Tiền Tứ Hải nói :
“Làm ăn cũng giống như chiến trường, thời gian là mấu chốt của sự thành công, cơ hội sẽ không chờ đợi ta đến. “
Ta tràn đầy đồng cảm gật đầu, nhưng mà đột nhiên ở ngoài cửa có một tiếng kêu lớn vang lên :
“Bình vương điện hạ!”
Ta có thể nhận rạ đây chính là thanh âm của Trử Đại Tráng, chẳng nhẽ hắn biết tin toàn bộ mỏ vàng đã được bán cho nên tới đây muốn giục lấy tiền?
Trên mặt Trử Đại Tráng chẳng có chút mừng rỡ nào, mà ngược lại có ba phần đau thương, vội vã đi tới trước mặt ta, thê lương lên tiếng nói :
“Bình vương điện hạ. .. An vương. .. đã bệnh chết ở Bắc Hồ. .. “
“Cái gì?”
Ta không thể tin tưởng vào lỗ tai của mình nữa .
Trử Đại Tráng lặp lại một lần nữa, nói :
“An vương bệnh chết rồi!”
Trước mắt của ta tối sầm, suýt nữa thì hôn mê bất tỉnh, trong đám hoàng tử thì ta với An vương Long Dận Tường có cảm tình tốt nhất, năm đó hắn không kỳ thị ta như những người khác .
Ta nhớ Dận Tường lớn hơn ta hai tuổi, thân hình cường tráng, khi ta về tới Khang Đô còn nhận được thư của hắn nói là sức khỏe vẫn tốt, ở Bắc Hồ sống cũng như ý, sao có thể đột nhiên chết bệnh được?
Trử Đại Tráng và Tiền Tứ Hải thấy ta sắc mặt của ta thống khổ, cuống quít đỡ ta ngồi trên ghế, thấp giọng quyền nói :
“Điện hạ xin nén bi thương. “
Ta chán nản nói :
“Trử tướng quân thu được tin tức hoàng huynh của ta chết từ bao giờ?”
Trử Đại Tráng nói :
“Ty chức vừa nhận được tin của An vương liền chạy tới, chắc không bao lâu nữa bệ hạ cũng nhận được tin. “
Ta thở dài nói :
“Hoàng huynh của ta năm nay mới có hai mươi hai tuổi sao lại đột nhiên mất sớm cơ chứ, đúng là trời cao đố kỵ anh tài!”
Trử Đại Tráng an ủi ta vài câu, sau đó mới rời đi .
Tiền Tứ Hải vừa nghe tin An vương chết, lập tức bỏ ý niệm rời khỏi Tuyên Thành, An vương đột nhiên tử vong không phải là việc nhỏ, nếu như Bắc Hồ không có giải thích hợp lý, sợ rằng Đại Khang sẽ không từ bỏ ý đồ, cục diện bình thường của hai nước hiện nay sẽ trở nên khẩn trương .
Ánh trăng mông lung, ta ngồi một mình ở trong hoa viên nhớ lại những cảnh tượng trong quá khứ của mình với Dận Tường .
Đối với các vị huynh đệ khác ta không có quá nhiều tình cảm, thế nhưng Dận Tường là một ngoại lệ .
Từ lúc ta còn nhỏ, hắn đã chiếu cố ta, đối với một hoàng tử mẫu thân mất sớm như ta mà nói đây là một phần thân tình thực sự trân quý .
Trước kia hắn đi Bắc Hồ cầu thân, còn ta đi Đại Tần làm con tin, cả hai chúng ta chỉ là quân cờ mà Hâm Đức hoàng đế lợi dụng .
Nhưng không ngờ tới, ta có thể trải qua đau khổ mà sống sót, trong khi hắn lại bỏ mệnh nơi tha hương, cáo biệt Khang Đô một lần rồi thành thiên cổ .
Cảm thán số phận của Dận Tường, ta lại thấy cuộc sống của mình hiện nay sao mà may mắn như vậy .
Không biết tại sao, trong lòng ta luôn nghĩ tới chuyện, Dận Tường quyết không phải là chết bệnh, thể chất của hắn cường tráng, lý do chết bệnh thực sự là quá gượng ép .
Một đôi bàn tay mềm mại đặt lên vai của ta, ta xoay người nhìn lại, thấy Sở Nhi không biết từ khi nào đã đi tới phía sau của ta rồi .
Sở nhi ôn nhu nói :
“Huynh vẫn còn nhớ tới chuyện của hoàng huynh?”
Ta gật đầu, kéo Sở nhi ngồi xuống bên cạnh ta, nói :
“Trong tất cả số huynh đệ của ta, chỉ có Dận Tường mới coi ta là huynh đệ của hắn. .. “
Cổ họng của ta nghẹn ngào, nói không ra lời .
Sở nhi ôm ta, nàng nhẹ giọng nói :