Mưa gió qua đi cùng là một loại cô đon? Ta yên lặng ôm Tả Ngọc Di vào lòng, khóe môi hiện ra một tia mìm cười hiếu ý, ta ngắm nhìn bầu trói đêm bên ngoài cửa sổ, ngay cả chính ta cùng không hiếu tại sao ta và Tà Ngọc Di lại phát sinh quan hệ, nhừng việc của ta và nàng có thế nói là đều nằm trong kế hoạch của nàng.
Đôi vói nàng, cái chết của phụ thân chính là sự đã kích lớn nhất đôi vói nàng, từ sau khi Tả Trục Lưu chết, nàng đã mất đi địa vị, mất đi sự tôn sùng của nhừng người khác.
Thậm chí lúc nào nàng cùng sông trong nguy cơ, cho nên nàng mói nghĩ biện pháp tiếp cận ta, thậm chí không tiếc hi sinh sự trong trắng của chính minh.
Tả Ngọc Di ôn nhu nói:
“Thái tử điện hạ, ngài có trách ta không?”
Ta cười nhạt một tiếng, nàng đang cô' gắng tiếp cận ta. Kỳ thực vói ta mà nói, ta chẳng mất đi thứ gì, mà nàng lại dùng chính trinh tiết của min đế đốỉ lấy cảm tinh của ta, tuy ta nghĩ vậy nhưng không hề nói ra, nhẹ giọng nói:
“Nha đầu ngốc, ta trách nàng cái gì?”
Tả Ngọc Di ôn nhu nói:
“Ngọc Di làm như vậy… Thái tử có cho ta là một… nừ nhân tùy tiện hay không?”
Ta lắc đầu, chi về chiếc khăn lụa trắng có pha chút đỏ đang nằm trên giường, mim cười nói:
“Có sự chứng minh này của nàng, sao ta có thề nghi như vậy được?”
Khuôn mặt Tả Ngọc Di ừng hồng, mò' miệng cắn ta một cái, dịu dàng nói:
“Huynh không có gì tốt cả, chi biết giều cợt muội.”
Ta vuốt ve vai nàng vài cái, chậm rãi ngồi dậy: “Ngọc Di, ta còn có chuyện muôn làm, đêm nay phải hồi cung.”
Tả Ngọc Di nặng nề gật đầu, ôn nhu nói:
'Tuy rằng muội không muôn huynh đi, thế nhưng huynh là thái từ, có rất nhiều chuyện không thế không làm.“
Ta hôn lên mặt nàng một cái:
“Hai ngày này sau ta sẽ nói vói huynh trường của nàng rồi đưa nàng vào cung.“
Khuôn mặt của Tả Ngọc Di bông nhiên lạnh lại, xoay người sang chỗ khác, vai không ngừng run lên, đang tủi thân khóc ồ lên.
Ta ngắm nhìn cái lưng không một mãnh vải của nàng, ôn nhu nói:
“Làm sao vậy? Nếu như nàng không muôn ta đi thì đêm nay ta sẽ ờ lại vói nàng.“
Tả Ngọc Di cố sức lắc đầu nói:
“Ngọc Di không phải có ý này… Ngọc Di biết, thái tử điện hạ cho là muội thấy sang bắt quàng làm họ… Muội…“
Nàng khóc càng ngày càng thương tâm.
Ta cười nói:
“Nàng nghi nhiều quá mà thổi.“
Tả Ngọc Di lau nước mắt, nói:
“Ngọc Di biết minh là con gái của tội thần, không xứng vói thân phận của thái tử, Ngọc Di cũng không cần có danh phận gì, thái từ điện hạ không cần nói vói huynh trường của muội. Sau này, nếu người còn nhó' tói muội thì hãy tói noi này tim muội. Nếu như người không muôn nhớ thì cứ quên mọi việc xảy ra đêm nay đi, cứ coi như là giừa chủng ta chưa từng xảy ra chuyện gì.“
Ta áy náy trong lòng, Tả Ngọc Di quả thật là một nừ tử mạnh mè, nhừng lòi ta vừa nói đã làm tôn thương nàng.
Ta hôn đôi môTanh đào của nàng, cam lấy chiếc khăn lụa, mim cười nói:
Thòi khắc đó ta sẽ nhớ mãi trong lòng, khi nhìn chiếc khăn lụa này ta sẽ nhớ tói nàng.”
