Ta Xuyên Không Cùng Em Gái – Chương 6: Lần đầu đến vương đô và vụ dằn mặt – Botruyen

Ta Xuyên Không Cùng Em Gái - Chương 6: Lần đầu đến vương đô và vụ dằn mặt

Hộc hộc hộc……

'Chuyện quái gì thế này ????'

Cristina đang thở dốc sau khi chạy cùng với cả hai người Rin và Airi trong khoảng gần 1 tiếng rưỡi, cái tên dị thường kia thì không nói đến nhưng ngay đến cả cô thiếu nữ bên cạnh anh ta lúc này đây cũng không tỏ ra mệt mỏi gì lắm chỉ có vài giọt mồ hôi lấm tấm ở trên trán. Vậy mà cổ bảo rằng mình là một Pháp Sư với cái khả năng chịu đựng đến như vậy. Còn nếu nhìn về phía của Rin thì…..

“Anh còn không thèm thở dốc ?”

Nếu phải nói thì đối với Rin, khái niệm mệt mỏi có vẻ như đã không còn tồn tại nữa. Lúc này anh cũng đang phải thật sự suy nghĩ.

'Thật sự là có phần bất tiện một tí, nếu chỉ có hai đứa mình hoàn toàn có thể bế Airi rồi chạy khi mà con bé đã mệt nhưng giờ đây thì có thêm Cristina nên điều đó bất khả thi. Chẹp, nhưng cũng không sao để cho họ nghỉ ngơi như vầy cũng không phải ý tồi gì.'

Airi ngồi ở bên cạnh của Rin, cô nép người mình sát vào gần người của Rin.

Dù rằng không muốn nhưng cái khứu giác của Rin lại hoạt động tốt một cách đáng kinh ngạc vào lúc này. Mùi cơ thể trộn với mùi mồ hôi sau khi chạy của Airi đã tạo nên một mùi hương có thể gọi là vô cùng gợi dục. Anh lấy tay vuốt vuốt cái mũi đáng chết của mình rồi khẽ quay mặt đi chỗ khác để tránh nhìn vào Airi, thật là, em ấy quá quyến rũ……..

Quay mặt đi hướng khác để hai người con gái không thể nhận ra ánh mắt có phần không đứng đắn mà anh đã nhìn vào Airi. Nhận thấy vẻ bất thường ở người anh mình, Airi hỏi.

“Có chuyện gì sao anh ?”

“K…không, không có việc gì cả.”

“Là vậy sao….”

'KHÔNG!!! Có đấy, đó chính là em đó. AHHHHHHH'

Với một vẻ mặt bối rối, cô quay đi không hỏi nữa. Lúc này, cô công chúa vẫn còn thở lên xuống quay sang hỏi chuyện với cô.

“Airi à, mặc kệ cái tên đó đi. Cậu rốt cuộc là level bao nhiêu vậy ?”

Cristina bây giờ đã hoàn toàn tin rằng Airi thừa sức đọ thể lực với cô. Nhưng cô thắc mắc không biết level của Airi là bao nhiêu, vì khi lên cấp các chỉ số sẽ được cộng khác nhau. Nếu là Ma Kiếm Sĩ thì khi lên cấp thì có thể sẽ có thêm được sức mạnh hoặc thể lực hay thậm chí là tốc độ nhưng tuyệt nhiên sức mạnh phép thuật của họ, thứ chỉ được dùng ở mức tầm trung không hề có một sự lay chuyển nào cả. Nhưng còn với pháp sư khi lên cấp, khả năng phép thuật của họ sẽ càng được tăng lên nhưng các chỉ số thể chất không thay đổi là mấy.

“Mình level 570.”

“Hể? Cao vậy sao, bộ ai ở Kazura cũng đều được như vậy à ?”

“Mình nghĩ là không đâu….”

'Cũng đúng, dù sao thì level của cô ấy cũng thật sự là rất cao a.'

