thật sự quá kém, rất nhiều chuyện không có thòi gian suy nghĩ, cùng không muôn nghi, hoi có vẻ thuận theo tự nhiên.

Trần Tử Tô nói:

Có phải Thái tử đã quết định đi Yên quốc, tự minh xử lý chuyện Tiêu tướng quân?

Ta thò dài nói:

Ta và Tiêu đại ca làm bạn tâm đầu ý họp, về tinh về lý ta cùng phải đi Yên quốc một chuyến. Hon nừa, chuyện vói Tiêu Tín nên đế ta tự minh thông báo cho thỏa đáng.“”

Trần Tử Tô nói:

” Gần đây tâm tinh Thái tử không vui, đi đến Yên quốc thả lỏng tâm tinh cùng tốt. Mặc du giao chiến giừa Tần quốc và Đông Ho đã đến lúc gấp rút nhưng đôi vói chúng ta lại là một cơ hội rất lỏn. Hoàn Nhan tướng quân trân giừ Tần quốc, trên thực tế mười ba vạn tinh binh của Đại Khang đã nắm trong tay hậu phương rộng lớn của Tần quốc. Tần Thái hậu vẫn chưa biết sông chết, cục diện chính trị của Tần quốc lúc này đã loạn thành một đoàn, bất kế là quan lại hay hoàng tộc cùng không có người nào có đủ năng lực đế xoay chuyến tinh thê' kết cục thất bại của Tần quốc đã định sẵn. Đông Ho phát động cuộc chiến này CUÔ1 cùng chắc chắn sẽ kết thúc vói kết quả lường bại câu thương. Thực lực của hai bên sẽ khó gượng dậy nối. Bắc Ho và Đại Khang có thế ngồi không thu lọi. Nhưng là…”

Trần Tử Tổ cau mày, lộ ra vẻ lo lắng.

Ta đã đoán được suy nghi của hắn, hắn chắc chắn đang lo lắng Thác Bạt Thuần nhò' đó có thế phát triến an toàn.

Ta thấp giọng nói:

” Dưới tinh huống trước mắt, chủng ta rất khó có thế chiếu cố chuyện Ho Bộ. Nếu thực sự Thác Bạt Thuần có bản lãnh đó, hắn sẽ nhân cơ hội thâu tóm Đông Ho, thống nhất Ho Bộ một lần nữa.”

Trần Tử Tổ thò dài nói:

“Nếu là như vậy, Thác Bạt Thuần sẽ trờ thành tử địch nguy hiếm nhất của Thái tủ.”

Ta gật đầu nói:

” Hai việc không thế đồng thòi làm, vân đề thiết yếu trước mắt của chủng ta là Thông nhất lãnh thố ba nước Khang, Tần, Yên. ơ phía nam chông lại hai nước Tân, Hán, phía bắc lấy Am son làm giói hạn vói Bắc Ho, xác định lại biên giói Đại Khang một lần nừa.”

Trần Tử Tô nói:

“Lãnh thố Đông Ho rộng lỏn, Bắc Ho muôn trong thòi gian ngắn đánh chiếm tất cả đất đai cũng không phải chuyện dề. Trong khoảng thòi gian này Thái tử có thế thoải mái nghi ngoi dường sức, tăng tốc mờ rộng.”

Ta đồng cảm nói:

“Bách túc chi trùng tử nhi bất cương, Thác Bạt Thuần muôn nhanh chóng thâu tóm Đông Ho chi sợ cũng không dề dàng. Huống chi phía sau Đông Ho còn có Triều Tiên vốn đã rình mò từ lâu.”Trần Tử Tổ mim cười nói:

” So vói việc chúng ta nắm được Tần quốc, khó khăn mà Bắc Ho gặp phải 1ÓTI hon nhiều lắm. Nhưng Thác Bạt Thuần cùng là một thế hệ kiêu hùng, hắn sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này. Thâu tóm Đông Ho chi là vân đề thòi gian, về phần Triều Tiên, căn bản sẽ không gây được sóng gió gì lớn cả.”