Tả Ngọc Di nín khóc mim cười, nhưng mắc cở tói mức đỏ cả cố, đoạt lấy chiếc khăn lụa từ trên tay ta: “Huynh không được mang nó bên người, sẽ không may đâu.”
Ta thấy được tâm trạng của nàng đã đò' hon, này ói đứng dậy, nói:
“Ngọc Di, ngày mai ta sẽ trở lại thăm nàng.”
Tả Ngọc Di ngoan ngoãn gật đầu, nhẹ giọng dặn dò:
Tuy việc triều chính cần phải làm, nhưng ngươi cũng phải chú ý giừ gìn thân thC không thế làm việc quá vất vả.“Ta cười nói:
“Vừa rồi nàng đã thử qua sự lợi hại của ta, liệu ta có thế vất vả quá mức không?“
Tả Ngọc Di mắc cờ cúi đầu:
“Huynh thật đáng ghét, chi biết khinh bạc muội thổi.“
Ta cười ha ha. Trong lòng ta hiếu rất rõ, nừ nhân đôi vói nhừng lòi khinh bạc của nam nhân thì càng khinh bạc các nàng càng vui vẻ.
Lúc ta ra ngoài Hoi Long Viện thì đã là canh hai.
Xa Hạo nhanh chóng tiến lên đón, thấp giọng nói:
'Thái tử điện hạ, việc lớn không tốt…”
Ta nhíu mày, gần đây ta rất ít khi nghe được tin tức tốt, nhừng tin xấu liên tục ập đến, tin thần và thế xác của ta đã vô cùng mệt mỏi.
Xa Hạo muôn muôn nói cái gì đó, nhưng ta phất tay, nó:
“Về cung trước đã!”
Đi vào trong xe ngựa, ta mệt mỏi nhắm hai mắt lại, ta sờ dì ngăn cản lòi nói của Xa Hạo, nguyên nhân quan trọng là sợ hắn nói ra tin tức bất hạnh, hon nừa sợ tin tức này có liên quan tói Tinh Hậu vì thế ta cố gắn trồn tránh tin tức này.
Cuộc đòi của một người đã được định sẵn là không thế trôn tránh trong phần lớn sự việc, ta cũng hiếu được đạo lý này, khi ta thấy Hứa Vũ Thần, Trần Tử Tổ, Hoàng Đan Phòng đang ờ trong Cân Chính Điện đợi ta, ta biết đã có một việc vô cùng lỏn xảy ra.
Ta cảm thấy tim minh càng ngày càng đập nhanh, lóng ta dần dần bị một bóng ma che lấp, ta khó khăn đi tói ngồi xuống án thư, thấp giọng nói:
“Chuyện gì xảy ra…”
Trần Tử Tổ bi thương, nói:
Công từ, liêu tướng quân hán…
Con ngươi của ta chợt co rút lại:
“Hắn làm sao?”
Trần Tử Tổ đang rất bi thương, hắn cô' gắn mở miệng nhưng không thế nói ra lòi nào.
Hứa Vũ Thần thấp giọng bố sung:
“Lúc Tiêu tướng quân ờ biên cảnh Yên – Hàn dò xét, đột nhiên bị tập kích, bị một người bắn lén sau lưng gây thương tích!”
“Cái gì?”
Ta bồng nhiên đứng dậy, rông lớn lên:
Han sao roi
Trần Tử Tổ bi thương kêu lên:
“Trên mũi tên có tấm độc dược, Tiêu tướng quân không bị thương quá nạng không thế chừa trị, đã hi sinh vì nước rồi!”
Trần Tử Tổ bi thương kêu lên:
“Trên mùi tên có tấm độc dược, Tiêu tướng quân không bị thương quá nạng không thế chừa trị, đã hi sinh vì nước rồi!”
Nước mắt tuôn trào từ hai mắt ta, ta không nghĩ tói tin tức được truyền tói sẽ như thế này, người phụ tá đắc lực của ta-Tiêu Trân Kỳ lại bị một tên vô danh tiếu tốt đánh lén, mắt ta tôi lại, ta lung lay đi về phía trước hai bước, khó nhọc nói:
“Tin tức có chính xác hay không?”
Trần Tử Tổ rưng rưng gật đầu.
“Tiêu Tín có biết hay không?”
Trần Tử Tônói:
“Ta đã bảo Đường Muội lên đường suốt đêm đến Nam cương, Bảo Tiêu Tín nhanh chóng trò' về Khang Đô.” Hắn sờ dì làm như vậy, làm phòng ngừa Tiêu Tín quá đau lòng mà làm ra việc gì mất lý trí.
