Nàng đứng dậy nói :
– Ngươi chuẩn bị, một chút nữa theo ta xuất cung đi làm một việc
Dận Không thầm ngạc nhiên, Tinh hậu lại ngay thời điểm này xuất cung, không biết vì chuyện trọng yếu gì?
Bóng đêm phủ xuống khắp nơi, Dận Không cùng Tinh hậu sóng vai ngồi trên xe ngựa, đây là lần đầu tiên, hắn ngồi ngang hàng với nàng. Tinh hậu khoát lên mình cái aó lông đen, càng làm nổi bật làn da trắng ngần, ánh mắt thâm thuý không thể nắm bắt ý nghĩ, loại phụ nữ như vậy làm cho lòng Dận Không cảm thấy vô cùng hấp dẫn
Tinh hậu vén màn xe lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài gió thổi vu vu, cảnh vật trong đêm tối trở nên mông lung mơ hồ
Nàng nhẹ giọng cảm thán :
– Đã lâu rồi, ta không có rời khỏi hoàng cung .
Dận Không im lặng, đối với nàng mà nói, dù là ở Tần cung hay toàn bộ cuộc sống, cả đời nàng cũng phải luôn cố gắng phấn đấu .
– Không khí bên ngoài so với hoàng cung quả nhiên khác biệt
Tinh hậu lộ ra nét cười yếu ớt, vẻ tuyệt đại phong tư làm cho hô hấp của Dận Không đình trệ lại
Xe ngựa chạy tới quán trà phía tây thành thì dừng lại, Dận Không bước xuống trước, sau đó cẩn thận đở Tinh hậu xuống xe, cầm bàn tay nhu mì, mềm mại, nội tâm hắn bổng bộc lộ cảm xúc vô cùng khó miêu tả
Trà xá trang trí vô cùng đơn sơ, tường đất, nền đất, trên tường ngoại trừ hai bức thư hoạ, ngoài ra không có gì. Hơn nữa, một khách nhân uống trà cũng không có, chỉ có một lão bản râu tóc bạc phơ đang dựa vào cây cột cạnh lò sưởi, nghiêng đầu lim dim .
Tinh hậu tựa hồ đối với nơi này có chút quen thuộc, trực tiếp hướng tấm rèm cửa đông đi vào
Bên trong gian phòng có một vị trung niên đang ngồi dựa vào cửa sổ, nhấm nháp nước trà, thấy Tinh hậu đi tới, liền đứng dậy khom người, Tinh hậu nhàn nhạt khoát tay áo, đi tới trước bàn ngồi xuống . Bạn đang đọc truyện tại – http://truyenfull.vn
Người này cao lớn, tuấn vĩ, khuôn mặt đường đường chính chính, da tay trắng nõn, trên người mặc trường bào màu xám, ánh mắt thâm thuý khó dò. Từ ánh mắt cho đến bộ dáng, trắng bệch như đang mắc bệnh tạo nên vẻ cao thâm khó nắm bắt
Tinh hậu hướng hắn nói :
– Đại tướng quân quả nhiên nể mặt mũi ai da!
Dận Không thầm chấn động, chẳng lẻ đây là Tần quốc đại tướng quân Bạch Quỹ
Người nọ lạnh nhạt cười nói :
– Hoàng hậu tuyên triệu, vi thần không thể không đến. !
Dận Không đứng im lặng một bên, lúc này Tinh hậu mới giới thiệu Bạch Quỹ với hắn
– Dận Không! Vị này là Bạch Quỹ tướng quân .
Bạch Quỹ hướng Dận Không gật đầu, ánh mắt lộ vẻ thưởng thức .
Tinh hậu nhấp ngụm trà, nói :
– Hoàng thượng đã băng hà .
Nét mặt Bạch Quỹ hình như không ngạc nhiên lắm, miệng nói :
– Hoàng hậu! Vi thần đã điều hai van quân Long Tướng, năm ngàn Hổ Dực quân đang ở ngoài thành chờ đợi, chỉ cần hoàng hậu ra lệnh, liền đem bọn Tiết An Triệu một lưới bắt hết .
Tinh hậu quả nhiên đã chuẩn bị chu đáo, có Bạch Quỹ giúp đở, đối phó với phe thái tử hẳn là không khó
Đôi mắt Tinh hậu chớp nhẹ, giọng thở dài nói :
– Ai da vì chuyện này mà lo lắng, thật không muốn thấy việc máu nhuộm hoàng thành xảy ra .
Bạch Quỹ thất thần, hắn không hiểu tại sao Tinh hậu lại đột nhiên thay đổi chủ ý
Tinh hậu thanh thản nói :
– Bê hạ vừa băng hà, trong ngoài hoàng cung tất nhiên ai cũng sợ hãi bất an, xung quanh các nước đều muốn nhân cơ hội này mà quật khởi, nếu lúc này lại dùng biện pháp huyết tẩy, chỉ khiến cho thần dân Đại Tần thêm lo lắng kinh sợ, ta không muốn nhìn thấy cục diện này xuất hiện
Đôi mặt đẹp của nàng ứa ra chút lệ quang, nếu không biết đây là toàn bộ kế hoạch của nàng, chắc Dận Không nghĩ rằng, nàng đang vì dân chúng mà lo lắng .
Bạch Quỹ nói :
– Tiết An Triệu ngoan cố không chịu buông tha, thuỷ chung đứng về phía thái tử, hoàng hậu nếu nương tay, sợ rằng hậu hoạn khó lường .
Tinh hậu nói :
– Ai da không phải không lo lắng việc này, nhưng mọi việc cũng không thể xuống tay nhẫn tâm quá
Tinh hậu chỉ tay về hướng Dận Không nói :
– Dận Không hôm nay giúp ta cầm chế Tiết Vô Kị, có hắn trong tay có thể kiềm chế được Tiết An Triệu, lúc đó sẽ dễ dàng làm mọi chuyện
Bạch Quỹ kinh ngạc nhìn Dận Không, hiển nhiên không tin tưởng hắn có thể địch lại Tiết Vô Kị anh dũng vô địch, nhưng từ miệng Tinh hậu nói ra, hắn không thể không tin. Bạch Quỹ nói :