Sao đó Cristina nhìn về phía người thanh niên lúc này lại đang thẫn thờ nhìn đi nơi khác, không khí xung quanh anh ta lại bỗng chốc trở nên yên tĩnh đến lạ lùng dù cho kế bên đang là cuộc nói chuyện của hai cô gái. Cristina cụp mắt xuống rồi hỏi tiếp Airi.

“Nè nè Airi.”

“Hửm ?”

“Cậu đánh thắng được hắn ta không ?”

Vừa nói cô vừa chỉ tay về phía Rin, nhưng có vẻ anh cũng không quan tâm gì đến điều đó cả…….Airi trầm ngâm một hồi rồi nói.

“Nếu phải nói thì không thể, Mình hoàn toàn không có lấy một cơ hội nào để đánh thắng ảnh dù trong một cuộc đọ pháp thuật hay kể cả có là một trận giả chiến đi chăng nữa.”

Airi vừa nói vừa như thể hoài niệm về những gì đã xảy ra, cô hoàn toàn bị áp đảo dù cố đến mức nào đi nữa.

“Nói như vậy nghĩa là hắn còn mạnh hơn cả cậu sao ?”

“Ừm, ảnh mạnh một cách kinh khủng là đằng khác, dù sao thì kiếm thuật và phép thuật của mình đều là học theo anh ấy nên cách đánh của mình hoàn toàn bị ảnh bắt bài.”

“À….Ừ……….!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”

'Hả? Cổ vừa mới nói gì cơ…..được rồi, từ đã hãy nhìn lại khả năng của cái kẻ kia nào, đầu tiên là sức mạnh hơn cả một chiến binh, rồi đến tốc độ vượt xa một Sát Thủ, rồi bây giờ lại lòi ra thêm tài sử dụng kiếm và cả việc hắn dạy phép thuật cho một Pháp Sư ư…….'

Cô đưa mắt nhìn Rin, anh cũng nhìn lại cô trong khi nở một nụ cười nhẹ ở trên khuôn mặt.

'Ha ha, tên này là gì vậy ? Quái vật hay là thần thánh đây?'

Cristina có cảm giác rằng nếu như cô ở bên cạnh anh ta riết như này thì sớm muộn dây thần kinh ngạc nhiên của cô sẽ lờn mất thôi. Híc hu hu hu……….

Rin lúc này nhìn thấy biểu cảm suy sụp hoàn toàn của Cristina, anh khẽ mỉm cười rồi nghĩ.

'Mình nên giúp cô ấy một chút nhỉ.'

Rồi anh đưa ngón trỏ của mình về phía của cô, ma lực màu đen nhanh chóng cuộn tròn rồi từ từ cô đặc ở đầu ngón tay của anh. Sau đó nó biến thành một chuỗi tia hắc sắc bay về phía Cristina. Cô giật mình vì sự bất thình lình này nhưng rồi nhanh chóng nhận ra đó là một phép thuật phục hồi.

Sự mệt mỏi nãy giờ trong cô hầu như không còn nữa, thay vào đó có cảm giác như cơ thể của cô nhẹ bâng.

“Anh không cần niệm chú sao ?”

“Cả hai bọn tôi đều như vậy, nó đơn giản chỉ là những thứ rắc rối và tốn thời gian để đọc lên, trong khi ta niệm chú, kẻ thù có thể đã hoàn toàn áp sát và dư sức kết liễu ta rồi.”

'…….Thua!'

Lối suy nghĩ gì thế này và cả sức mạnh vượt ngoài các định nghĩa rồi. Cristina dường như cuối cùng cũng đã hiểu, nếu như Rin muốn, anh hoàn toàn có thể xóa sổ cả một vương quốc với sức mạnh của mỗi mình anh. Ma thuật màu đen của anh dường như vẫn còn đọng lại trong tâm trí cô khi cô lần đầu nhìn thấy nó, nó hắc ám và vô cùng quỷ dị, cũng giống như chính bản thân kẻ sở hữu vậy. Đôi lúc anh tỏ ra bình thãn và lãnh đạm trước mọi thứ, nhưng hình ảnh tràn đầy sát khí của anh khi lần đầu gặp mặt cô không thể nào quên được.

