Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi – Chương 479: Chương 479: Ẩn tình (1) – Botruyen

Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Chương 479: Chương 479: Ẩn tình (1)

Ta cũng biết hy vọng tìm được hài cốt của Bạch Quỹ là cực kỳ bẻ nhỏ, nói như vậy chẳng qua là an ủi Lệ Cơ mà thôi.

Lệ Cơ cầm lấy một bọc đồ đặt vào trong tay ta:

“Đây là điểm tâm của ta và Tư Hầu tự tay làm, chàng mang đến đặt trước phần mộ của cha…”

Nàng lau đi nước mắt nói:

“Hạng Tinh bản tính ác độc, chàng đến Tần quốc cần phải đề phòng bà ta.”

Nàng cũng không biết quan hệ giữa ta và Tinh Hậu, cho nên mới nhắc nhở như vậy.

Nhớ tới năm đó Tinh Hậu trù tính hại chết phụ thân của nàng, ta thấp giọng nói:

“Nàng có hận bà ta hay không?”

Lệ Cơ lắc đầu nói:

“Từ sau khi rời khỏi Tần quốc, ta đã quên tất cả, bao gồm cả cừu hận.”

Ta không cách nào làm được như Lệ Cơ, ta quên không được mối thù trong lòng, còn có những khuất nhục mà bản thân đã từng phải chịu.

Nửa đêm, ta đi tới Duyệt Vinh cung nơi nhốt Hâm Đức Hoàng, Xa Hạo đích thân phụ trách việc cảnh giới ở đây, nghe được tin tức ta đến, hắn vội vàng đi ra đón.

Ta ngửa đầu nhìn gian phòng phía trước còn sáng ánh đèn, thấp giọng nói:

“Ông ta đã ngủ chưa?”

Xa Hạo gật đầu nói:

“Ngày nào ông ta cùng ngủ rất trễ, tuy nhiên tình huống thân thể cùng không tệ lắm.”

Ta không thể không bội phục lực sinh mệnh ngoan cường của Hâm Đức Hoàng, đương nhiên đây cùng là do Chu Độ Hàn chăm sóc được chu đáo.

“Chu thái y đâu?”

“Hiện tại hắn vẫn còn ở bên trong phòng của lão hoàng đế, giúp ông ta châm cứu!”

Ta thản nhiên cười, chậm rãi bước về hướng căn phòng.

Đẩy ra cửa phòng, quả nhiên thấy Chu Độ Hàn đang châm cứu cho Hâm Đức Hoàng, Hâm Đức Hoàng ngồi đối mặt với cửa phòng, ta vừa đi vào trong phòng, lão liền thấy được ta.

Từ trong hai mắt của lão cùng không không thấy được bao nhiêu cừu hận, còn lại cùng chỉ có một loại bi thương không hiểu. Ở trước mặt ta lão chỉ là một kẻ thất bại, hơn nữa lão đã không còn cơ hội để báo thù.

Chu Độ Hàn thu hồi kim châm, hành lễ:

“Thái tử điện hạ, đã trễ thế này còn tới thăm bệ hạ?”

Ta cười nói:

“Nếu như ta không đến, vẫn còn chưa biết Chu thái y đối với phụ hoàng lại dốc lòng như vậy đâu?”

Chu Độ Hàn nói:

“Chiếu cố bệ hạ chính là bản phận của người làm thần tử!”

Ta mỉm cười gật đầu, vẻ mặt ôn hoà nói:

“Trời đã tối rồi, Chu thái y cứ về nghỉ ngơi trước đi.”

Lúc này Chu Độ Hàn mới đứng dậy đi ra ngoài, Xa Hạo từ bên ngoài đóng cửa lại.

Tiếng đóng cửa nặng nề làm cho Hâm Đức Hoàng nhịn không được run lên, lão nhìn sang ta, trong ánh mắt đục ngầu hiện ra vẻ sợ hãi cực độ.

Ta mỉm cười ngồi xuống đối diện lão:

“Đã rất lâu rồi hai người chúng ta chưa tiếp cận nhau như thế này!”

