Lang Thứ gật đầu nói :
“Tối hôm qua Cốc cô nương đêm khuya đến Tiên Vũ lâu, A Đông đảm nhận trách nhiệm bảo vệ dọc đường. “
Ta vỗ vỗ đầu, tối hôm qua uống không ít rượu, Cốc Tiêm Tiêm quả thực là nửa đêm đã từng đi ra ngoài, còn là ta bảo A Đông tiễn nàng đến Tiên Vũ lâu nữa mà .
Lang Thứ nói :
“Nhưng Cốc cô nương lại từ cổng sau của Tiên Vũ lâu lặng lẽ trốn đi, đến khi A Đông phát hiện thì cô ấy đã ra khỏi thành rồi. “
Ta mơ hồ đã đoán ra vì cớ gì mà Cốc Tiêm Tiêm ra khỏi thành, trong lòng lo lắng không thôi .
Lang Thứ lại nói :
“Sau khi A Đông trở về, vốn định đem chuyên này bẩm báo cho chủ nhân, thế nhưng lại sợ quấy nhiễu chủ nhân yên giấc nên liền cùng Xa Hạo đuổi theo Cốc cô nương. “
Ta thở dài một hơi nói :
“Nếu Tiêm Tiêm đã có chủ ý, hai người họ sao có thể khuyên nàng trở về được. “
Lang Thứ nói :
“A Đông nói qua, nếu không thể mang Tiêm Tiêm cô nương bình an trở về thì hắn cùng sẽ không trở lại. “
“Hồ đồ!”
Ta lớn tiếng trách mắng .
Ngoài cửa vang lên tiếng cười sang sảng, sau đó thấy Hứa Vũ Thần bước khoan thai đi đến . Bạn đang đọc truyện tại – www.TruyệnFULL.vn
Ta cười nói :
“Hứa đại nhân tới vừa lúc, ta đang có chuyện muốn cùng ngài thương lượng đây. “
Hứa Vũ Thần nói :
“Vũ Thần cùng có chuyện đến đây khải tấu thái tử điện hạ. “
Hắn từ trong trong tay áo lấy ra một phong thư, hai tay giơ đến trước mặt ta :
“Đây là tín hàm Tiêm Tiêm cô nương ủy thác ta chuyển giao cho thái tử. “
Ta gật đầu, nhưng không có mở phong thư kia ra .
Hứa Vũ Thần không giải thích được nói :
“Chẳng lẽ Thái tử điện hạ không muốn nhìn thử xem bên trong rốt cuộc viết cái gì sao?”
Ta lắc đầu nói :
“Nội dung bên trong ta có thể tưởng tượng được. Xem cũng chẳng qua để tăng thêm đa cảm thôi, cứ chờ sau này rồi hãy tính. “
Hứa Vũ Thần nói :
“Chẳng lẽ Thái tử điện hạ không muốn hỏi Vũ Thần chuyên này rốt cuộc có quan hệ như thế nào hay sao?”
Ta mỉm cười nói :
“Vừa rồi quả thực ta muốn hỏi, nhưng hiện tại cùng không cần phải hỏi nữa, trước khi đi Tiêm Tiêm nhất định đã hỏi qua ý kiến của ngài, nói không chừng lần này đến gặp Hạ Hầu Nộ Thái để nói những gì ngài chắc cũng đã dặn dò cả rồi. “
Hứa Vũ Thần cúi người thật sâu nói :
“Vũ Thần mong thái tử thứ tội, chuyện này ta vốn định nói cho thái tử nhưng Tiêm Tiêm cô nương sợ thái tử ngăn cản cô ấy đi nên nói cái gì cùng bắt ta giữ bí mật này cho cô ấy. “
Ta cũng không có ý muốn trách Hứa Vũ Thần, thấp giọng nói :
“Theo Hứa đại nhân thấy, chuyến đi này của Tiêm Tiêm đến Trữ thành để thuyết phục Hạ Hầu Nộ Thái rốt cuộc có bao nhiêu cơ hội?”
Hứa Vũ Thần cười giảo hoạt nói :
“Vũ Thần cho rằng, trận tuyến của Hạ Hầu Nộ Thái đã đại loạn, hiện tại cốc cô nương đi Trữ thành hẳn là có mười phần thành công. “
“Hả?”
Ta nhìn thẳng hai mắt Hứa Vũ Thần, chờ mong hắn giải thích tiếp .
Hứạ Vũ Thần nói :
“Kế khiển dân(2) của Thái tử điện hạ đích thật là cao minh tới cực điểm…”
(2) : Kế xua dân về quê ở trên .
Nghe được câu trả lời như thế từ trong miệng Hứa Vù Thần, ta không khỏi cười ha hả .
Hứa Vũ Thần lúng túng nói :
“Thái tử cười cái gì?”
Ta cười nói :
“Không ngờ giọng điệu của Hứa đại nhân trở nên giống như Cao Quang Viễn rồi. “
Hứa Vũ Thần nói :
“Vũ Thần là ăn ngay nói thật, sao lại giống như tên tiểu nhân dua nịnh hót kia được!”
Xem ra ta đánh đồng hắn cùng Cao Quang Viễn đối với hắn chẳng khác nào một loại sỉ nhục .
Ta nhịn cười nói :
“Hứa đại nhân nói tiếp đi. “
Hứa Vũ Thần nói :
“Hiện tại Hạ Hầu Nộ Thái đã lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, nếu như hắn muốn hướng Hàn vương Mạc An Thiên biểu lộ bản thân cùng thái tử không có quan hệ gì tất phải hạ thủ tàn sát bách tính, nhưng nếu thật sự làm như vậy tình cảnh của hắn sẽ càng thêm gian nan, cho dù hắn nguyện ý làm như vậy, binh lính thủ hạ của hắn cùng sẽ không có người nào đáp ứng. Thái tử không uổng một binh một tốt, dùng bách tính của Yên quốc tới chế ngự Hạ Hầu Nộ Thái, thật sự là một nước cờ diệu kỳ. “
Ta cười nói :
“Chuyện này ta cũng là đột nhiên mới nghĩ ra, ban đầu còn lo lắng Hứa đại nhân phản đối nữa đấy. “
Hứa Vũ Thần nói :
“Vũ Thần mặc dù bất tài nhưng vẫn có thể phân rõ đại cục. “