Hắn thấp giọng nói:

” Mặc dù trước mắt là cơ hội giao chiến, nhưng đôi vói Thái tử cùng là thòi gian rồi rãi nhẹ nhàng nhất, sao Thái từ không nhân dịp này nghi ngoi điều dường cho tô't. Kế hoạch về Tần quốc đã được áp dụng, chiến sự dây dưa càng lâu lại càng có lợi cho chủng ta. Tần quốc không thế xem như Yên quốc, lãnh thố quốc gia rộng lỏn, dân cư đông đúc, chi có từng bước xâm chiếm mói là kế sách tô't nhất. Mà Thái từ cùng cần phải có đủ kiên nhẫn, theo đuôi quá trình chiến tranh kéo dài, thực lực của Tần quốc sẽ càng ngày càng trở nên suy yếu, vì thế sự phụ thuộc của bọn họ đôi vói Đại Khang cùng càng ngày càng lớn, chờ đến khi chiến tranh kết thúc, bọn họ đã vô hình chung trở thành nước phụ thuộc của Đại Khang. Đến lúc đó, cho du Thái tử không muôn thu lấy Tần quốc, Tần quốc cùng không cách nào ròi khỏi ngài được.”

Ta không kim được nhớ tói Tinh Hậu, nếu như không có nàng, ta cùng không thế xâm nhập vào nội bộ Tần quốc thuận lọi như thế, phần đại lề này chính là nàng tặng cho ta.

Trần Tử Tổ thây nét mặt ta u ám, biết ta chắc chắn đang nghi đến chuyện đau buồn, nhẹ giọng khuyên ta:

“Có một số việc Thái tử nên biết buông bỏ. Hiện tại ngài chính là Vương giả của cả vùng lãnh thố này, nếu như vẫn cả ngày đắm chim trong cảm xúc u uất, tuyệt đôi không phải là may mắn của Đại Khang.”

Ta lạnh nhạt cười nói:

Dây moi la Trần tiên sinh mà ta cân.

Trần Tử Tổ mim cười nói:

'Thái tử đã nghi tói hay chưa? Có lê không chi có người bên cạnh ngài mói thay đối?”

Trong lòng ta rung động, hắn ám chi là chính bản thân ta thay đốỉ, nhưng tại sao ta lại không cảm thấy như thê?

Suy nghi cấn thận lại, mọi chuyện xảy ra trong thòi gian này thực sự rất nhiều, thân phận địa vị đã thay đốỉ, trong tiềm thức ta luôn quy kết nhừng u uất trong lòng là do đủ loại bất hạnh.

Nhưng lòi nói của Trần Tử Tổ đột nhiên nhắc nhò' ta, hiện giò' ta đã khác xa so vói trước đây, có lẽ do bản thân ta chưa kịp thích ứng loại biến hóa này.

Ta chậm rãi đặt chén trà xuống:

” Xem ra ta nên đi ra ngoài một thòi gian, tạm thòi quên đi nhừng việc bên cạnh đế tim lại chính bản thân minh.''

Trần Tử Tô cười nói:

“Từ Tổ tin rằng không lâu sau sẽ lại thấy Thái tử khôi phục dáng vẻ Vương giả hăng hái hào hùng như ngày xưa.”

Hắn nhấp một ngụm trà sâm rồi nói tiếp:

“Việc tuyến chọn noi đế xây cung điện mói Thái tử giao cho ta, ta đã tim được người thích họp làm chuyện này.”

” Ồ!”

Lúc này ta đã đoán được, người hắn nói đến chắc chắn là Gia Cát Tiếu Liên.

” Thành tựu trên phương diện này của Gia Cát tiên sinh hon xa Tử Tô, ta đã cho người thông báo vói hắn chuyện này, hắn hẳn sẽ không từ chốiế”

Ta cười nói:

“Gia Cát tiên sinh đang giúp ta xây dựng Ky Giáp quân, công sự, tường thành phía bắ Đại Khang và Yên quốc cũng do hắn lên kế hoạch. Ngươi đem chuyện này giao cho hắn, hắn trở lại chắc hẳn sẽ trách ta tham hường thụ mà không muôn phát triển.”

Trần Tử Tô cười ha ha nói:

“Dân chủng chú trọng an cư lạc nghiệp, Đế Vương cũng không phải không như thê'. Mặc dù hiện giò' Thái từ có đông đảo Vương phi, nhưng lại không có ai làm bạn bên cạnh, cả ngày buồn bực không vui. Chờ khi xây dựng xong cung mói, các vị Vương phi có thế sớm chiều làm bạn bên thái tử, lúc đó phiền não của Thái tử hăn là sẽ ít đi rất nhiều.”