Hâm Đức Hoàng đã già, đó là cái già của nội tâm, ta đột nhiên có loại cảm giác cường liệt. Hiện tại lão chỉ là một phế nhân, một lão già đang hấp hối.

Nhìn dáng vẻ già nua của lão, cừu hận của ta đối vời lão cùng đã giảm đi vài phần, nhưng ta vẫn không thể nào tha thứ cho lão được.

Hâm Đức Hoàng dùng ngón tay chấm nước trà, viết lên mặt bàn một chữ “Bút” thật to, sau đó ngẩng đầu nhìn ta.

Ta gật đầu, gọi Xa Hạo mang đến giấy bút cho lão. Bởi vì sợ Hâm Đức Hoàng sẽ viết bậy ra bí mật của ta, từ khi bắt đầu giam lỏng lão ta cùng đã tước đoạt luôn quyền được viết chữ của lão.

Hâm Đức Hoàng viết lên tờ giấy trắng của Tuyên Thành một hàng chữ:

“Nếu ngươi đã chiếm được thiên hạ đại Khang, vì sao còn phải dằn vặt ta? Hãy để ta chết một cách thanh thản đi!”

Ta thở dài nói:

“Giữ ông lại đương nhiên là có lý do, nếu hiện tại ông chết thì nhóm hoàng tử hoàng tôn của ông tám chín phần mười sẽ nhân cơ hội làm loạn, chí ít hiện tại ta vẫn không có tinh lực đi xử lí bọn họ.”

Trên mặt Hâm Đức Hoàng hiện ra một tia cười khổ, lão viết tiếp:

“Ngươi dự định để cho ta sống tới khi nào?”

Ta mỉm cười nói:

“Ta cùng không rõ ràng lắm. Có thể sẽ để cho ông sống đến ngày ta thống nhất thiên hạ!”

Hâm Đức Hoàng ngơ ngác nhìn ta, hồi lâu mới viết:

“Đan dược có luyện thành được không?”

Không ngờ vào lúc này lão ta còn nghĩ đến việc trường sinh bất lão.

Ta từ trong người móc ra một cái bình ngọc, bên trong quả thực chứa thuốc trường sinh bất lão mà Viên Thiên Trì luyện cho lão.

Ánh mắt Hâm Đức Hoàng đột nhiên trở nên sáng rực.

Ta cười lạnh nói:

“Viên Thiên Trì căn bản không phải thuật sĩ gì cả. Hắn là một quân cờ do ta sắp xếp vào bên cạnh ông thôi, nếu ông một lòng cầu trường sinh, ta đành phải thành toàn cho ông, đan dược trong bình ngọc này nếu có thể trường sinh bất lão, vì cớ gì mà hắn không dùng? Rồi sao lại bị rơi xuống kết quả bị ông hãm hại?”

Hâm Đức Hoàng cúi đầu xuống, cây bút lông sói trong tay rơi xuống đất.

Ta cầm lấy tờ giấy trên bàn, bước đến châm vào ngọn nến, đứng dậy nói:

“Ông cứ an tâm mà ở chỗ này dưỡng lão đi, ta sẽ không bạc đãi ông đâu!”

Cổ họng Hâm Đức Hoàng phát ra tiếng a a, ta cúi đầu, nhìn thấy trên mặt đất lão đã viết xuống mấy chữ:

“Đại Khang may mắn, trẫm bất hạnh!”

Ta ngưng mắt nhìn hai mắt của lão thật lâu, Hâm Đức Hoàng nặng nề gật đầu, hai hàng nước mắt vẩn đục theo hai gò má lão chảy xuống, vận mệnh của lão đã hoàn toàn bị ta nắm giữ trong tay, lúc này trong lòng lão tràn ngập cảm giác bất lực cùng xót xa, đó không chỉ là cảm thán cho số phận của bản thân lão, càng bởi vì ta đã vô tình phá vỡ mộng tưởng trường sinh của lão.

