Bên trong lâu đài là một không gian rộng lớn, luôn có những người hầu đi đi lại lại để làm công việc của họ. Khi đi qua bọn họ, Rin và Airi cũng gặp không ít những ánh nhìn tò mò, nhưng theo một chiều hướng không mấy quan trọng, anh và cô bơ đẹp nó đi vào rồi cứ thế bước đi theo sau sự dẫn đường của Đức Vua. Người đàn ông với bóng lưng mạnh mẽ và rắn chắc, dù cho ông ít nhiều trông cũng đã gần 40 tuổi, hai người hộ vệ ở phía sau nhà vua cũng đang nghiêm nghị mà bước đi sau ông ấy, hiển nhiên là họ trở nên thận trọng và cảnh giác đặc biệt đối với Rin.
Nhưng có lẽ công chúa Cristina rất tin tưởng vào anh ta, bằng chứng là dù đã về với người cha thân yêu của mình, cô không đi cùng với ông mà lần này lại đi chung với Rin ở kế bên anh. Điều đó đôi lúc làm Rin tự hỏi.
'Không biết tình cảm cha con của họ có tốt không nhỉ ?'
Chứ như theo anh nhớ, trước khi cha mất, những chuỗi ngày suốt ngày cà khịa nhau của hai cha con là không hề ít. Ông ấy là một người vui tính, có lúc còn nhây bựa nữa, nhưng vẫn có nhiều lúc ông tỏ ra rất mưu mô và toan tính. Anh cảm thấy rằng mình có không ít những tính cách kì quặc từ ông ấy. Nhưng dù sao, tình cảm gia đình của bốn người họ nói thật là rất tốt, nhưng giờ chỉ còn lại mỗi hai đứa ở bên nhau thôi.
Chẳng mấy chốc, Đức Vua đã dẫn bọn họ đến trên tầng hai rồi đi đến chỗ của một ban công rộng lớn của lâu đài. Trên đó được bày trí một chiếc bàn tròn với những ấm trà được điêu khắc và trang trí hết sức tinh xảo. Hai người hộ vệ nhanh chóng hiểu ý, họ kéo chiếc ghế cho Đức Vua của mình ngồi ra rồi đứng phía sau ông khi ông đã ngồi xuống. Một lần nữa, Cristina lại không ngồi gần cha mình, cô chọn ngồi đối diện với ông, phản ứng này của cô đã khiến cho Đức Vua bất ngờ.
'Con bé mà cũng tin tưởng một người con trai đến mức này sao ? Thật là hiếm thấy…..'
Đức Vua mỉm cười trước hành động khác lạ của cô con gái cưng rồi vẫy tay với một người hầu ở trong phòng, cô ấy nhanh chóng đến chỗ bàn trà rồi cúi đầu với nhà vua.
“Hãy chuẩn bị cho ta trà……… Cơ mà hai khanh muốn uống gì ?”
Khẽ nghiêng đầu thắc mắc trước câu hỏi của Đức Vua, Rin im lặng đôi chút. Thấy vậy, hai người hộ vệ ở phía sau đã biết ý giải thích cho anh.
“Rin-dono, ý của Bệ hạ hai người là khách quý nên ngài ấy muốn hai người được phục vụ chu đáo đấy ạ.”
Người đàn ông ria mép đen đứng bên phải nói như vậy với anh, còn về lí do có thêm cái -dono ở sau tên của anh, đó cũng được coi như là sự tôn trọng và cảm ơn của ông đối với một chiến binh mạnh mẽ. Cả hai người bọn họ sau khi chỉ được tiếp đãi bằng một ánh mắt của anh thôi thhì đã phần nào hiểu được người này không phải dạng vừa.
“À~ thì ra là vậy, thứ lỗi cho tôi thưa Đức Vua. Vậy thì hai trà ô long có được không ? “
Rin quay mặt về Nhà Vua rồi hỏi. Không hiểu vì sao, dù ở bất cứ đâu, loại trà này luôn là thứ nước yêu thích nhất của anh.
Trước sự thẳng thắn trong câu hỏi của người đối diện, đức vua mỉm cười rồi bảo với cô người hầu.
“Ha ha, được thôi. Chuẩn bị cho ta hai trà đen và hai trà ô long đi.”
“Vâng thưa bệ hạ.”
Cô người hầu cúi đầu rồi nhanh chóng rời đi để chuẩn bị trà theo ý của đức vua. Trong khi đó, trên ban công vào buổi sáng sớm đang có 6 người đang quây quần bên chiếc bàn tròn. Lúc này, đức vua hỏi với giọng ngạc nhiên.
