Thân phận của ta lúc này có hạn chế, không thể ở quá lâu trong phòng của A Y Cổ Lệ, ta nói thêm vài câu nữa, rồi lưu luyến rời khỏi căn phòng của nàng .
Đi ra khỏi nơi ở của A Y Cổ Lệ, ta liền thấy Lãnh Cô Huyên đang đứng đợi ta, ta cười cười rồi lên nghênh đón nàng :
“Lãnh giáo chủ, chuẩn bị xong chưa?”
Lãnh Cô Huyên đã đáp ứng ta đêm nay sẽ đi cứu Liên Việt .
Lãnh Cô Huyên lạnh lùng nói :
“Chính là môt chuyện nhỏ, cần gì chuẩn bị. “
Ánh mắt của nàng nhìn thẳng vào ta .
Ta cười nói :
“Lãnh giáo chủ nếu như không có gì dặn dò, thì ta trở về phòng nghỉ ngơi đây. “
“Ngươi đứng lại!”
Lãnh Cô Huyên gọi ta lại .
“Lãnh giáo chủ còn có chuyện gì?”
Trong lòng ta đột nhiên sinh ra một loại dự cảm không tốt .
Lãnh Cô Huyên cười lạnh nói :
“Không có việc gì đặc biệt, nhưng mà đêm nay ta muốn ngươi đi theo ta!”
Dự cảm của ta quả nhiên chính xác, Lãnh Cô Huyên là người đa nghi, rất sợ việc đi cứu người này là cái bẫy mà ta bày ra cho nên kéo ta đi cùng .
Ta thấp giọng nói :
“Võ công của kẻ hèn này thấp kém, Lãnh giáo chủ không sợ ta thành gánh nặng cho ngài sao?”
Lãnh Cô Huyên cười nói :
“Ngươi yên tâm, ta sẽ để cho U U chiếu cố ngươi. “
Ta cười khổ nói :
“Xem ra ta không có lựa chọn nào khác?”
Lãnh Cô Huyên không chút thay đổi, nói :
“Ta chưa từng cho người khác có cơ hội lựa chọn!”
Ta dưới sự trợ giúp của U U đã gắn lên mặt của mình thêm một chòm râu, ta cười híp mắt nói :
“Nàng bây giờ có nhận ra ta là ai hay không?”
U U cười nói :
“Ngươi có cần phải cải trang như vậy hay không?”
Nàng lấy một cái mặt nạ bằng đồng dán trên mặt ta :
“Như thế này thì ai có thể nhận ra ngươi? Ngươi đâu cần phải vẽ vời thêm chuyện?”
Ta cười nói :
“Võ công của ta không cao, vì thế phải cẩn thận hơn một chút. Nếu bị người khác làm rớt mặt nạ, thì thân phận của ta chẳng phải bị lộ hay sao?”
U U nói :