“A…anh…rốt cuộc đến Vương Đô để làm gì ?”

Cristina lo lắng hỏi anh, nếu như Rin đến Vương Đô với ý định phá hủy nó thì liệu ai có thể ngăn nổi anh đây. Viễn cảnh đáng sợ đó làm cho cô kinh hoàng thế nên cô tìm kiếm lấy câu trả lời từ anh.

“Fu…Ha ha, gì vậy chứ. Bộ cô nghĩ tôi là Ma Vương chắc ?”

“Điều đó không phải là không thể……”

Ma Vương, kẻ đứng đầu Quỷ Quốc nghe bảo ông ta có một sức mạnh đặc thù gì đó mà không ai hiểu được. Không biết giữa chàng trai trước mặt cô và Ma Vương thì ai mạnh hơn đây.

“Dù sao, như tôi đã nói 'bọn tôi sẽ đến đó xin việc' nghe nói ở Vương Đô có thể thu nhập khá hơn.”

“V..vậy sao?…”

Anh nhún vai coi như xong.

'Ít nhất đó là khi không có ai động vào bọn tôi, bằng không thì…..'

Chàng thanh niên thẫn thờ lúc trước giờ bỗng nhìn đăm chiêu vào cô gái ở bên cạnh.

'Nghĩ lại, ta đã thay đổi quá nhiều từ khi ở bên em, có thay đổi thêm nhiêu nữa cũng được.'

'Chà, lại cái không gian tình yêu của hai người bọn nữa rồi kìa, mình tốt nhất nên quay đi chỗ khác……'

Sau đó, khi cả bọn đã nghỉ ngơi xong xuôi cả ba lại tiếp tục chuẩn bị lên đường. Đứng trên đường chính, người thanh niên khẽ lắc lắc đầu rồi bảo.

“Có thể nếu như công việc ở Vương Đô không khá khẩm mấy thì tôi chắc sẽ phải nhờ vả vào cô rồi đấy !”

“H..hả ???”

Hắn nói xong, chưa nghe kịp câu hỏi giống như phản xạ có điều kiện của Cristina, lần này anh phóng nhanh trên con đường vẫn còn đang bị phong tỏa lại, Airi cười khúc khích vẫy tay với Cristina rồi cũng chạy biến sau lưng anh……

'A…..VÔ SỈ!!!!!'

Thầm gào hận trong lòng của mình, Cristina giận dỗi cũng đạp đất mà chạy theo hai kẻ đang chạy trước mặt cô.


Cuối cùng, khi đã sắp tiến đến được tường thanh cả ba người họ giảm tốc độ của mình xuống rồi từ từ đi bộ đến đó.

“Hửm ?”

Người lính canh cầm giác trước cổng thành nhìn thấy bọn họ thì làm một vẻ mặt tò mò, có lẽ vì trông hai người này quá lạ đối với anh ta. Nhưng trước đó anh vẫn phải làm nhiệm vụ của mình, kiểm tra những người muốn vào cổng.

“Dừng lại một chút, làm ơn hãy đưa giấy thông hành của hai người ra cho tôi kiểm tra.”

“À, điều này…anh biết đấy, hai anh em chúng tôi là thương gia nhưng trên đường đi thì bọn tôi bị Gray Wolf tấn công thế nên hành lí và cả cổ xe ngựa đều đã phải bỏ lại để chạy trốn. Giấy thông hành của cả hai cũng ở trong số đó, nên không biết anh có cho bọn tôi qua lần này không…..”

“Ê….Ừm…điều này……”

Người lính gác cổng có vẻ phân vân trước yêu cầu của Rin….. Lúc này trong đầu anh bỗng dưng lại nổi lên cái suy nghĩ 'mình có nên xử hắn luôn không nhỉ ?' nhưng rồi lập tức điều đó nhanh chóng bị anh xua tan đi.

