Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi – Chương 386: Chương 386: Thăm viếng (2) – Botruyen

Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Chương 386: Chương 386: Thăm viếng (2)

Ta đi tới trước mặt nàng, chủ động tiếp lời :

“Đã trễ thế này còn chưa đi ngủ sao, lẽ nào thật sự muôn gác đêm cho hoàng hậu?”

Sách Mạt Nhi nói :

“Ngươi không phải cũng không có ngủ sao, không biết lại nghĩ ra chủ ý quái quỷ gì đây?”

Lúc nào nàng cũng đôi chọi gay gắt với ta, điều này làm cho ta cảm thấy phi thường thú vị .

Ta cười tủm tỉm nhìn vào bộ ngực nở nang cao ngất của nàng :

“Hiện tại Sách Mạt Nhi cô nương còn không biết ta đang có chú ý gì hay sao?”

Sách Mạt Nhi nhẹ giọng trách mắng :

“Mời ngài tự trọng, còn dám nói lời khinh bạc thì đừng trách ta không chú ý đến thân phận của ngài. “

Ta mỉm cười nói :

“Lẽ nào cô nương dám đánh ta hay sao? Nếu như ta không nhớ lầm thì lúc trước tại Bắc Hồ cô hình như cũng không phải là đối thủ của ta cơ mà, có phải gần đây đã luyện được môn công phu nào lợi hại gì nên mới nói tự tin thế?”

Sách Mạt Nhi xem thường nói :

“Không biết lúc trước người nào bị ta đánh cho khóc rống chảy nước mắt vậy nhỉ? Trí nhớ của ngươi sẽ không kém đến tình trạng này đấy chứ?”

Ta phá lên cười :

“Lần trước là ngươi lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn nên mới đánh vào mũi ta được một cái. Nếu ta có phòng bị, cô căn bản không phải đối thủ của ta. “

Tâm hiếu thắng của Sách Mạt Nhi bị ta kích thích, ấm ức bĩu môi nói :

“Có một số người chỉ biết nói mạnh miệng, sợ rằng cũng không có bản lĩnh thật sự gì. “

Ta cười nói :

“Nếu không phục, chúng ta cứ thử lại một lần. “

Ta hạ giọng nói :

“Ta đến góc tây bắc mục trường chờ cô, cô có dám tới không?”

Sách Mạt Nhi cắn môi nói :

“Ta sẽ sợ ngươi sao?”

Ta xoay người đi về hướng phía tây bắc mục trường, khóe môi nở một nụ cười đắc ý, cô nàng Sách Mạt Nhi này vô cùng đáng yêu, ta rất muốn chơi đùa với nàng ta một chút. Khi đã đi được khá xa ta quay đầu lại nhìn nhưng không có thấy Sách Mạt Nhi đi cùng qua đây, chắc không phải nha đầu kia sợ ta rồi chứ?

Ta nghỉ chân đợi một hồi, cuối cùng thấy bóng hình yểu điệu của Sách Mạt Nhi xuất hiện tại trong cơn gió tuyết, tim ta không khỏi đập nhanh hơn, nhớ tới tình cảnh ngày đó ta và nàng lần đầu tương phùng, đến nay dư vị dường như vẫn còn quanh quẩn quanh đây .

Nhìn khắp nơi xung quanh, tin chắc không có người đi theo ta mới dang rộng hai cánh tay, nếu để cho mấy người Vân Na thấy được nhất định sẽ lại nói ta thâu hương thiết ngọc .

Sắc mặt Sách Mạt Nhi có vẻ hơi xấu hổ, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn xung quanh phía sau, xem ra nàng cũng sợ bị người phát giác. Chúng ta đâu có giống như là hẹn nhau luận võ, căn bản là một đôi nam nữ đang yêu đương vụng trộm .

Ta mỉm cười nói :

“Tướng môn Hồ nữ, không hổ là con gái của nguyên soái Bác Thiếp Nhĩ. “

Sách Mạt Nhi trừng mắt với ta :

“Ngươi muốn đọ sức thế nào?”

Ta chắp tay nhàn nhã tự đắc lui về phía sau hai bước :

“Ta tay không đối phó với cô, tuy nhiên nếu ta thắng, cô phải cho ta hôn một cái!”

Sách Mạt Nhi cả giận nói :

“Đồ cợt nhả!”

Nàng rút ra loan đao từ bên hông, nhanh như tia chớp chém tới ngực ta .

Ta giả vờ kinh hoảng nói :

“Tới thật à?”

Dưới chân lui về phía sau tránh lưỡi đao của nàng, Sách Mạt Nhi xuất đao chém liên tiếp nhưng không trúng, lúc này mới biết được võ công của ta vượt xa nàng, hơn nữa trong tay nàng mặc dù cầm loan đao nhưng cũng không dám chém ta thật, loan đao trong tay ngược lại trở thành gánh nặng của nàng .

Ta thấy được sự ảo diệu trong đó, có đôi khi cố ý để lười đao của nàng chém gần trúng, khi đó Sách Mạt Nhi không thể không cố gắng thu đao lại .

Ta nhìn ra đúng cơ hội, chuẩn xác cầm lấy cổ tay của nàng rồi nhẹ nhàng vặn một cái, loan đao trong tay Sách Mạt Nhi liền tuột tay rơi xuống đất, ta tiện thể kéo thân thể của nàng vào trong lòng, quả nhiên mềm mại thơm tho .

Sách Mạt Nhi vừa thẹn vừa vội, khẽ kêu lên :

“Ngươi. .. ngươi buông ra. .. “

Ta cười tủm tỉm nói :

“Cô thua rồi phải cho ta hôn một cái. “

Sách Mạt Nhi cả giận nói :

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.