“Được rồi, vậy thì Rin cậu có thể kể chi tiết cho ta chuyện gì đã xảy ra về việc Cristina bị bắt cóc không ?”
'Không phải ngài có thể hỏi luôn cô ấy sao ? Tôi dù sao cũng chỉ là người đi cứu cô ta thôi mà.'
Nhưng nghĩ là nghĩ vậy, Rin vẫn quyết định nói đại khái những gì cậu mà cậu đã nghe lén được bởi cái đám bắt cóc. Nhà vua vơi một gương mặt suy tư khi nghe những gì mà Rin kể.
“Vậy, ngài đã nghĩ ra ai có thể là kẻ đứng đằng sau vụ việc chưa ?”
“Nếu phải nói thì có, đất nước này rất tươi đẹp, ta nghĩ đã làm rất tốt vai trò của mình với cương vị là một vị vua, ấy thế nhưng vẫn có nhiều kẻ xem ta như là cái gai trong mắt cần phải nhỏ bỏ. Vì thế nên chúng đã dùng rất nhiều thủ đoạn để buộc ta phải thoái vị, trong số đó cũng có những kẻ sẽ nhắm vào gia đình ta.”
“Nhưng hiện vẫn chưa có manh mối gì hơn nên phải nhẫn nhịn đúng chứ, nếu không lại sẽ bứt dây động rừng ?”
“Ha ha, cậu thật là thông minh đó.”
“Nhưng có vẻ tốt hơn hết ngài vẫn nên cảnh giác hơn với mọi thứ rồi.”
'Mình cũng có tư cách nói như vậy sao ? Chẳng phải phải ông ấy đang nói chuyện với một kẻ đáng ngờ à ?'
Dù nói không ngượng miệng tí nào, nhưng Rin cảm thấy mình quả thật vừa nói một điều vô lí.
“Ha ha ha, thẳng thắn thật đấy chàng trai.”
“Maa~~~……”
“Nhưng đúng là như thế, cậu thấy đấy, ta đã phải chuẩn bị những người hộ vệ rank A đáng tin cậy do chính ta lựa chọn ở bên mình, nhưng dù vậy, vẫn có những kẻ không hề thấy điều đó là những gì phải tránh.”
“Rank S đúng chứ ?”
Đó chỉ là nói chung chung mà thôi, về đại khái những kẻ có được sức mạnh trên rank A một xíu thôi cũng có thể được coi là rank S rồi, nhưng chỉ có những người thật sự mạnh mẽ nhất mới đáng được gọi với cái tên đó. Và cũng chẳng sai lắm nếu bảo anh và Airi là những người rank S hoặc có thể cả hai người còn có sức mạnh hơn cả thế. Về mặt đó thì, không phải ngoài hai người họ ra ở đây vẫn còn một người rank S khác sao ?
Đúng rồi, Cristina đó. Cổ dù chưa hề nói về rank của bản thân, nhưng chỉ từ lượng ma thuật phát ra từ cô ấy cũng đủ để hai anh em biết được điều đó. Đừng quên, những kiến thức đã được học từ Thần Giới đôi lúc lại tốt đến vô cùng, kể cả việc tự bản thân phân biệt sức mạnh của kẻ khác.
“Ở Vương Đô hiện tại cũng chỉ lác đác được có vài người rank S mà thôi. Trong số đó cũng có cả con gái của ta nữa đấy, con bé chính là Ma Kiếm Sĩ mạnh nhất ở Vương Quốc này.”
“Cha à, đừng có tâng bốc quá lên như thế !”
“Sao lại tâng bốc, con chính là niềm tự hào cho dòng họ Berfelt chúng ta, level của con cũng đã đạt mốc hơn 400 rồi còn gì. Này chàng trai trẻ, đúng là dù cậu đã cứu con gái ta đi nữa, nhưng chắc là do nó đã bất cẩn thôi chứ nếu nghiêm túc con bé sẽ không thua ai hết đâu !”
Bạn biết đấy, đôi lúc tự hào quá đỗi về con cái của mình cũng là một trong những thói xấu của các bậc phụ huynh, đức vua Vaitrus xem ra cũng không phải là ngoại lệ. Cơ mà ông ấy đang gáy với một thằng mà giới hạn sức mạnh của nó bây giờ còn không rõ được kia kìa.
'Anh ta mà thua con ? Xem chừng con còn chưa đụng được một sợi tóc thì đã bị người ta đánh bại rồi.'
