Nàng nhìn ta một cái rồi quay sang nhìn Hoàn Tiểu Trác, nói :
“Huyền Anh từ trước tới giờ vẫn luôn thẳng thắn như vậy, mong hai vị đừng phiền lòng. “
Hoàn Tiểu Trác dịu dàng cười nói :
“Huyền Anh sư phụ cứ nói chúng ta sẽ chăm chú lắng nghe. “
Huyền Anh nói :
“Mặc dù ta là người xuất gia, thế nhưng tình cảm trong cuộc sống ta vẫn biết hết sức rõ ràng, tình bạn giữa Tiêu tướng quân và Đoạn quốc sư cũng không hề đơn giản như bề ngoài. .. “
Trong mắt của Hoàn Tiểu Trác lộ ra một tia bối rối, nhưng lập tức bình tĩnh trở lại, mỉm cười nói :
“Huyền anh sư phụ rốt cuộc là muốn nói gì?”
Huyền Anh nói :
“Chính là bởi vì ngươi có loại quan hệ này, thế cục ở Yên đô vốn đã hỗn loạn nay càng thêm khó có thể phân biệt, những việc sắp xảy ra không ai có thể đoán trước được. “
Ta nở nụ cười, nói :
“Không nghĩ tới Huyền Anh sư phụ đối với chính trị lại có cái nhìn thấu đáo như vậy. “
Huyền Anh mỉm cười nói :
“Ta không hiểu tình hình chính trị, nhưng ta có thể quan sát sắc mặt người khác và biết được nhiều thứ, cho nên ta phát hiện được một ít sự thật mà thôi. “
Ta tán thưởng gật đầu, suy nghĩ của Huyền Anh vượt xa sự tưởng tượng của ta, thân phận của nàng chắc chắn không phải đơn giản chỉ là một người ni cô tu hành .
Ta nhẹ giọng nói :
“Có một câu kẻ hèn này không biết có nên hỏi hay không?”
Huyền Anh cười nhạt nói :
“Khi ngươi nói ra câu này là ngươi đã muốn hỏi ta rồi còn gì. “
Ta cười nói :
“Huyền Anh sư phụ và Cao tướng quốc rốt cuộc là có quan hệ gì?”
Huyền Anh nói :
“Cao tướng quốc có ơn cứu mạng Huyền Anh. Huyền Anh khi còn nhỏ đã gặp chuyện không may, nếu như không có Cao tướng quốc cứu giúp, bần tăng từ lâu đã rời khỏi thế giới này rồi. “
Không nghĩ tới tên Cao Quang Viễn lại có thể làm ra một việc tốt như thế, thảo nào Huyền Anh lại tình nguyện tới tướng quốc phủ bưng nước pha trà . Nguồn truyện:
Ta uống một hớp trà đắng, nói :
“Huyền Anh sư phụ sau này định đi đâu?”
Huyền Anh mỉm cười nói :
“Tạm thời vẫn chưa muốn đi đâu, nhưng mà thời cuộc bây giờ đang rung chuyển, cho dù đi bất cứ đâu cũng chỉ là tránh né nhất thời mà thôi. “
Hoàn Tiểu Trác nói :
“Đã như vậy, đi và ở lại thì có gì khác nhau?”
Huyền Anh thở dài một hơi, nói :
“Ta vẫn chưa có thể nhìn thấu hồng trần, hiểu rõ sự biến ảo trên thế gian. .. “
Nàng dừng lại một chút, đôi mắt đẹp nhìn ta, nói :
“Tiêu tướng quân, Đoạn quốc sư, không cần biết các ngươi đang định làm gì, chỉ cần nhớ là làm cho máu chảy thành sông không phải là cách duy nhất để giải quyết vấn đề, người cầm quyền trong lòng nếu tồn tại một tia nhân từ, thì thiên hạ sẽ bớt được vô số linh hồn bị chết oan. “
Ta gật đầu, đứng dậy chào từ biệt Huyền Anh .
Huyền anh lại lấy hai hộp trà tặng cho ta và Hoàn Tiểu Trác, chúng ta nói lời cảm tạ rồi ly khai .
Đi ra khỏi Quan Vụ Am, ta nhịn không được quay đầu lại nhìn cửa chùa đang chậm rãi đóng lại, thấp giọng nói :
“Cô nương có thấy Huyền Anh có gì đó kỳ quái hay không?”
Hoàn Tiểu Trác nhìn ta, nói :
“Có cái gì kỳ quái, chẳng qua là chơi cờ giỏi hơn người thường thôi mà. “
Ta cười nói :
“Ta hiện tại có chút nghi ngờ cô nương và Huyền Anh quen biết từ trước, hôm nay cô nương chủ động dẫn ta tới gặp nàng ta. “
Hoàn Tiêu Trác trợn mắt lên nhìn ta, nói :
“Ngươi nói bậy bạ gì đó?”
Ta nhìn thẳng vào nàng, nói :
“Ta cảm thấy hai người dường như rất là giống nhau, nhưng lại không biết rốt cuộc là hay người giống nhau ở chỗ nào?”