“Ngươi xem cái này được chứ !?”

Nhưng ngay sau đó, Cristina lấy ra thẻ thông hành của mình rồi đưa ra trước mặt của người lính, anh ta lúc này trông hình như mới phát hiện ra Cristina đi trong nhóm này hoảng hốt la lên.

“C…công chúa? Không phải người đã bị bắt cóc rồi sao ? Tin tức đã lan truyền khắp Vương Đô, vậy chẳng lẽ hay kẻ này là…….”

Anh ta nhìn Rin với Airi như kiểu bọn họ là tội phạm vậy, anh lắm chặt lấy cây giáo bên tay phải của mình nhưng Cristina đã nhanh chóng giải thích.

“Này, đừng có làm gì thất lễ, họ là người đã cứu ta khỏi bọn bắt cóc đấy.”

“Ủa, vậy thì đám bắt cóc….”

“Hắn xử hết rồi, phải rồi đội giải cứu ta đã được gửi đi rồi phải không ?”

“AH..vâng ạ, vừa đêm hôm qua.”

“Được rồi, làm tốt lắm. Ngươi có thể để họ qua với ta được rồi chứ ?”

“V…vâng ạ.”

Người lính sau khi nghe được lời giải thích của Cristina đã nhanh chóng dạt qua một bên để cho nhóm họ đi qua, rồi khi Rin với Airi đi ngang qua anh, anh cúi thấp đầu xuống như để xin lỗi và cám ơn hai người bọn họ vậy.

Rin tự hỏi

'Anh ta cũng không đến nổi, có lẽ mình không nên nghĩ đến việc khử anh ta làm gì ha ha'

Bước đi được cách người lính gác cổng được một đoạn, Rin cười trừ rồi bảo

“Biết thế ngay từ đầu đã bảo cô đứng ra nói chuyện rồi, đỡ mắc công tôi phải dài dòng.”

“Nè, đừng có nói kiểu đó dùm cái ! Với cả điều anh khai báo toàn là chém gió cả, hứ thương nhân ? Anh sao, đừng đùa !”

“Ha ha cô biết đấy, nếu tôi không làm thế thì có lẽ sẽ còn bị giữ lại ở đó lâu hơn nữa, dù sao thì đó cũng chỉ là vài câu thêm thắt thôi ấy mà.”

“”Gian xảo!””

Airi với Cristina lần này đồng thanh nói, anh chỉ có thể cười trừ trước những gì đang xảy ra với mình. Nhưng dù sao thì bọn họ cuối cùng cũng vào được Vương Đô, công sức bỏ ra đến giờ coi như cũng đáng, he he he hãy đợi đấy cái đống tiền thưởng kia ơi.

Cristina gợi ý cả bọn nên tìm một cỗ xe ngựa để có thể đi đến lâu đài cho nhanh. Rin với Airi cũng không hề phản đối, sau khi goi được một cỗ xe ngựa của một ông bác già, ba người họ ngồi ra sau xe, để cho ông bác bắt đầu điều khiển ngựa.

“Ha ha ha, tôi rất bất ngờ khi tự nhiên công chúa lại đến nhờ tôi đấy ạ. Tôi còn cứ ngỡ người vẫn đang bị bắt cóc đấy chứ.”

“Vâng, bọn họ chính là người đã cứu ta đấy.”

“Ô hô hô, thật thất lễ quá. Cám ơn các vị rất nhiều.”

Nhìn qua phản ứng của người lính và ông bác này, có lẽ Cristina rất được lòng người dân ở Vương Đô này.

Chiếc xe ngựa chạy băng băng trên con đường, họ đi qua vô số người dân bên trong thành, những ánh mắt tò mò cũng không ngừng dõi theo bọn họ. Cuối cùng, sau khoảng thời gian ngắn, bọn họ đến được khu vực của quý tộc, rồi nhìn xa hơn nữa có thể thấy được tòa lâu đài đang ở trước mặt kia.