Cristina sịu mặt xuống vẻ xấu hổ, nhưng nhà vua lại nghĩ rằng đó là do cô đang ngại khi được cha mình khoe mẻ về sức mạnh của bản thân.
“Đúng là như thế, công chúa sẽ không bao giờ thua bất kì kẻ nào cả. Chàng trai, dù đúng là cậu có là một Sát Thủ lão làng đi nữa thì cũng không thể đánh nổi cô ấy đâu.”
“Nói hay lắm ông bạn già !”
Hai người hộ vệ ở sau cũng đã bị cuốn vào cuộc nói chuyện về sức mạnh của Cristina. Họ cũng đưa ra những nhận xét về sức mạnh của cô dù mới ở tuổi 16, nhưng họ lại sai lầm thêm ở một chỗ khác nữa đó là nhận định rằng Rin là lớp nghề Sát Thủ.
'Mình nghĩ là cũng đúng thôi, dù sao thì kĩ năng phát ra sát khí và sự khát máu hầu như đều là của những Sát Thủ lão làng nhưng tốt hơn là để bọn họ ngộ nhận như thế cũng tốt.'
Anh không thể tiết lộ cho nhiều người biết được sự thật về khả năng của mình, một kẻ mà là bậc thầy của mọi lớp nghề. Thế nên anh chỉ nhẹ nhún vai trước những câu nói của những người xung quanh anh, nụ cười vẫn giữ trên khuôn mặt điềm tĩnh dù không hề có sự đáp lại nào được anh nói ra.
“Nhưng mà nói thật, ta cũng rất muốn được chứng kiến sức mạnh của cậu ra sao ? Không phiền nếu làm một trận giả chiến với Cristina chứ ?”
Đức vua Vaitrus nói với giọng điệu vui vẻ, điều mà ông ấy muốn đó là được xem thử trận giả chiến giữa cô con gái yêu và chàng thanh niên trông vô cùng bí ẩn này.
'AHHHHHHHHH!!!!!!! Cha à ? Người muốn gì vậy, người nghĩ rằng cái tên kia thật sự yếu nhược hơn con sao ? Anh ta chính là đang giả vờ để mọi người ở đây nghĩ như vậy thôi, ảnh chính xác là một con quái vật đó !!! HU HU HU……'
Cristina như thầm gào khóc trong thâm tâm của mình vì ý định ngu ngốc của người cha ngốc của cô. Cô quay mặt nhìn Rin với một biểu cảm khó tả trên khuôn mặt, cô nuốt nước bọt chờ đợi câu trả lời từ anh. Và cuối cùng nó cũng có thể làm cô thờ phào.
“Không, rất xin lỗi nhưng tôi phải từ chối lời đề nghị của ngài.”
“Sao vậy, ta thật sự muốn được nhìn thấy khả năng của cậu, dù chỉ một chút. Dù cậu có thua cũng chẳng sao cả, bởi không nhiều kẻ có thể khiến con bé thất bại được đâu.”
“…..Chà, dù ngài có nói như vậy đi nữa, tôi sẽ không làm việc đó đâu.”
“V…vì sao ?”
Rin nhếch miệng cười khi nghe câu hỏi của đức vua Vaitrus, anh mở miệng nói ra lí do của mình.
“Bởi vì em ấy sẽ làm điều đó thay tôi.”
Anh nói rồi đưa tay muốn tuyên bố rằng, em gái của tôi đấy, mấy người nghĩ có thể đánh thắng ẻm thì nhào vô.
“C…cái gì ? Em gái của cậu sao ? Cậu thật sự nghĩ việc này ổn đó chứ ?”
“Như ý ngài muốn đấy thôi.”
Rin nói với một nụ cười trên khuôn mặt đầy vẻ thách thức. Đức vua đưa mắt nhìn cô thiếu nữ ngồi kế cậu, từ nãy tới giờ cô chưa hề nói bất kì điều gì, thứ cô làm chỉ là ngồi im lặng nghe và mỉm cười. Cristina nhanh chóng hoảng lên rồi nói với Rin.
“A..anh thật sự nghĩ điều đó ổn sao ?”
“Em ấy không yếu đến mức đó đâu.”
Cô im lặng khi nghe câu trả lời từ Rin. Lúc này mọi sự chú ý đều đổ dồn lên cô gái xinh đẹp vẫn đang ngồi im lặng từ nãy đến giờ, không gian xung quanh cô tựa hồ lung linh dưới nắng, mái tóc trắng và đôi mắt đỏ thẳm càng làm tăng thêm nét quyến rũ của cô. Cuối cùng cô mở miệng.
“Thử một trận chứ !!!?”