Việc ta quan tâm nhất lúc này chính là việc lần này là ngẫu nhiên hay là âm mưu báo thù được chuẩn bị từ lâu của nước Hàn?
Hứa Vũ Thần nói:
“Thái tử điện hạ, căn cứ theo tin tức từ Yên Quốc truyền tới. Lần này Tiêu tướng quân chi đi kiểm tra theo thường lệ. Bị mủi tên bay lạc của đối phương gây thương tích, hẳn không phải là hành động trả thù được lên kế hoạch của nước Hàn.”
Ta cố nẻn sự đau thương trong lòng, nói:
“Cho dù việc này không phải là do nước Hàn cố ý nhưng món nợ máu này ta phải đòi lại từ nước Hàn!”
Hứa Vù Thần và Hoàng Đan Phòng liếc mắt nhìn nhau, trên mặt hai người đều toát ra vẻ lo lắng.
Hoàng Đan Phòngtiến lên nêu ỷ kiến, nói:
“Thái tử điện hạ, tình hình của Đại Khang lúc này mới vừa ổn định, mà bên ta lại mới vừa phái đi mười lăm vạn quân đi tiếp viện Đại Tần, nếu như lúc này tuyên chiến với Đại Hàn thì không đủ khả năng. Mong ràng thái tử nghĩ lại.”
Ta lạnh lùng nói:
“Ta có nói khởi binh đánh nước Hàn chưa?”Hứa Vũ Thần nói:
“Thái tử điện hạ, việc chúng ta cần làm hiện nay là ổn định tình hình nước Yên, cố gắng giảm bớt sự khủng hoảng từ cái chết của Tiêu tướng quân đối với dân chúng. Hơn nừa còn phải ngăn ngừa bọn có lòng dạ bất chính ngốc đầu dậy.”
Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên một tiếng sẻt đánh làm chấn động toàn bộ mặt đất, tiếng gió thổi kèm theo tiếng thét chói tai của vài tên thái giám.
Ta đi nhanh hướng đi ra ngoài cửa cung, trước mặt ta là Đa Long đang hoãn hốt chạy tới.
Mặt Đao Long trăng bệch, run giọng nói:
“Chủ nhân, Quảng… Quảng Đức Điện… Bị sét đánh sụp! Đây điềm báo bất hạnh a!”
“Làm càn!”
Ta phẫn nộ quát, khuôn mặt lạnh giá.
Ta lạnh lùng nhìn Đa Long, hắn sợ tới mức quỳ xuống liên tục dập đầu: “Nô tài đáng chết… Nô tài đáng chết…”
__________ r ______
nặng nê phât tay áo một cái, đi vê phía Quảng Đức Điện.
Xung quanh Quảng Đức Điện tập trung rất đông thái giám và cung nừ đang kinh hài, chỗ này là nơi cao nhất trong Hoàng thành, là nơi tượng trưng cho quyền lực tối cao của Đại Khang, bây giờ lại bị sét đánh sập, hiển nhiên không phải là dấu hiệu tốt lành gì.
Bọn đại nội thị vệ khi nghe được tin tức liền dưới sự chi huy của tên đầu lĩnh cố
May mắn lúc này là nửa đêm, nếu như là ban ngày, thì cả nhừng thủ hạ của ta và văn vò cả triểu chi sợ là phải chôn xác ở chỗ này, nghĩ tới đây ta cảm thấy cực kỳ sợ hài.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, ta thấy mặt trăng đang chậm rãi chìm vào đám mây, áp lực vô hình mà bầu trời đêm tỏa ra càng ngày càng lớn.
Trần Tử Tô yên lặng đi tới phía sau ta, thấp giọng nói:
“Nếu như Gia Cát tiên sinh ở chỗ này thì tốt rồi, hắn nhất định có thể bí ẩn trong thiên tượng.”
Lòng ta nặng nề gật đầu, chi về phía ngự thư phòng, ý bảo Trần Tử Tô theo ta qua đó.
Đi tới ngự thư phòng, Trần Tử Tô đóng cửa lại, nói:
“Công tử không nên đem nhừng việc xảy ra tối nay giừ trong lòng, có thể đây chi là trùng họp mà thôi.”
Ta lạnh nhạt nói:
“Long Dận Không ta chưa bao giờ tin có quỷ thần, Quảng Đức điện là do nhiều năm chưa tu sửa, đổ nát cũng là việc tất nhiên. Ta gọi Trần tiên sinh tới đây, là vì muốn thương lượng một việc với ngươi.”