“Úi chà to thật.”

Rin lên tiếng bất ngờ về kích thước của tòa lâu đài dù rằng nó được nhìn từ đằng xa.

Rồi sau khi xe ngựa dừng lại ở gần cổng lâu đài, ba người họ bước xuống xe, Cristina đang định trả tiền cho ông bác đó, nhưng ông đã nhanh chóng ngăn cô lại.

“Được rồi thưa công chúa. Sự giúp đỡ của cô từ trước đến giờ là một món quà quá lớn với người dân chúng tôi, làm ơn hãy để tôi thể hiện một ít lòng biết ơn hèn mọn của mình.”

Cristina đã không thể nói thêm được gì nữa, cô khẽ gật đầu. Thấy vậy, ông bác nở một nụ cười hiền từ ở trên khuôn mặt của mình rồi bắt đầu cho xe chạy đi.

“Sao thế công chúa tốt bụng ?”

“Ư…th..thôi đi !”

Rin đang trêu chọc Cristina khi nhìn thấy cô im lặng nhìn theo cổ xe ngựa đang đi xa dần, cô giận dỗi phản bác. Rồi sau đó, cô bước đến chỗ cổng lâu đài.

“Nè, ta là Cristina ! Hãy mở cổng ra.”

“C…công chúa…..”

“N…này, là công chúa Cristina, mau mở cửa và cho người báo với Bệ Hạ nhanh đi.”

Hai người lính canh cổng hết hồn khi nhìn thấy cô nhưng họ nhanh chóng mở cổng để cô vào, nhưng khi họ thấy Rin và Airi họ đưa tay ra toan định chặn hai anh em lại.

“Nè, hai người bọn họ là khách quý của ta, hãy để cho họ vào đi.”

Hai người lính nghe xong liền nhanh chóng hạ tay xuống rồi cúi đầu cho hai anh em đi qua. Trên đường đi, Cristina nói trong khi vẫy vẫy tay.

“Đừng để bụng bọn họ, họ đều là những người rất tốt a.”

Airi thì gật đầu trước lời mà cô nói còn Rin thì lúc này lại như không hề quan tâm, anh lại lơ đãng như thường lệ. Thấy vậy cô chỉ có thể thở dài. Đi hết những bậc thang để lên cửa vào trong cung điện, trước mặt của họ đang là hai hàng người hầu trải vào vào bên trong, một tấm thảm đỏ được trải dưới sàn. Nhưng đáng chú ý đó là một người đàn ông ăn mặc trông rất quý tộc, ông có độ tuổi vào đâu đó khoảng 30 đến 40 nhưng trông vẫn còn rất phong độ. Mái tóc màu vàng nâu cùng với bộ râu ngắn được cắt tỉa gọn ràng dưới mũi, ở sau lưng ông thì có hai người hình như là hộ vệ, bọn họ trông cũng rất mạnh, chắc thế…..

Khi nhìn thấy Cristina người đàn ông trung niên liền nhanh chóng bước đến chỗ cô rồi ông chầm lấy cô. Người ông run run như sắp khóc vậy, rồi với một giọng nói hết sức xúc động ông nói.

“Cristina, con à rốt cuộc thì con có bị gì không, chúng có làm với con hay không ? Đội giải cứu mà ta gửi đi thì vẫn chưa có thông báo gì nên ta đã rất lo lắng.”

'Chà, dù là Quốc Vương thì ông ấy cũng là một người cha mà nhỉ.'

Rin vừa nghĩ vừa nhớ đến gương mặt của Thượng Đế, người đã nhận nuôi lấy hai anh em.

Cristina chỉ tay cô vô Rin rồi nói

“L..là anh ta đã cứu con ạ.”