Lòi của hắn làm ta nhó' đến chuyện về Tả Ngọc Di, ta do dự một lát nhưng vẫn nói chuyện này ra: “Trần tiên sinh, ta có chuyện muôn hỏi ý kiến của ngươi.”

Trần Tử Tô nói:

“Mòi Thái tử nói.”

Ta thấp giọng kể cho hắn chuyện về Tả Ngọc Di, CUÔ1 cùng lại nói:

” Ta có ý định muôn đưa Tả Ngọc Di vào trong cung, không biết Trần tiên sinh nghi thế nào về chuyện này?”

Ta thấp giọng kể cho hắn chuyện về Tả Ngọc Di, CUÔ1 cùng lại nói:

” Ta có ý định muôn đưa Tả Ngọc Di vào trong cung, không biết Trần tiên sinh nghi thế nào về chuyện này?”

Trần Tử Tô nhíu mày, quyet đoán lac đau:

“Thái tử! Chuyện này nhất định không được!”

Ta biết có lẽ hắn sẽ phản đôi, nhưng lại không nghĩ rằng hắn phản đôi kiên quyết như thế, hoi ngạc nhiên hỏi:

“Vì sao không thế?”

Trần Tử Tô nói:

“Đầu tiên, Tả Ngọc Di chính là con gái của Tả Trục Lưu, Tả Trục Lưu phạm vào tội phản nghịch, ban đầu nếu như không phải Thái từ khai ân, tội này đáng phải tru di cửu tộc. Mac du Thái từ không truy cứu trách nhiệm vói con gái hắn, nhưng tiếng ác của Tả thị đã sớm truyền khắp Đại Khang. Tiếp theo, đúng như nhừng gì Thái tử nói, Tả Ngọc Di có khả năng cô' ý tiếp cận Thái tử. Thái tử tự minh ban cho Tả Trục Lưu cái chết, đôi vói nàng, ngài là kẻ thủ giết cha. Mặc dù không loại trừ khả năng nàng có thế một lòng hầu hạ Thái tử, nhưng Thái từ cùng phải nghi cần thận, nàng có thế lợi dụng cơ hội tiếp cận Thái tử, lúc nào cùng có thế gây khó dề cho Thái tử.”

Ta thầm nghi trong lòng:

” Nếu như Tả Ngọc Di thực sự muôn hại ta, nàng cũng có rất nhiều cơ hội, vì sao không xuống tay vói ta từ lúc trước chứ?”

Trần Tử Tô nói:

” Thái tử còn nhớ hay không, lúc đầu nạp phi, Tả Ngọc Di và Vương phi nương nương chính là hai mỹ nhân được tuyến chọn cuôi cùng. Bạn đầu Thái tử chọn Vương phi mà bỏ qua Tả Ngọc Di, hiện giò' ngài lại muôn đưa nàng vào cung, nếu như Vương phi biết chuyện này sẽ có cảm giác gì? Lúc Tả Trục Lưu còn sông đã cùng Dực Vương không đội tròi chung, nếu như ngài kiên trì phòng nàng làm phi, Dực Vương sẽ nghi thế nào?

Ta thò dài nói:

Ngươi nói không sai!”

Trần Tử Tô nói:

” Giừ lại mạng sông cho ba huynh muội nàng đã là ân đức lớn nhất. Nếu như Tả Ngọc Di thật lòng hiếu được chuyện này, nàng sẽ không đưa ra chuyện danh phận vói Thái tử, an phận ờ bên cạnh Thái tử, còn có điều gì chưa đủ nừa?”

Ta lạnh nhạt cười nói:

“Trần tiên sinh hiếu lầm rồi, Ngọc Di cũng không muôn ta cưới nàng, chi là ta muôn công bằng vói nàng hơn mà thôi.”

Trần Tử Tổ ý tứ sâu xa nói: ” Thái tử muôn công bằng vói nàng hay công bằng vói Vương phi, lợi hại giừa hai chuyện đó, Thái tử phải tự minh lựa chọn.”Thực ra sau khi Trần Tử Tổ nói xong nhừng lòi này, ta đã bó đi suy nghi muôn đưa Tả Ngọc Di vào cung. Có một số việc không thế mọi mặt đều vẹn toàn, sau này ta sẽ bồi thường cho nàng nhiều hon về tinh cảm là được.