Trân Tử Tô nói:
“Công tử có ý kiến gì?”
Ta thấp giọng nói:
“Năm đó lúc Hâm Đức hoàng đế còn sống, muốn khởi công xây dựng lại Tân Đô, thế nhưng sau này vì loạn lạc mà phải dừng lại, hiện tại ta muốn một lần nừa xem xét tới vấn đề này.”
Trân Tử Tô nói:
“Kính xin công tử nghĩ kỹ lại, lúc này nội bộ Đại Khang chi vừa mới ổn định, nhiệm vụ quan trong nhất lúc này là phát triển đất nước, chứ không phải là chuêện xây dựng lại Tần Đô.”
Ta gật đâu nói:
“Ta chi suy nghĩ tới việc đó, chứ không phải muốn làm vào lúc này, Trần tiên sinh không cần lo ngại.”
Trân Tử Tô nói:
“Ỷ công tử là… Trước tiên chọn sẵn nơi sẽ xây dựng lại Kinh đô mới, sau đó chuẩn bị sẵn mọi thứ, ời khi thời co đến, mọi việc cùng sẽ tự nhiên như nước chảy thành sông?”
Ta gật đầu, thấp giọng nói:
“Việc tuyển chọn nơi đặt Kinh đô mới, ngươi giúp ta để ý một chút.”
Trân Tử Tô cung kính nói:
“Công tử yên tâm, Tử Tô nhất định hoàng thành.”
Ta đem nội dung câu chuyên chuyển sang tình thế trươc mắt, nói:
“Tiêu đại ca hy sinh thân mình sự tình, ta nhất định phải buộc nước Hàn phải trả cho ta một câu trả lời họp lý.”
Trân Tử Tô nói:
“Công tử, cho dù là nước Hàn trong việc này có vai trò gì, ta cho ràng hiện tại chúng ta vẫn không thích họp truy cứu, phía sau nước Hàn còn có Hán Quốc, Tề Quốc,
Tấn Quốc ủng hộ, nếu không thì họ cũng không dám khiêu khích chúng ta.” Hắn dừng lại một chút lại nói: “Huống hồ việc Tiêu tướng quân bị hại có chút kỳ hoặc, theo ta được biết, nơi hắn bị trúng tên không phải nàm trong lãnh thổ nước Yên mà là trong lãnh thổ nước Hàn.”
Ta ngơ ngác, thấp giọng nói:
“Chuyên này có thể chắc không?”
T' « 'T' f rT» /V r, 1 4. « r *
Trân Tử Tô gật đâu nói:
“Ta đã hỏi rất kỳ nhân viên tình báo, Tiêu tướng quân quả thật là bị bắn trong lãnh thổ nước Hàn, nói cách khác, nước Hàn trên danh nghĩa chính là tự vệ, ngược lại chúng ta là người không có đạo lý.”
Đôi mi ta nhíu chặc, suy nghĩ một lúc lâu mới nói:
“Tiêu đại ca là tướng quân thủ thành ở biên giới nước Yên, hắn sẽ không tự tiện tiến vào lãnh thổ nước khác, lè nào…” 'T' À rp f rp /V r “
Tran Tử To noi:
“Thuộc hạ cùng hoài nghi như vậy, trong chuyên này chắc chắn là có người âm thầm ra tay, có lè là nội bộ bên ta xảy ra vấn đề, cố ý đem Tiêu tương quân dẫn tới lãnh thổ nước Hàn, thế nhưng trải qua sự điều ta của ta, là Tiêu tướng quân đi một mình, nên mới xảy ra chuyên bất hạnh như vậy.“
Ta nắm chặt hai tay lại, tức giận nói:
“Cho dù là ai làm chuyên này thì ta cũng bắt hắn phải trả một cái giá đắt.“
Trân Tử Tô nói:
“Tử Tô nhắc nhở công tử, hiện tại là lúc quan trọng để ổn định lòng dân Yên Quốc, tuy ràng chúng ta đã nắm giữ toàn bộ Yên Quốc, thế nhưng bọn hoàng tộc nước Yên chưa chắc đà thần phục ngài, trong khoảng thời gian đặc biệt này rất dễ dàng phát sinh nội loạn, công tử không nên bị thù hận che mờ hai mắt, mà không để mắt tới việc nắm lấy toàn bộ đại cục trong tay.“