Đêm đó ta không cách nào ngủ được, ta không khỏi nhớ tới tình hình khi đó từ Khang đô đến Tần quốc làm con tin, không ngờ ta cũng từ một thiếu niên ngây ngô rốt cuộc trở thành một người thống trị được vạn người kính ngưỡng, từ vận mệnh bị người khác chi phối, ngược lại đã là chúa tể số phận của người khác, lần này đến Tần quốc so với tình cảnh khi đó đã cách biệt một trời một vực.

Đường Muội, A Đông, Lang Thứ suất lĩnh hai trăm võ sĩ cùng ta đến Tần quốc, trong các vị kiều thê ta chỉ lựa chọn Tuệ Kiều đi theo, một nguyên nhân rất quan trọng trong đó chính là kỳ vọng nàng có thể dùng y thuật cao siêu của mình trị hết tật bệnh cho Tinh Hậu. Mặc dù ta không có công bố nguyên nhân ta đến Tần quốc lần này cho mọi người biết, nhưng cũng đã nói chuyện này cho Yến Hưng Khải, Yến Hưng Khải lập tức đã hiểu ý của ta. Y cùng mười hai quan viên Tần quốc cùng đi theo hộ tống ta về Tần Đô, xem ra y vẫn còn ôm hy vọng xa vời đối với ngôi vị hoàng đế của Tần quốc.

Chúng ta theo đường bộ đến Tần quốc, bởi vì lo lắng bệnh tình của Tinh Hậu nên trên đường không dám dừng lại nghỉ nhiều, ngày đêm đi gấp đến Tần quốc, bảy ngày sau, chúng ta đã đến thành Loan Dương phía tây Tần quốc.

Loan Dương chính là kho lương quốc gia của Tần quốc, hiện tại Tần quốc gặp nạn hạn hán, lương thực từ các nơi vận tới cùng được dự trữ ở chỗ này, sau đó phân phối đến khắp nơi, trong đó cùng bao quát cả lương thực mượn được từ đại Khang, bởi vậy Loan Dương trở thành tòa thành quan trọng nhất hiện nay của Tần quốc.

Vì tránh dân đói náo động cướp lương, tổng số quân ở đây đạt đến 6 vạn người, tướng lĩnh phụ trách thống quân là Nhạc Trì Cạnh, người này nguyên là thành thủ Nhạn Châu, lúc trước khi ta theo Bạch Quỹ bắc chinh Đông Hồ đã từng gặp mặt Nhạc Trì Cạnh một lần. Ấn tượng của ta đối với người này tương đối xấu, lúc trước chính là hắn canh gác ở Nhạn Châu, đóng chặt cổng để mặc cho hơn mười vạn binh sĩ Tần quốc tự sinh tự diệt, mặc dù nói hắn lúc đó là bị Tinh Hậu điều khiển, nhưng thân là tướng thủ biên quan, không ngờ làm ra loại chuyên này, quả thực là người đáng khinh. Bạn đang đọc truyện được copy tại

Nhạc Trì Cạnh nghe tin tức ta và Yến Hưng Khải đến đây, vội vàng suất lĩnh quan viên lớn nhỏ bên trong thành ra nghênh tiếp, hết sức cung kính đón nhóm chúng ta vào biệt thự bên trong thành.

Bất kể thái độ của ta lãnh đạm như thế nào, tên Nhạc Trì Cạnh này luôn luôn tươi cười đón chào, xem ra hắn có thể được Tinh Hậu trọng dụng cùng không phải ngẫu nhiên.

Sau tiệc tối, Yến Hưng Khải đi tới đình viện ta nghỉ ngơi, tại trên đường y đã nhiều lần muốn cùng ta nói chuyện, nhưng luôn bị cách nói ôn hoà của ta làm đình chỉ, hiện tại đã tới cảnh nội Tần quốc, y vẫn chưa xác định được ý nghĩ chân chính trong đầu ta, xem ra là muốn thám thính thử xem quyết định của ta thế nào.

Ta cười nói:

“Đại ca tới vừa lúc, Tuệ Kiều mới vừa pha cho ta một bình trà thuốc rất tốt, mời đại ca nếm thử.”