Trần Tử Tổ nói không sai, an cư mói có thế lạc nghiệp. Khi tâm tinh của ta xuống thấp nhất mói phát hiện tất cả ái phi của ta đều không có bên cạnh ta, ngay cả Trân phi vôn có thế cùng ta dốc bầu tâm sự cùng đến Pháp Nghiêm tự đế tụng kinh.

Từ sau khi Hâm Đức hoàng đế chết đi, ta càng không chịu nối không khí trang nghiêm đè nén trong cung, nếu vẫn tiếp tục ờ trong Hoàng cung này, sớm muộn gì ta cùng phát điên mất.

Dùng bừa tôi xong, ta gọi Xa Hạo hộ tông ta cùng đến Long viện.

Đi vào đường mòn sâu thăm trong Long viện, ta liền cảm thấy tâm tinh sảng khoái hon rất nhiều, không biết cây Cố hòe kia rốt cục có công hiệu thần kỳ như Tả Ngọc Di nói hay không, tóm lại tói đây đúng là có thế tạm thòi quên đi mọi chuyện phức tạp trong cung.

Xa Hạo thấp giọng nhắc nhò' ta:

“Tả tiếu thư chưa chắc đã ờ đây.”

Ta cười nói:

“Ta chi muôn tói đây một lúc Nếu nàng không có ờ đây, chủng ta cứ tạm xem như ra ngoài đi dạo hóng mát.”

Đi đến trước Long viện, lại thấy cừa lỏn khép hờ, trong lòng ta bất giác vui vẻ, xem ra Tả Ngọc Di vẫn còn ờ noi này.

Xa Hạo vôn định đi vào cùng ta, ta giơ tay lên cản hắn nói:

“Các ngươi chờ ta ở bên ngoài, có chuyện gì ta sẽ gọi các ngươi vào.”

Xa Hạo chi có thế gật đầu, nhắc nhờ:

” Mọi việc Thái tử cùng phải cấn thận một chút.”

Ta đi vào Long viện, thấy Tả Ngọc Di đang ngồi một minh dưới tán cây cổ hòe, trên bàn gỗ đã sớm dọn xong rượu và thức ăn. Đôi mắt đẹp của nàng nhìn cây cố hỏe say sưa ngơ ngác, không biết trong lòng đang nghĩ gì?

Ta đi tói phía sau nhẹ nhàng ho khan, thân thế mềm mại của Tả Ngọc Di chân động, đột nhiên xoay người lại, trên mặt đã vương đầy nước mắt. Nàng khè cắn môi dưới, đứng lên liều lình lao vào trong lòng ta, ôm chặt thân thế ta, khuôn mặt tràn đầy nước mắt áp sát vào mặt ta:

“Ta nghi huynh sẽ… sẽ không quay lại…” Có lẽ do trong lòng kích động quá mức, thân thế mềm mại của nàng không kim được run rẩy.

Ta cười nói:

” Ta đã khi nào nói không tói chưa?”

Tả Ngọc Di nức nờ nói:

“Ngày ấy lúc huynh ròi đi đã nói ngày thứ hai sẽ tói gặp ta, nhưng ta ngồi nhìn phía đông chờ không thấy huynh tói, hướng về phía tây chò' cùng vẫn không thấy huynh… Ngọc Di đã đợi Điện hạ ờ chỗ này bôn ngày rồi.Ế.”

Nội tâm nàng đau xót, nằm trong lòng ta khóc nức nờ.Ta hôn lên mặt nàng lại thấy khuôn mặt nàng nóng đến mức hoi dọa người, sò' trán nàng thấy vô cùng nóng, ta ân cần nói:

“Muội ngã bệnh rồi!”

Tả Ngọc Di lắc đầu nói:

” Ta không sao, thấy huynh trò' lại ta.ẽ.”

Chưa nói hết câu nàng đã ngất xỉu.

Ta vội vàng gọi mấy người Xa Hạo, đế bọn họ đi mòi đại phu xung quanh.

Đại phu bắt mạch xong liền lắc đầu.