Quốc Vương lúc này ngưng ôm lấy cô, ông tiến đến trước mặt của Rin với vẻ nghiêm nghị và cương trực.

“Ta rất biết ơn khanh, ta là vua của đất nước này, Vaitrus Von Berfelt. Khanh có thể cho ta biết khanh là….”

“À vâng, thần là Rin Tatsuya, một thường dân.”

Đức Vua có vẻ ngạc nhiên khi nghe anh nói và hỏi.

“Nhưng ta nhớ là đám bắt cóc toàn những rank C và B mà, trong số đó còn có một kẻ rank A nữa. Và khanh đã hạ hết bọn chúng để cứu con gái của ta sao.”

“Vâng.”

“Này, ngươi nghĩ một thường dân mà được phép vô lễ như vậy với Đức Vua à ?”

“Đồ khi quân phạm thượng, ngươi muốn chết sao ?”

Hai người hộ vệ ở phía sau Đức Vua như có ý kiến về thái độ của Rin.

Trước những lời nói của hai hộ vệ, gương mặt của Rin dần trở nên băng lãnh lại, anh đưa ánh mắt có thể được gọi là khát máu nhìn tới hai người họ, xuyên qua cả Nhà Vua với ý nghĩa của nó có thể được ám chỉ như sao.

'Ông ta có thể là vua đấy, nhưng thế thì sao ? Ngậm mõm lại hoặc chết !'

Vắng tắt nhưng lại đầy đủ ý, nhìn thấy ánh mắt của anh, hai người hộ vệ đã đứng đơ ra trong cả một khoảnh khắc. Sự khát máu trước kẻ dám khiêu khích mình của anh đã được truyền tải rõ ràng đến họ, họ đã run rẩy trước điều đó.

'Mưgh~…một Sát Thủ cấp cao sao ?'

'Sự khát máu của tên này quá bất thường.'

“Rin à, họ…họ không có ý đó đâu…….”

Cristina bên cạnh lo lắng nói nhưng có vẻ anh không để lọt tai.

“Anh!”

Airi ở bên gọi tên của Rin, lúc này hắn mới giật mình nhận thấy được hậu quả mà mình đã gây ra. Anh nhanh chóng thu lại sự khát máu của mình trước hai người hộ vệ, Cristina thì thở phào nhẹ nhõm. Còn hai người hộ vệ thì cảm giác rằng nếu đó là trong một trận chiến, họ chắc chắn sẽ bị giết.

Những giọt mồ hôi lạnh chảy xuống trên mặt của hai người họ, Đức Vua nhìn thấy phản ứng đề phòng của hai người hộ vệ sau mình thì ra lệnh.

“Đừng khiếm nhã như thế, cậu ấy là người đã cứu Cristina nên cũng là ân nhân của ta. Đừng làm mất mặt ta chứ.”

Khi nghe thấy lời nói của Đức Vua, hai người hộ vệ nhanh chóng cúi đầu mình xuống như là để xin lỗi.

“Nhưng phải công nhận là ta đã có phần hơi bất ngờ đấy, chàng trai trẻ à!”

“Thứ lỗi cho thần.”

Đức Vua dù không trực tiếp nhận phải sự đàn áp vì sự khát máu của Rin, nhưng dù gì thì nó cũng xuyên qua người ông để đến hai người phía sau. Ít nhiều ông cũng có chút cảm giác, và khi nhìn thấy hai người hộ vệ thân tính của mình đã ra sao chỉ sau một ánh nhìn của cậu ta, ông cũng hoàn toàn chắc chắn.

'Mạnh, người này rất mạnh.'

Với sự phấn khích vì sự bí ẩn của người thanh niên trước mặt, Đức Vua đã mời cả bọn vào trong để vừa thưởng thức trà vừa nói về chuyện đám bắt cóc. Đã lỡ phóng lao rồi, giờ phải theo lao thôi Rin không còn sự lựa chọn nào khác, cùng với Airi bước vào trong tòa lâu đài.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.