Yến Hưng Khải cười nói:

“Không ngờ ta vậy mà còn có lộc ăn, ta cũng muốn nếm thử trà thuốc vương phi tự tay pha.”

Ta nhìn hai bên tóc mai đã điểm bạc của Yến Hưng Khải, nói:

“Trà thuốc này có công hiệu làm đen tóc, chốc nữa ta sẽ đưa cho đại ca hai hộp.”

Yến Hưng Khải vô ý thức sờ lên thái dương, cười khổ nói:

“Năm tháng làm con người già đi, xem ra ta không chịu già đi cùng không được.”

Ta mỉm cười nói:

“Con người cuối cùng cùng sẽ có một ngày già đi, bất kể người nào cùng không thể trẽ mãi được.”

Yến Hưng Khải thở dài một hơi nói:

“Chỉ tiếc đến nay ta vẫn chưa thực hiện được nguyện vọng trong lòng!”

Nguyên vọng trong miệng y nói đương nhiên chính là chỉ leo lên ngôi vị hoàng đế Đại Tần.

Ta bưng ly trà lên uống, cố ý làm bộ không đếm xỉa tới.

Yến Hưng Khải thấp giọng nói:

“Lẽ nào Thái tử điện hạ đối với bảo tàng Mâu thị quả thật không có hứng thú gì sao?”

Ta thong thả buông ly trà xuống, nói:

“Nếu nói ta đối với bảo tàng Mâu thị căn bản không có bất cứ hứng thú gì thì ta đương nhiên là nói dối. Ta hiểu ý của đại ca, muốn dùng Tàng Bảo đồ để đổi lấy ngôi vị hoàng đế Tần quốc, nhưng có một điểm đại ca phải làm cho rõ, đại Khang cùng Đại Tần tuy là liên bang, thế nhưng ta cùng không thể can thiệp vào việc nội bộ của Tần quốc.”

Yến Hưng Khải nói:

“Thái tử điện hạ, bệnh của Hạng Tinh đã rất nguy kịch, trừ phi xuất hiện kỳ tích, bằng không bà ta hẳn là không còn sống được bao nhiêu thời gian nữa đâu.”

Ta không khỏi nhíu mày, cố nén cơn tức giận ở trong lòng.

Yến Hưng Khải thấy vẻ mặt không hợp của ta, dừng lại một chút mới nói tiếp:

“Trạch Vương Yến Nguyên Lập chẳng qua là một ông vua bù nhìn tầm thường bất tài, Hạng Tinh vừa chết, hắn căn bản không có năng lực khống chế được đại cục của Tần quốc, huống chi hiện tại Tần quốc loạn trong giặc ngoài, đang là lúc thời buổi rối ren, muốn không loạn cùng rất khó.”

Ta cười lạnh nói:

“Nếu đại ca leo lên hoàng vị thì có thể ổn định được cục diện của Tần quốc hả?”

Yến Hưng Khải gật đầu nói:

“Mặc dù ta không có bản lĩnh như thái tử điện hạ đây, nhưng đối phó với đám vương công đại thần của Tần quốc vẫn có chút khả năng, chỉ cần ta nắm chặt triều chính của Tần quốc, ta nhất định có thể làm cho cục diện ổn định xuống.”

Ta gọn gàng dứt khoát hỏi:

“Đối với ta thì có lợi ích gì?”

Yến Hưng Khải nói:

“Ta sẽ trợ giúp thái tử điện hạ tìm được bảo tàng Mâu thị, hơn nữa từ nay về sau, Tần quốc sẽ quy phục đại Khang.”

Y vì leo lên ngôi vị hoàng đế, không ngờ nghĩ đến chuyên bán đứng cả Đại Tần, tuy nhiên lấy sự hiểu biết xưa nay của ta đối với y, lời nói của Yến Hưng Khải rất khó để tin, hiện tại y nói mặc dù rất hay, nhưng một khi y hắn leo lên ngôi vị hoàng đế, nói không chừng người thứ nhất mà y quay đầu mâu lại đối phó chính là ta.

Ta mỉm cười nói:

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.