Ta thấy nét mặt hắn như vậy, trong lòng sợ hãi. Tròi sanh sẽ không tàn nhẫn như thế chứ, nếu sinh mạng như hoa của Tả Ngọc Di bị cưóp đi, ta… Ta không dám nghi tiếp nừa.

Đại phu ho khan vài tiếng mói chậm rãi nói:

“Không có chuyện gì, chi là bị nhiềm gió lạnh, lại vì nàng không ngủ mấy ngày liên tục, thân thế quá mệt mỏi mói ngất xiu. Ta kê hai đon thuốc cho nàng, sắc uống mấy ngày sẽ không có chuyện gì nừa.”

Lúc này ta mói yên lòng, đế Xa Hạo đưa đại phu ra ngoài kê đon.

Ta ngồi xuống bên giường của Tả Ngọc Di, nhin khuôn mặt hoi tái nhợt của nàng trong lòng không nhịn được áy này. Chính ta cùng không nhớ rõ lúc trước đã đồng ý đến gặp nàng, chi vì một câu nói lơ đãng như vậy lại khiến cô gái si tinh này vẫn chò' đợi đến hôm này. Lại nghĩ đến nàng đã bôn ngày đêm không ngủ, cho dù là một nam nhân làm bằng sắt cùng không chịu đựng nối, huống chi nàng chi là một nừ tử nhu nhược?

Ta vươn tay vuốt lại mái tóc rối bòi trên trán nàng, lúc này Tả Ngọc Di đột nhiên thò' dài, chậm rãi mờ mắt ra. Thấy ta ngồi bên cạnh, nàng ôm chặt lấy cánh tay ta, dựa đầu vào bên cạnh ta:

“Điện hạ, ta… Không phải đang nằm mơ chứ..ẻ”

Ta cười nói:

” Nha đầu ngốc, đương nhiên không phải muội đang nằm mơ!”

Tả Ngọc Di giãy dựa ngồi dậy, nhẹ giọng nói:

” Ta chuẩn bị rượu và thức ăn cho Điện hạ!”

Ta đè vai nàng lại, ép nàng nằm xuống một lần nừa, ôn nhu nói:

” Muội yên tâm, chuyện này ra đã sớm giao cho bọn thuộc hạ làm. Việc muội cần làm lúc này là ngoan ngoãn nằm ờ đây, nói chuyện vói ta một lát.”

Tả Ngọc Di rụt rè nói:

“Ngọc Di thật sự vô dụng, gây nhiều phiền toái cho Điện hạ như vậy.” Thân thế nàng suy yếu, khuôn mặt bòi vì nóng ran mà trò' nên ừng đỏ, càng lộ ra vẻ xinh đẹp động lòng người.

Ta khè vuốt ve khuôn mặt nàng:

” Nếu hôm nay ta không đến, chăng lẽ muội vẫn muôn đợi?”

Tả Ngọc Di gật đầu, giọng nói mặc du suy yếu nhừng vân lộ ra vẻ vô cung kiên cường:

“Một ngày Thái tử không đến, Ngọc Di vẫn sẽ ờ chỗ này chờ thêm một ngày. Nếu như Thái tử vinh viền không đến, Ngọc Di sẽ ờ chỗ này chò' cả đòi…”

Trong lòng ta bất giác run lên, không ngờ tinh cảm của nàng đôi vói ta lại sâu đậm như vậy. Ta sao có thế làm tôn thương cô gái si tình này, bàn tay ta lặng lẽ luồn vào trong áo ngủ bằng gấm, ôn nhu vuốt ve hạ thế đã nóng bừng của nàng.

Tả Ngọc Di phát ra một tiếng rên ri, nhẹ gióng gắt:

“Điện hạ… Huynh còn muôn lọi dụng lúc người khác gặp khó khăn sao…”

Ta và Tiêu Tín đi song song vói nhau trên đường tói Yên quốc. Tiêu Tín đang mặc quần áo tang, cùng đi theo hộ tông hắn còn có mưòi hai tên tướng lình trẻ tuốỉ, đêu là bạn nôi khô' vói hắn ở thôn Tướng quân ờ Tần đô, không nghi tói quả thực đúng vói cái tên thôn Tướng quân, hiện giờ cả đám đều trò' thành tướng lình trẻ tuốỉ nối danh.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.